Đến khi quản lý của Thời An phát hiện ra chuyện này thì đã qua một đêm rồi.
Bây giờ cộng đồng mạng không chỉ tấn công mỗi Thời An mà bắt đầu xâu xé các nhãn hàng mà cô đại diện.
Dưới bài đăng của nhãn hàng mà Thời An đại diện gần đây nhất, cả lũ nhào vào cắn càn không chút khoan nhượng.
Bọn họ quá đáng đến mức, nhắn tin hăm doạ nhãn hàng, nếu còn để Thời An làm người đại diễn thì sẽ tẩy chay nhãn hàng đó đến cùng.
Bên phía nhãn hàng cũng hối hận cực kỳ, chuyển sang chán ghétThời An vô cùng. Nếu sớm biết Thời An không phải tiểu thư nhà giàu thật thì họ chẳng mời cô làm người đại diện làm gì, thứ mà họ nhắm đến chính là cái danh thiên kim của cô.
Chỉ qua một đêm thôi, quản lý của Thời An đã cảm thấy như trời sập. Tại sao bài viết này tự dưng lại xuất hiện, hơn nữa lại nổi tiếng nhanh chóng như thế.
Anh ta chau mày, trực giác mách bảo chuyện này tuyệt đối không bình thường. Dường như có kẻ đang âm thầm giở trò phía sau, cố ý hãm hại và hạ bệ Thời An vậy.
Nghĩ thế, anh ta lập tức đến công ty để xử lý chuyện này.
Trong khi đó, Thời An đã đến sân bay, Bạch Tịnh ngồi đợi trong xe, còn cô thì tự mình đến khu vực đón khách.
Chờ mãi vẫn không thấy người trong ảnh đâu, Thời An ngồi xuống ghế ở khu vực đón khách tiếp tục đợi.
Cách đó không xa, một người đàn ông cao lớn mặc vest đen bước ra, tay cầm chiếc vali đen đang nhìn dáo dát xung quanh như đang tìm ai đó.
Anh ta lại đi về phía trước một khoảng, chẳng mấy chốc gương mặt lộ vẻ vui mừng, dường như đã nhìn thấy người quen.
Ngay lúc này, một người phụ nữ đến gần kéo tay anh ta, nhưng anh ta vẫn đứng yên, ánh mắt vẫn nhìn về phía người quen ở đằng xa.
Nhưng hình như người nọ đang đợi ai đó, lát sau lại thấy người đó đi về phía một thanh niên tóc vàng.
Anh ta nhíu mày, còn người phụ nữ bên cạnh kéo mạnh hơn, miệng không ngừng nói về việc phải nhanh chóng trở về nhà.
Bất dắc dĩ, anh ta chỉ đành xoay người rời đi.
Thời An nhìn thấy quả đầu vàng óng nổi bần bật của Rommi thì nhanh chân bước lại gần.
Lúc đến bên cạnh Rommi, cô mới nhận ra anh chàng này rất điển trai, cả người tràn đầy sức sống, ảnh chụp khó mà diễn tả hết được.
Rommi đang nhìn xung quanh, nhìn mãi vẫn không thấy người mà sếp cử đến đón mình.
Thời An bước tới vỗ vai Rommi rồi cười nói:
“Hi, tôi là Thời An.”
Rommi quay lại nhìn cô, anh nhận ra đây là người mà sếp cử đến đón mình. Thật ra trước đó sếp cũng đã nói qua thân phận của cô.
Rommi mỉm cười chìa tay ra.
“Chào phu nhân.”
Thời An ngạc nhiên khi thấy Rommi nói tiếng trung lưu loát đến thế.
Rommi thấy cô bất ngờ, anh từ tốn giải thích:
“Tôi từng du học ở Trung Quốc ba năm nên giao tiếp rất tốt.”
Thời An mỉm cười, kế đó dẫn Rommi đến bãi đậu xe tìm Bạch Tịnh.
Dọc dường, Rommi hỏi thăm tình trạng của Tạ Yến Lễ:
“Phu nhân, bệnh tình của sếp hiện giờ ra sao rồi?”
Rommi ở nước ngoài không nhận được nhiều tin tức về Tạ Yến Lễ, chỉ thi thoảng nghe Bạch Tịnh thông báo sếp vẫn ổn mà thôi. Mãi đến tuần trước sếp mới gọi anh về nước.
Điều này khiến anh ta vui muốn chết, rốt cuộc sếp cũng có tin tức rồi.
Thời An trả lời:
“Sếp của anh giờ không còn nằm liệt trên giường nữa, đã có thể mở mắt nói chuyện rồi, cơ thể cũng đang hồi phục nhanh chóng.”
Rommi ngạc nhiên.
“Amazing, không thể tin được!”
Hai người vừa đi vừa nói đến bãi đậu xe, Bạch Tịnh trông thấy Rommi thì vui vẻ chào đón:
“Lâu quá không gặp, Rommi.”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Ngay khi nhìn thấy Rommi, đôi mắt Bạch Tịnh ửng đỏ lên. Lâu lắm rồi cậu mới nhìn thấy người của thiếu gia lần nữa, thật không dễ dàng gì.
