Giả Thiên Kim Bị Cả Nhà Đọc Tâm, Bỗng Trở Thành Con Cưng

Chương 69




Không ngờ...

Viên Thi Khanh cảm thấy bị tổn thương vô cùng. Nếu Thời An đã chính thức cạch mặt, thế thì cô ta cũng không cần bận tâm đến cảm xúc của cô nữa.

Lúc này, nhân viên bảo vệ đã được điều đến để đuổi Viên Thi Khanh và tên phóng viên kia ra ngoài.

Khi bảo vệ tiến đến bên cạnh Viên Thi Khánh, lịch sự yêu cầu cô ta rời đi, thì cô ta vẫn đang nhìn Thời An bằng cặp mắt thù hằn, không có ư định di chuyển.

Bất đắc dĩ, bảo vệ đành phải nắm lấy cánh tay cô ta kéo đi.

Ngay khi tay bảo vệ chạm vào Viên Thi Khanh, cô ta liền tát một cái, ánh mắt đầy căm phẫn:

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

"Cút! Tránh xa tôi ra!"

Giọng cô ta rất chói tai, cứ như loa phóng thanh khiến mọi người đều nghe rơ mồn một.

Cô ta gào lên:

"Thời An, nếu cô đã không cho tôi thể diện thì đừng trách tôi không khách sáo!"

"Ban đầu là ai đã nói với tôi rằng trong nhà có một đứa nhà quê mới đến? Còn nói rằng cô ta muốn thay thế vị trí của cô, nên đã hỏi tôi có cách nào xử lư con nhỏ đó không! Là ai? Là ai đã nói những câu đó hả? Chính là cô đấy - Thời An!"

"Vì xem cô là bạn, nên khi cô muốn biết thì tôi đã chỉ rất nhiều cách cho cô, cô còn bảo sẽ áp dụng ngay."

"Vậy nên hôm nay tôi mới gọi phóng viên đến đây! Chẳng lẽ cô không hiểu vì sao ư? Vì cô cả đấy!"

"Đồ nhà quê kia sắp chiếm hết sự thương yêu của nhà họ Thời rồi, cô lại là bạn thân nhiều năm của tôi nên tôi mới cất công làm thế! Chứ cô nghĩ tôi rảnh đâu mà làm mấy chuyện dư thừa này! Tôi làm tất cả mọi chuyện cũng vì muốn tốt cho cô thôi!"

Sau khi Viên Thi Khanh hét lên, tất cả ánh mắt lại lần nữa đổ dồn về phía Thời An.

Thật ra, vừa nãy Viên Thi Khanh đã cố ý lược bớt vài điểm quan trọng. Cô ta không hề nhắc tới chuyện Thời An chưa bao giờ áp dụng những cách mà cô ta đưa ra.

Huống chi, câu cuối cùng cô ta nói chỉ là suy nghĩ của riêng mình.

Thậm chí cô ta đã tự mình quyết định làm mấy chuyện này mà không nói cho Thời An biết, giờ vỡ lỡ ra thì lại đổ hết trách nhiệm lên đầu Thời An.

Thời An không biết phải nói gì, cô nhìn Viên Thi Khanh như nhìn một kẻ ngốc, giọng nói đầy sự trêu chọc:

"Ngoan nào, chúng ta ra ngoài đi bệnh viện khám não nhé? Đừng quậy nữa, được không?"

Bảo vệ hiểu rõ tình hình, mạnh tay lôi Viên Thi Khanh đi.

Dọc dường, cô ta cứ liên tục mắng chửi Thời An thậm tệ. Một anh giai bảo vệ lấy trong túi ra một mảnh vải, trực tiếp nhét vào miệng cô ta!

Đến lúc này, cô ta mới im lặng.

Thời An vẫy tay, mỉm cười với khách khứa xung quanh rồi nói:

"Ngại quá, đã khiến mọi người chê cười rồi. Mọi người cũng thấy rồi đấy, đầu óc cô ấy có chút vấn đề! Chúng ta tiếp tục cuộc vui nào!"

Thời An quay lại, nhìn thấy Thời Mặc đang nheo mắt nhìn mình, trong lòng bỗng chốc dâng lên một cảm giác bất an.

【 Không thể nào, chắc chị yêu không tin lời nói bậy bạ của Viên Thi Khanh đâu nhỉ!】

【 Chị đẹp ơi, tình yêu em dành cho chị là thật đấy!】

Thời Mặc chỉ chớp mắt, im lặng không nói gì.

Cô đưa tay trái đỡ lấy cổ tay phải, tháo chiếc vòng Phật đeo trên cổ tay ra, sau đó nắm lấy tay Thời An rồi đeo vào tay cô dưới ánh mắt ngơ ngác của cô nàng!

Thời An ngơ ngác nhìn chuỗi phật trên tay, bên trên dường như vẫn còn vương hơi ấm của Thời Mặc. Từng hạt Phật châu từ từ lan dọc theo cổ tay cô như dòng nước ấm.

Chuyện gì thế này?

