Anh ta nhìn thẳng vào Thời Mặc hỏi dồn:
"Tôi muốn hỏi, từ nhỏ cô đã không được ai dạy dỗ, cha không thương mẹ không yêu, có phải chính cô là nguyên nhân của mọi chuyện không?
Vì cô mà mẹ cô đã qua đời, vì cô mà cha cô đã bỏ đi, vì cô mà bản thân đã sa đọa đắm chìm trong quán net, tất cả đều do lỗi của cô!
Vậy tại sao cô lại đến nhà họ Thời?"
Ánh mắt Thời Mặc trở nên lạnh lùng, bàn tay cô dưới lớp áo đã siết chặt đến mức trắng bệch.
"Thế cha mẹ anh còn sống không?"
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, thu hút mọi ánh nhìn hướng về phía người vừa xuất hiện.
Thời An lạnh lùng bước tới gần, đứng trước mặt Thời Mặc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám phóng viên đáng ghét này.
Tên phóng viên kia bối rối trước câu hỏi của Thời An, vội trả lời:
"Tất nhiên cha mẹ tôi còn sống rồi, hơn nữa còn rất khỏe mạnh là đằng khác."
Thời An cười khẩy.
"Thế hả? Vậy mà tôi cứ tưởng đâu cha mẹ anh sớm c.h.ế.t hết rồi chứ, nếu không thì sao mồm anh lại thốt ra những lời độc ác đến thế!
Nếu cha mẹ anh còn sống, chẳng lẽ mẹ anh không nhắc anh nên đánh răng sạch sẽ trước khi ra khỏi nhà à?"
"Chi bằng..."
Thời An trầm giọng.
"Tôi mời cha mẹ anh đến đây để họ tận mắt nhìn thấy miệng mồm bẩn thỉu của con trai cưng họ như thế nhé, hoặc là để tôi bảo mẹ anh dạy lại cách ăn nói cho anh ngay tại đây?"
【Dám chọc chị đẹp yêu dấu của mình, đúng là gan to bằng trời. Chán sống rồi phải không!!!】
Vẻ mặt Thời An cực kỳ lạnh lùng, Thời Mặc nhìn góc nghiêng của cô, bất giác cảm thấy em gái tức giận trông thật đáng yêu.
Phóng viên sững sờ, đứng như trời trồng, trợn tròn mắt!
Chẳng phải bảo hai vị thiên kim nhà này không ưa gì nhau hay sao? Vậy bây giờ thiên kim giả xuất hiện, đứng ra bảo vệ thiên kim thật là thế nào?
Phóng viên có phần hoảng loạn, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, gắng gượng không để cơ thể run rẩy.
Anh ta quyết định giữ vững lập trường.
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Thời An, giọng điệu cứng rắn, kiên định:
"Chắc quý cô đây hiểu lầm rồi. Chúng tôi là phóng viên, phỏng vấn là công việc hằng ngày của chúng tôi. Chúng tôi chỉ đang thực hiện nhiệm vụ của mình mà thôi."
Nói xong, anh ta lấy thẻ phóng viên từ trong túi ra.
Thời An cười khẩy một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào đối phương mà không nói gì.
Ban đầu, anh ta còn không để tâm lắm. Nhưng dần dà, anh ta cảm thấy áp lực đến mức trước khí thế của Thời An.
Những phóng viên chung quanh anh ta bắt đầu cảm thấy hối hận, có ý định rút lui.
Lẽ ra bọn họ không nên nhận nhận vụ này của Viên Thi Khanh làm chi, mọe nó tiền này đúng thật không dễ xơi chút nào!
Tại sao bọn họ phải tự rước khổ vào thân như thế này chứ!
Sau đó, có người giơ tay lên xin lỗi Thời An:
"Xin lỗi Thời An tiểu thư! Là chúng tôi sơ suất, là lỗi của chúng tôi, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ!!"
Thời An khoanh tay, lạnh giọng đáp: "Đừng nói xin lỗi với tôi."
Người đó sững lại, các vị khách xung quanh cũng ngạc nhiên.
Không ai ngờ Thời An sẽ nói như vậy. Những người trong giới thượng lưu lại càng bất ngờ hơn.
Vài tuần trước, Thời An còn tuyên bố với họ rằng cô sẽ khiến thiên kim mới về đẹp mặt. Ai ngờ chỉ qua một thời gian ngắn, cô lại quay sang bảo vệ Thời Mặc như gà mẹ che con, cũng chẳng biết cô thật lòng hay giả vờ nữa.
Giới thượng lưu vốn nhiều chuyện giả dối, thật thật giả giả, giả giả thật thật, trong thật có giả, trong giả có thật. Chuyện nãy quá đỗi bình thường, ai hiểu thì tự khắc sẽ hiểu.
Phóng viên run rẩy bước đến trước mặt Thời Mặc, hít một hơi sâu, cúi gập người 90 độ một cách trang trọng, nói:
"Xin lỗi, Thời Mặc tiểu thư."
Thời An chăm chú nhìn người đó. Cô nghe rất rõ những gì người này hỏi, thực ra cũng không có quá đáng.
