Giả Thiên Kim Bị Cả Nhà Đọc Tâm, Bỗng Trở Thành Con Cưng

Chương 70




Hai chị em bị Thời An mỉa mai, gương mặt bỗng chốc cứng đờ, không kiềm được tức giận.

Thời An nói thế có ý gì hả? Chẳng lẽ đang ám chỉ bọn họ như mấy mụ chanh chua ngoài chợ sao?

Cơn giận của họ lập tức bùng lên. Từ nhỏ đến lớn, họ luôn được gia đình thương yêu chiều chuộng, làm gì có ai dám nói khó nghe trước mặt họ như vậy.

Một trong số đó chỉ tay vào Thời An, hét lên:

"Thời An, nói ra thì bây giờ cô chỉ là hàng giả thôi, có tư cách gì chửi người chứ."

Thời An mỉm cười bình thản, đáp lại: "Ra ngoài thì thân phận do mình tạo ra, giờ tôi nói tôi là mẹ cô cũng được nữa là!"

Thời An thản nhiên vặt lại: "Mà đã là mẹ thì sao không thể dạy dỗ cô được chứ? Tôi mắng cô mắng cái gì cũng đúng, vì tôi là mẹ cô, cô nên ngoan ngoãn cúi đầu mà nghe tôi chửi đi!"

Thời Mặc cười khẽ, cô chưa từng nghĩ, hóa ra nói chuyện cũng có thể thú vị như vậy.

Thời Diễm vừa hay tin liền vội vàng chạy tới. Lúc đến đây cũng là lúc nghe Thời An nói xong, anh chợt dừng bước.

Thời Diễm nhìn em gái An An quen thuộc lại xa lạ trước mặt của mình, vẻ mặt khó tả.

Quả nhiên, đứa em đáng yêu của anh đã một đi không trở lại rồi.

Cô gái kia cũng không ngờ Thời An lại nói như thế, nhất thời không biết phản bác thế nào, chỉ đành lườm cô đầy tức tối.

Cô bạn đứng cạnh cô ta, người vừa mới cùng nhau nói xấu Thời An, cũng bất ngờ trước hình ảnh hiện tại của Thời An. Có lẽ đây mới là bộ mặt thật của cô ta.

Thời An trước đây luôn tỏ ra là một tiểu thư nhà giàu dịu dàng, tựa như một con công kiêu sa. Nhưng giờ đây thân phận ấy đã bị vạch trần, thì ra chỉ là hàng giả nên cô ta bắt đầu buông thả bản thân chăng?

Cô ta khoanh tay nhìn Thời An, ánh mắt đầy lạnh lẽo:

"Cô tưởng mình vẫn là đại tiểu thư nhà họ Thời, muốn nói năng gì cũng được sao? Thời An ơi là Thời An, tôi đã sớm nhìn thấu con người cô từ lâu rồi."

"Trò hề vừa nãy là do cô bày ra chứ gì, chỉ giỏi giả vờ giả vịt. Hạng người kiêu căng, ngạo mạn như cô há cho phép người khác cướp đi vị trí của mình?

Đừng tự lừa mình dối người! Bọn tôi chơi với cô cũng không phải ngày một ngày hai, chẳng lẽ còn không biết cô là loại người gì sao?"

Thời An lập tức giơ tay ra, làm động tác từ chối: "Ngưng ngưng ngưng! Làm ơn, tôi có chơi với cô từ nhỏ đến lớn đâu? Tôi sợ nhiễm cái thói chanh chua ngoa ngoắt của cô lắm."

Mặt hai người kia lập tức đen lại.

Thời An cũng không muốn dây dưa thêm với kiểu người này. Trong trí nhớ của cô thì hai người này đúng là đã từng rất thân thiết với mình, công ty nhà họ cũng nhờ nhà họ Thời giúp đỡ mới phát triển, ăn nên làm ra hơn.

Vậy nên hồi bé, bố mẹ họ thường dẫn họ sang nhà họ Thời chơi.

Dạo gần đây, sản nghiệp nhà họ mới tách khỏi nhà họ Thời thôi. Kể từ đó, hai người này mới lộ mặt thật ra.

Thời An đã nhiều lần nghe lén thấy họ chửi bới sau lưng mình.

Thời An ghét nhất hạng người hai mặt như thế.

Cô chầm chậm đi đến chỗ Thời Mặc, nắm tay chị mình chuẩn bị rời đi.

Lúc đi ngang qua hai người kia, Thời An lớn tiếng nói:

"Bảo vệ, đuổi họ ra ngoài. Nhà họ Thời không chào đón bọn họ, sau này cũng không cần cho bọn họ vào nữa."

Mặt hai người kia lập tức tối sầm lại. Họ không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Rõ ràng những người xung quanh hùa theo nói xấu mà, tại sao Thời An chỉ đuổi hai người họ chứ.

Càng nghĩ càng tức, một trong số họ thừa lúc Thời An đi qua, ánh mắt lộ vẻ oán hận mà lén duỗi chân ra, hòng khiến Thời An vấp té.