Rommi và Bạch Tịnh đã quen biết từ trước, lúc anh ta du học ở Trung Quốc đã về dưới trướng Tạ Yến Lễ rồi trở thành cộng sự với cậu.
Ngay cả việc gọi Thời An là phu nhân cũng được Bạch Tịnh dặn qua Wechat trước khi Rommi về nước.
Bạch Tịnh đang lái xe, Thời An và Rommi ngồi ở ghế sau.
Mười phút trước, lúc Thời An nhìn thấy Rommi cứ tưởng anh ta là một thanh niên ngoại quốc điển trai, điềm tĩnh.
Thời An nghĩ rằng một người nghiêm túc kiệm lời như Tạ Yến Lễ chắc chắn sẽ không tuyển cấp dưới lắm mồm.
Nhưng chỉ sau mười phút, Thời An lập tức bỏ luôn ý nghĩ đó. Rommi ngồi cạnh cô cứ hoa tay múa chân nói liên hồi.
Được rồi, anh ta chính là một kẻ lắm lời.
Rommi nói từ chuyện hồi Tạ Yến Lễ còn độc thân đến khi hai người họ kết hôn.
Nói xong, anh ta còn nhìn Thời An đầy ngạc nhiên: "Phu nhân cô biết không? Lúc Bạch Tịnh nói cô với sếp đã kết hôn làm tôi hú hồn luôn!"
Biểu cảm của anh ta vô cùng phong phú, Thời An chỉ biết lắc đầu cười khổ. Nghe như cô là mối đe doạ siêu to lớn vậy, chẳng lẽ cô có thể nuốt chửng Tạ Yến Lễ ư.
Rommi nhìn ra suy nghĩ của Thời An, anh ta vội phất tay giải thích:
"Sau khi quen sếp được vài tháng, khi ấy tôi còn tưởng ảnh sẽ độc thân cả đời ấy chứ. Người đâu mà không biết lãng mạn gì hết, mấy cô gái xinh đẹp xung quanh anh ấy đều bị đá văng hết trơn."
Bạch Tịnh ngồi đằng trước lái xe cũng không khỏi gật đầu khi nghe Rommi nói thế, trong lòng giơ ngón cái khen ngợi.
Rommi nói cực chuẩn, trước khi xảy ra chuyện thì Tạ Yến Lễ cứ như Diêm Vương sống ấy, dù bây giờ cũng chẳng khác gì.
Thời An bật cười, hoá ra ấn tượng về Tạ Yến Lễ của cấp dưới là thế này đây.
Rommi nói tiếp:
"Nhưng sau này hai người lấy nhau, tôi sốc lắm, tôi nghe Bạch Tịnh bảo sếp kết hôn trong tình trạng hôn mê không hay biết gì..."
Rommi nói đến đây, ánh mắt len lén nhìn Thời An, thấy cô vẫn bình thường thì khẽ thở phảo. Anh ta cảm thán nói tiếp:
"Không ngờ khi sếp tỉnh lại cũng không đuổi cô đi, còn chung sống hoà hợp với cô nữa."
Từ miệng Bạch Tịnh, Rommi biết hiện giờ Tạ Yến Lễ đang "mê đắm" Thời An.
Thời An chớp mắt, thản nhiên đáp: "Do bây giờ anh ấy vẫn chưa có khả năng đuổi tôi đi thôi."
Nhưng mà...
Biết đâu khi Tạ Yến Lễ hoàn toàn hồi phục sẽ đá văng cô đi thì sao? Vậy nên Thời An đã chuẩn bị kỹ càng cho việc chạy trốn khi hợp tác xong.
Trong lúc Rommi luyên thuyên không ngừng, bọn họ đã về đến nhà.
Vừa vào cửa thôi Rommi đã vội vã đi thăm Tạ Yến Lễ ngay, Thời An theo sát phía sau.
Rommi vào phòng ngủ trước, Thời An vừa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của ai kia.
"Sếp ơi, khoảng thời gian thiếu sếp khổ quá à, sếp không biết mấy năm qua em sống thế nào đâu, Yếnn (Yến - đồng âm) Tử à, em không thể sống thiếu anh được!"
Thời An khựng lại, Rommi chỉ du học Trung Quốc vài năm mà rành chơi chữ trên mạng ghê, đúng là muốn c.h.ế.t sớm mà!
Tâm trạng Tạ Yến Lễ đang tốt nghe Rommi nói xong thì tệ ngang, anh sầm mặt nhíu mày nhìn cấp dưới đã lâu không gặp của mình.
Giọng nói trầm thấp xen lẫn chút nguy hiểm: "Tôi sẽ cử cậu đến Châu Phi để học hỏi một chút nghệ thuật giao tiếp!"
Rommi hốt hoảng kêu lên: "Sếp!! Anh thay đổi rồi, anh đã trở nên tàn nhẫn rồi ~"
Thời An thở dài, cô bất lực xoay người rời đi. Ở lại đây, cô chỉ là vai phụ trong thế giới của hai người họ mà thôi.
Nghe thấy tiếng chân ngoài cửa xa dần, ánh mắt Tạ Yên Lễ trở nên u ám, anh cũng không tranh cãi với Rommi nữa mà nghiêm túc hỏi thăm tình hình công ty ở nước ngoài.