Thời An bối rối, cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Thời Mặc. Cái nhìn mờ mịt của cô như thể đang hỏi tại sao chị đẹp lại tặng chuỗi phật cho cô rồi.

【 Chị đẹp đang định làm gì vậy?】

【 Mình nhớ chuỗi phật này là vật quý giá nhất của chị ấy mà. Ngày bé, khi chị đẹp phải trải qua quãng thời gian khó khăn nhất, chị từng gặp một nhà sư.

Nhà sư đó nói với chị rằng: những khó khăn hiện tại sẽ trở thành dưỡng chất cho tương lai của con. Con à, hãy cố gắng kiên trì! Chông gai bây giờ chỉ là tạm thời mà thôi!】

【 Sau đó chuỗi Phật châu này đã trở thành ánh sáng trong những ngày u tối của chị ấy. Có người từng trả giá cao ngất ngưỡng để mua chuỗi này, nhưng chị đẹp vẫn không đồng ý.

Vậy mà giờ đây, chị ấy lại tặng nó cho mình, thật không thể tin nổi!】

Thời Mặc nhìn thoáng qua chuỗi hạt trên cổ tay Thời an, trong mắt dâng trào cảm xúc khó tả.

Thời Mặc nghe thấy suy nghĩ trong lòng Thời An, cũng thấy hơi bất ngờ khi em gái mình cũng hiểu rõ chuỗi Phật này.

Nhưng cô nhanh chóng thông suốt, nếu em gái cô có thể đoán trước tương lai thì việc biết rõ chuyện quá khứ cũng chẳng có gì là lạ!

Thời Mặc thản nhiên giải thích: "Em đeo nó luyện sức ở cổ tay!"

Thời Mặc không giỏi trong việc biểu đạt cảm xúc, trong đầu cô nghĩ ra rất nhiều lý do nhưng không có cái nào thích hợp cả.

Cô ngẫm lại những bộ phim mình từng xem, những lời thoại sến súa ngọt ngào cứ hiện ra trong đầu. Nhưng cô lại cau mày suy nghĩ, cô không thể thốt ra những lời ấy.

Sau cùng, cô chỉ thốt lên một câu ngắn gọn mà lại hợp lý hơn nhiều.

Thời An: "!!!"

Gì chứ, luyện sức ở cổ tay á?

Có phải là cái mà cô đang nghĩ đó đúng không?

Thời An nhìn chị đẹp nhà mình đầy nghi ngờ, thấy chị ấy không định giải thích thêm, chắc đúng là như cô nghĩ rồi.

【Không được, phải ráng nhịn, không thể cười!】

Nét mặt Thời Mặc khựng lại!

Bây giờ Thời An đã hiểu tại sao Thời Mặc lại tặng nó cho cô rồi, chị đẹp đây là đang muốn đối tốt với cô ấy đây mà!

【Người đẹp ai cũng có tính cách kỳ lạ như thế sao? Rõ ràng muốn tặng cho mình nhưng lại cố tình viện cớ, đúng là làm khó chị ấy rồi!】

Lúc Thời Mặc nói luyện cổ tay thì không chỉ Thời An nghe thấy, nhóm tiểu thư nhà giàu chung quanh cũng nghe được, họ bật cười nhìn Thời Mặc.

Tuy âm thanh không lớn nhưng đủ để Thời An và Thời Mặc nghe thấy.

"Hôm nay vui ghê, mới đến nhà họ Thời thôi mà tôi đã cười không ngớt, tính ra cũng phải trên dưới mười lần rồi đó. Hai chị em nhà này hài thật!"

"Đúng là dân quê mùa, từ quê lên nên chỉ có thể lấy dăm ba đồng lẻ để mua một chuỗi Phật rách nát. Lại còn nói luyện cổ tay gì nữa chứ! Cười ẻ, riêng câu này cũng đủ tôi cười cả năm rồi!"

Thời An dừng mân mê chuỗi Phật trên tay lại, cô xoay đầu nhìn đám người đang nói chuyện, giả bộ ngạc nhiên nói:

"U là chời, tưởng là ai, hóa ra là mấy người à? Tôi còn tưởng đâu là mấy con mụ chanh chua ngoài phố lẻn vào nhà tôi nữa chứ, làm tôi giật mình, suýt chút nữa là gọi bảo vệ tống cổ ra ngoài rồi. Ai ngờ quay lại nhìn thì ra là mấy người!"

Thời An nhướng mày nhìn họ.

【Một lũ sâu bọ không biết tự soi soi mình trong gương à, thực sự nghĩ mình có quyền nói người khác sao?】

Thời Mặc lười biếng đổi tư thế, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang chắn trước mặt mình. Môi mọng khẽ nhếch lên, mỉm cười.

Em gái nhà cô mặt nào cũng tốt, ngặt cái trong ngoài không nhất quán thôi.

Bên ngoài thì ngoan ngoãn, ngọt ngào, đáng yêu! Nhưng bên trong lại là quả ớt nhỏ cay nồng xé lưỡi.