Cô ta duỗi chân ra, tuy mắt nhìn sang chỗ khác nhưng vẫn chú ý đến chân mình.

Làn váy Thời An đung đưa theo bước chân Thời An, chỉ còn ba centimet nữa là chạm vào.

Thấy thế, gương mặt cô ta khó nén nổi nụ cười hả hê. Nhưng chưa được mấy giây, Thời Mặc đã kịp ngăn Thời An lại, thẳng chân đá một cú vào chân cô ta.

Cơn đau nhói lập tức ập đến, nụ cười đắc ý trên mặt cô ta tắt ngúm, thay vào đó là vẻ mặt đau đớn tột cùng.

Cú đá của Thời Mặc mạnh đến mức cô ta cảm giác bắp chân như bị tê liệt.

Cô ta gào to: "Sao cô lại đá tôi?"

"Vì cô xứng đáng!"

Thời Mặc bình tĩnh đáp lại một câu, giọng nói không chút d.a.o động.

Tuy Thời An không nhìn thấy chân của người kia, nhưng khi cô ta gào ầm lên thì cô lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

【 Chị đẹp ngầu v~, yêu chị lắm luôn!】

Ánh mắt Thời An lấp lánh nhìn về phía Thời Mặc, chao ôi dáng vẻ đại boss bá đạo ngầu hết chỗ chê!

Lúc này, dường như trên người Thời Mặc toát ra một khí chất rất đặc biệt. Nó khiến người khác không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của cô.

Thời Mặc nghiêm giọng nói: "Bảo vệ, đưa bọn họ ra ngoài!"

Bảo vệ gần đó nhìn ngây cả người, nghe Thời Mặc nói xong liền vội vàng bước tới dẫn người đi.

Thôi Kiều Kiều và Dương Thiến đứng một góc xem tuồng. Đến lúc nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của Thời Mặc thì Dương Thiến khẽ giật mình.

Câu quát vừa rồi mang lại cảm giác hệt như lúc bố cô ta nổi giận vậy. Bất chợt, da đầu cô tê dại.

Dương Thiến quay mặt đi, xoa nhẹ lồng n.g.ự.c vài cái, cố gắng trấn an cảm giác khó chịu trong lòng.

"Con nhà quê này khí thế cũng ghê gớm thật."

Thôi Kiều Kiều tỏ vẻ xem thường, nhếch mép cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng, lên tiếng bình luận:

"Đồ nhà quê thôi mà, nghe nói cô ta sống nhờ họ hàng. Làm mấy việc như giúp việc trong nhà, g.i.ế.c gà mổ lợn gì đó, dính chút m.á.u thì cũng chẳng có gì lạ."

Thôi Kiều Kiều vốn đặt Thời Mặc vào mắt.

Một kẻ chui ra từ vùng núi thì có thể tài giỏi đến đâu được.

Có khi ngay cả tên một thương hiệu nổi tiếng, cô ta cũng không biết nữa là, trong mắt Thôi Kiều Kiều đầy sự khinh miệt.

Đám người xung quanh xem xong cũng tự giác tản ra, chuyện hôm nay thật khiến họ bất ngờ.

Không ngờ hai chị em nhà này lại có thể đứng cạnh nhau một cách hoà thuận như thế.

Trước khi bữa tiệc tối nay bắt đầu, trong lòng mọi người đều có phần thù ghét thiên kim hàng thật Thời Mặc, ai dè phản ứng của Thời An lại ngoài dự kiến.

Thời An luôn bảo vệ Thời Mặc, hơn nữa lại còn bảo vệ kĩ đến mức này.

Bạch Tĩnh đứng cách đó không xa, khoanh tay mỉm cười nhìn Thời An. Chờ đến khi hai người họ xử lý xong xuôi mọi chuyện, cô nàng mới từ từ bước tới gần.

Thời An thấy Bạch Tĩnh đi qua thì chủ động giới thiệu với Thời Mặc:

"Chị ơi, đây là Bạch Tĩnh, con chú Bạch Tùng, bạn cũ của bố đấy."

Mà Thôi Kiều Kiều trông thấy cảnh này, ánh mắt lóe lên một tia cảm xúc khó đoán. Cô ta cúi đầu nhìn điện thoại rồi đứng dậy, chỉnh lại làn váy và cầm ly rượu đi về phía Thời An.

Dương Thiển không biết Thôi Kiều Kiều định làm gì nhưng vẫn đi theo.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

"Thời An, đã lâu không gặp. Nghe tin cô không phải là thiên kim của nhà họ Thời, tôi chưa kịp qua an ủi, thật sự xin lỗi nhé."

Thời An nghe thấy giọng nói này vang lên, không khỏi siết chặt tay. Vừa mới yên tĩnh một chút, lại lòi đâu ra thêm đứa không biết điều thế này. Bộ đám người này xếp hàng chọc chửi hay gì?

Thôi Kiều Kiều đứng trước mặt Thời An, ánh mắt vô cùng mỉa mai xen lẫn vẻ châm chọc.