【Bộ thật sự nghĩ rằng nhà họ Thời dễ bắt nạt lắm hả? Tên nào cũng muốn leo lên đầu nhà họ Thời mà ngồi luôn rồi!】
【 Chị đẹp yên tâm đi, đám tép riêu này dám ức h.i.ế.p chị đúng không? Em sẽ báo thù cho chị!】
【 Em ghét nhất kẻ nào dám cả gan bắt nạt chị đẹp của em!】
Thời Mặc chớp mắt, ngón tay trắng nõn chạm nhẹ vào tràng hạt trên cổ tay, mân mê từng hạt, không biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
Phóng viên cúi đầu không nghe thấy tiếng đáp lại từ Thời Mặc, vẫn giữ tư thế cúi gập người.
Cuối cùng, vì không thể tiếp tục chịu đựng, anh ta nói lớn hơn:
"Xin lỗi Thời Mặc tiểu thư!"
Lúc này, Thời Mặc mới lạnh lùng đáp lời: "Ừm."
Nghe thấy tiếng đáp, phóng viên lập tức đứng thẳng người. Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, khuôn mặt anh ta đỏ bừng, cúi đầu vội vàng chạy ra khỏi nhà họ Thời.
Nhìn thấy hành động của người đó, số phóng viên còn lại cũng nhận ra tình hình hiện tại không còn thuận lợi. Từng người tiến đến trước mặt Thời Mặc, lên tiếng xin lỗi.
"Xin lỗi Thời Mặc tiểu thư!"
"Thời Mặc tiểu thư, là chúng ta đã hỏi những câu quá đáng, thành thật xin lỗi cô!"
Từng người một lần lượt tiến lên xin lỗi, thừa nhận bản thân đã không cân nhắc kỹ lưỡng khi soạn bản thảo khiến cho câu hỏi quá gay gắt.
Ðám người nãy cũng không nhắc đến kẻ đứng sau chuyện này.
Bọn chúng rất thông minh, nói một câu xin lỗi thôi nhưng vẫn có thể nhận tiền của Viên Thi Khanh.
Phải nói bọn họ cực kỳ khôn ngoan.
Dù sao, họ cũng không mất gì.
Thời An không lên tiếng, tất nhiên cô vốn không định bỏ qua cho đám người này.
Rõ ràng có kẻ ở phía sau giật dây cho họ làm thế, cố tình đến đây phá hỏng buổi tiệc của nhà họ Thời.
Đợi sau khi bữa tiệc kết thúc, người của nhà họ Thời sẽ xử lý việc này. Kết cục của họ... có lẽ cả đời này cũng không còn cơ hội cầm thẻ phóng viên được nữa.
Nếu đã dám làm mấy chuyện thế này thì phải có gan hiểu rõ hậu quả của nó.
Cuối cùng, chỉ còn sót lại tên phóng viên đầu tiên.
Anh ta đơn độc đứng một mình trước mặt Thời An và Thời Mặc. Đôi mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn, trong lòng run rẩy liên hồi, bàn tay dán sát vào quần cũng bắt đầu siết chặt vải.
Khi nãy đông người nên anh ta vẫn còn chút can đảm để phản kháng.
Nhưng bây giờ, xung quanh đã chẳng còn ai, chỉ còn mỗi mình mình, anh ta hoàn toàn mất hết dũng khí để chống cự.
Chỉ đứng đó thôi cũng đã cảm giác được ánh mắt châm chọc từ những người thuộc giới thượng lưu. Anh ta sợ thật rồi!
Những người này, không giàu cũng quý, hoàn toàn không thể chọc vào họ.
Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
"Xin lỗi!"
Tên phóng viên đó tiến đến trước mặt Thời Mặc, cúi gập người thật sâu. Anh ta tự biết bản thân không thể đấu lại với những người này.
Tại một góc khuất trong nhà họ Thời, Viên Thi Khanh ngồi đó, mặt đầy tức giận, thầm mắng:
"Thật vô dụng, đến việc đơn giản như thế mà cũng làm không xong!"
Viên Thi Khanh bực bội đến mức đập bàn, âm thanh lập tức khiến mọi người chú ý đến cô ta.
Tên phóng viên đang cúi đầu cũng ngẩng lên, đúng lúc trông thấy Viên Thi Khanh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Viên Thi Khanh lập tức cúi đầu, vội vàng kéo túi xách ra, giả vờ như đang bận tìm kiếm thứ gì đó bên trong.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Phóng viên không ngờ sẽ gặp Viên Thi Khanh ở đây. Trong lòng anh ta chỉ muốn chạy khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Nỗi sợ hãi đã hoàn toàn xâm chiếm tâm trí anh.
Bấy giờ anh ta mới muộn màng nhận ra, chút tiền mà Viên Thi Khanh đưa cho chẳng là cái đinh gì hết.
Những thiếu gia, thiên kim nhà họ Thời chỉ cần một cái búng tay cũng có thể khiến anh ta mất hết tất cả. Anh cầm chút tiền này thì có ích gì chứ!
Càng căng thẳng, đầu óc anh ta càng tỉnh táo.