Giả Thiên Kim Bị Cả Nhà Đọc Tâm, Bỗng Trở Thành Con Cưng

Chương 57




Quách Minh thật sự phân vân. Nữ diễn viên trước mặt anh có thể nói là rất phù hợp với vai diễn, từ ngoại hình đến mọi thứ khác, nhưng diễn xuất lại không đủ nổi bật để gây ấn tượng...

Anh đắn đo, giọng khàn khàn nói: "Em ra ngoài chờ kết quả đi."

Thời An không nói một lời, dứt khoát quay người đi ngay, không có chút chần chừ.

Sau khi Thời An rời đi, Quách Minh quay đầu định hỏi ý kiến Thời Mặc, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe Thời Mặc nhẹ nhàng nói:

"Không phải cô ấy đóng vai nữ chính, bộ phim này không cần phải quay nữa."

Quách Minh ngạc nhiên quay sang nhìn Thời Mặc. Trong ấn tượng của anh, Thời Mặc không phải là người chủ động.

Không ngờ hôm nay cô lại nói chuyện đầy bá đạo như vậy.

Quách Minh nghi hoặc hỏi cô: "Nữ thần Muse, nữ diễn viên vừa thử vai có liên quan gì với cô không? Sao cô lại..."

Anh nhớ lại lúc Thời An đứng ở cửa, Thời Mặc đã gọi tên cô ấy. Khi thử vai xong, ánh mắt Thời An cũng liên tục nhìn về phía Thời Mặc.

Hai người này không lẽ có chuyện gì sao? Trong đầu Quách Minh bắt đầu nổi hứng tò mò.

Thời Mặc như thể nhìn thấu tâm tư của anh, cô nhanh chóng mở miệng trước khi anh kịp hỏi: "Không có! Không quen. Chỉ là tình cờ gặp một lần. Bớt hỏi."

Lời từ chối dứt khoát như vậy, Quách Minh lập tức hiểu rằng chắc chắn giữa hai người họ có điều gì đó bất thường.

Quách Minh vốn là người luôn đặt tiêu chuẩn cao cho tác phẩm của mình. Mặc dù diễn xuất của Thời An không quá kém, nhưng vẫn chưa đạt đến mức anh mong muốn.

Anh đùa: "Cô cũng xem cô ấy diễn rồi mà, tôi không tin cô không thấy vấn đề gì. Cô ấy không đủ sức để đóng vai chính..."

Ánh mắt Thời Mặc nhanh chóng dừng lại trên người anh. Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua chuỗi vòng Phật trên cổ tay, nụ cười như có như không khiến Quách Minh rùng mình.

Cô chậm rãi nói: "Thời An không đơn giản như anh nghĩ đâu..."

Vừa rồi, Thời Mặc có thể nhận ra, Thời An là cố ý chưa dùng hết khả năng của mình. Nếu không, màn diễn chắc chắn sẽ không chỉ dừng lại ở mức đó.

Thời Mặc nhớ lại tiếng lòng của Thời An.

Cô khẽ động ánh mắt, liệu Thời An đã cố tình diễn kém đi để giúp cô dễ dàng trở thành nữ chính của bộ phim này hay không?

Nghĩ đến đây, Thời Mặc khẽ cười khổ. Em gái của cô quả là khác người thật.

Nếu chuyện này xảy ra với người khác, họ chắc chắn sẽ không ngần ngại mà cướp lấy vai diễn.

Nhưng Thời An thì ngược lại, hành động của cô ấy thật kỳ lạ.

Một góc nào đó trong lòng Thời Mặc chợt mềm xuống.

Quách Minh không nói gì, trong đầu vẫn lặp lại câu Thời Mặc vừa nói.

Anh rất rõ thực lực của Thời Mặc.

Chỉ cần thời gian ngắn ngủi theo cô ở nước ngoài thôi, những thân phận của cô đã đủ khiến anh choáng ngợp.

Bây giờ Thời Mặc nói Thời An không hề đơn giản.

Mà cô đã nói không đơn giản, thì chắc chắn không thể nào đơn giản.

Quách Minh tin tưởng lời Thời Mặc, "Được, vai nữ chính cứ quyết định vậy đi!"

Bên ngoài, Thời An đang mải mê lướt điện thoại, chẳng biết gì về cuộc họp bên trong.

Cô đang nghĩ đến chuyện Thời Mặc chưa có quản lý. Không biết sau này cô ấy nổi tiếng rồi, liệu mình có nên xin làm quản lý không nhỉ?

Trong lúc còn đang suy ngĩ lung tung, Thời Mặc đã bước ra khỏi phòng họp.

Cô tháo chiếc mũ bóng chày màu đen xuống, để lộ gương mặt đẹp mê hồn của mình.

Thời An cực kỳ thích ngắm mỹ nhân.

【Chị gái xinh đẹp của em đúng là đẹp quá đi thôi! Aaaa, chị mà vào showbiz thì chắc chắn sẽ đè bẹp hết thảy, từ cổ chí kim không ai so được. Bộ phim của Quách Minh đúng là sinh ra để dành cho chị mà. Chị nhất định phải nhận vai nha!】

Thời An không hề keo kiệt lời khen với Thời Mặc.

Không phải cô nói quá, Thời Mặc thật sự rất đẹp.

Gương mặt của cô mang nét lạnh lùng đặc trưng, khiến ai đã nhìn qua là không thể quên.

Trong đầu Thời Mặc lại vang lên tiếng lòng của Thời An.

Cô nhóc này, lần nào gặp cũng phải khen một hồi, khiến tai Thời Mặc đỏ hết cả lên. Chưa từng có ai khen cô như thế bao giờ.

Dù Thời An chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra miệng, nhưng Thời Mặc vẫn cảm thấy chẳng khác gì nhau.

Tuy nhiên, suy nghĩ của Thời An đã sai rồi.

Bộ phim này cô sẽ không nhận vai.

Thời Mặc khẽ liếc nhìn Thời An, tiến lại gần rồi thản nhiên nói: "Vai chính đã được quyết định rồi."

Thời An gật đầu, miệng nở nụ cười: "Vâng, em biết mà."

Cô nghĩ vai chính chắc chắn là Thời Mặc.

Nhưng Thời Mặc chỉ nhếch môi cười: "Là em!"

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Thời An: "Hả?!"

Thời Mặc vỗ vai cô rồi đi thẳng về phía trước.

Thời An đứng đơ tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác. Chẳng phải bảo Quách Minh rất nghiêm khắc sao? Tại sao cô đã cố tình diễn qua loa như thế mà vẫn đậu?

Quách Minh cũng ra khỏi phòng họp ngay sau đó. Anh vừa ra liền thấy Thời An vẫn còn đứng yên tại chỗ.

Những lời Thời Mặc vừa nói vẫn còn văng vẳng bên tai, biểu hiện của Thời An không hề đơn giản.

Quách Minh chăm chú đánh giá cô từ đấu đến chân.

Quách Minh hít sâu một hơi, Thời An quả đúng là có khí chất phi phàm!

Nghĩ thế anh bèn đến trước mặt Thời An, đặt tay lên vai cô rồi trầm giọng nói: “Tôi hiểu mà!”

Hiểu được khả năng tiềm ẩn của cô!

Nhưng Thời An hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô chỉ đứng trân trối nhìn hai người lần lượt đến gần mình và nói nững câu khó hiểu.

Hôm nay thật kỳ lạ!

Thời An không hiểu, đáng lẽ theo kịch bản gốc thì Quách Minh sẽ không ưng ý, cho cô tạch vì biểu hiện quá dở tệ của mình.

Sau đó anh ta cũng nỗ lực đi tìm diễn viên ở các công ty khác nhưng không có kết quả, cuối cùng phải bất đắc dĩ nhờ Thời Mặc đóng giúp vai chính.

Thế sao bây giờ lại trực tiếp chọn cô rồi?

Thời An đang ngẩn người ra đó thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng từ xa truyền đến:

“Thời An, theo chị.”

Nghe thấy có người gọi mình, Thời An quay đầu lại, thấy Thời Mặc đứng cách đó không xa, đang nhìn cô.

【Hả? Chị đẹp đang chờ mình đó ư...】

Thời An vội bước tới trước mặt Thời Mặc. Thời Mặc cụp mắt, hàng mi dài khẽ động, cất giọng trong trẻo lạnh lùng: “Đi thôi.”

Thời An: “À vâng.”

Cô chưa quên bây giờ bản thân vẫn là mẫu người lanh lợi đáng yêu, cô ngoan ngoãn nghe lời đi theo sau Thời Mặc.

Hai người một trước một sau rời khỏi tòa nhà điện ảnh.

Khi đi qua phòng tuyển chọn vai phụ, Viên Thi Khanh đã chờ sẵn ở đó. Cô nàng lập tức lao tới khi trông thấy cô, cô ta nắm chặt cánh tay Thời An, vẻ căng thẳng dò hỏi: “Sao rồi? Tiểu An, em được chọn không?”

Viên Thi Khanh đang nói dở thì chợt nhớ ra chuyện người đầu tư bộ phim này chính là anh hai của Thời An, bèn chuyển sang hỏi về việc Thời An đã hứa với mình.

Viên Thi Khanh nói xong thì lại hỏi tiếp:

“À không phải, em chắc chắn sẽ được chọn rồi. Vậy chuyện em đã hứa với chị sao rồi?”

Trong lòng Thời An chỉ muốn đ.ấ.m thẳng vào mặt Viên Thi Khanh cho tỉnh ra, bộ tưởng cô xinh đẹp trắng trẻo ngốc nghếch à? Hở một chút lại chạy tới lợi dụng cô.

Xin lỗi chứ cô không phải là kiểu người đầu to óc như quả nho đâu nha! Cô là kiểu người đẹp có não, được chưa!

Thời An đáp: “Chuyện của chị phải chờ vài hôm nữa, vai nữ phụ vẫn chưa bắt đầu tuyển chọn mà.”

【 Viên Thi Khanh cũng giỏi thật đấy, cứ bám vào cô để hút màu không hề chớp mắt luôn. Không được!Phải tìm cơ hội đuổi cô ta đi thôi. Thật là phiền ghê.】

Thời Mặc nghe thấy suy nghĩ của Thời An thì dừng bước, từ từ đội mũ lưỡi trai đen lên rồi quay lại nhìn họ.