Giả Thiên Kim Bị Cả Nhà Đọc Tâm, Bỗng Trở Thành Con Cưng

Chương 52




Một giờ sau, khi đến khách sạn nơi thời An đang ở, Viên Thi Khanh vội vàng xuống xe để tìm cô, nhưng bị bảo vệ chặn lại.

Viên Thi Khanh cố gắng giải thích nhiều lần rằng cô có việc quan trọng, nhưng bảo vệ vẫn không nhượng bộ, một hai ba bốn ngăn cản không cho cô vào.

Viên Thi Khanh tức giận chỉ vào mặt mình và nói: “Anh có biết tôi là ai không? Dám ngăn cản tôi sao?”

Bảo vệ nhìn cô với vẻ khinh bỉ, bình tĩnh đáp: “Dù cô có là ai đi chăng nữa, không có thẻ thì không vào được.”

Viên Thi Khanh tức giận đến mức giậm chân. Trong lúc đang bực bội thì nhìn thấy bóng dáng của một người trong khách sạn, cô lập tức hô lớn: “Chị Yến, Chị Yến!”

Ba phút sau.

Người được gọi là chị Yến đã giúp Viên Thi Khanh vào trong.

Viên Thi Khanh ân cần khoác tay cô ấy, nói: “Cảm ơn chị Yến, nếu không có chị, em thật sự không biết phải làm sao.”

Người đại diện của Viên Thi Khanh, chị Nguyên, đã từng giới thiệu nhiều người đại diện trong ngành cho cô, và chị Yến là một trong số đó.

Chị Yến liếc nhìn Viên Thi Khanh thầm châm biếm trong lòng, nếu không vì mối quan hệ với đại diện của cô ta thì chẳng ai thèm để ý đến cô ta đâu.

Dù sao, mọi người trong ngành đều biết cô nhờ đâu nổi tiếng như bây giờ.

Chỉ là một kẻ bám víu mà thôi.

Chị Yến nhớ đến những tin đồn gần đây, cố gắng nhịn cười, thì thầm nói: “Dạo này sao tôi không thấy cô và Thời An đi cùng nhau nữa nhỉ?”

Viên Thi Khanh hơi cứng người, tìm đại một lý do nói: “Gần đây An An rất bận, ít ra ngoài.”

Cô cũng muốn đi cùng Thời An, nhưng Thời An không để ý đến cô, cô biết làm sao!

Chị Yến cười nhẹ, nhìn xung quanh không có ai, mới thì thầm nói: “Tôi nghe được một tin.”

Viên Thi Khanh hỏi: “Tin gì vậy?”

Chị Yến thì thầm: “Thực ra Thời An không phải là thiên kim thật của gia đình họ Thời, thiên kim thật là người khác.”

Viên Thi Khanh chớp mắt: “Cái này tôi biết lâu rồi.”

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Trước khi thiên kim thật của nhà họ Thời trở về, Thời An đã nói với cô. Mà cô còn đưa ra nhiều ý tưởng để chống lại thiên kim thật của gia đình họ Thời nữa kìa.

Đây không phải là tin đồn gì mới mẻ, cô đã biết từ lâu, chị Yến còn nói bí mật như vậy.

Nghĩ vậy, trên mặt Viên Thi Khanh xuất hiện vẻ kiêu ngạo, hóa ra những người trong giới này biết tin chậm hơn cô nhiều.

Viên Thi Khanh cảm thấy kể từ khi cô thiết lập quan hệ tốt với Thời An, cô luôn đi trước người khác, dù là tin đồn hay chuyện khác.

Cô cảm thấy tự hào, quyết tâm đứng về phía Thời An hơn bao giờ hết.

Chị Yến quay lại nhìn cô, nếu cô đã biết Thời An không phải là thiên kim thật thì chắc chắn cô biết phải làm gì.

Bây giờ cách làm đúng là cắt đứt mọi liên hệ với Thời An. Tuy nhiên, chị Yến chỉ nhắc nhở một câu vì mối quan hệ với đại diện của Viên Thi Khanh mà thôi.

Chị Yến cũng không nói gì thêm.

Giả mạo vẫn luôn là giả mạo, làm sao một gia đình giàu có có thể để một kẻ giả mạo làm gương mặt đại diện được chứ.

Cô đoán rằng Thời An sẽ sớm bị trả về nơi sản xuất mà thôi. Có thể nơi ấy là một ngôi làng nhỏ ở vùng sâu vùng xa, lúc đó Thời An sẽ trở thành trò cười trong giới hào môn.

“An An!”

Thời An vừa kết thúc buổi quay quảng cáo, lười biếng cúi đầu xoa trán để thư giãn, không ngờ lại nghe thấy có người gọi tên cô.

Nghe giọng nói, cô đã biết đó là ai rồi. Thời An cố ý giả vờ không nghe thấy, lén lút định rút lui vào đám đông.

Nhưng Viên Thi Khanh đã nhanh chân đến bên Thời An, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô không buông, quan tâm hỏi: “An An, sao em lại tránh chị?”

Thời An chớp chớp mắt, tỏ ra vô tội: “Em đâu có đâu.”

Viên Thi Khanh rõ ràng vừa thấy Thời An định chạy, cô ta nghi ngờ hỏi: “Vậy sao em vừa thấy chị đã muốn chạy?”

Thời An vẫy tay, “Không phải đâu, chỉ là em mắc đi vệ sinh thôi.”

Viên Thi Khanh kéo Thời An vào phòng trang điểm. Thời An bắt đầu tẩy trang, còn cô ta thì ngồi cạnh và trò chuyện cùng cô.

Thời An chỉ qua loa lấy lệ đáp lại vài câu, phần lớn thời gian là lướt điện thoại.

Thấy hai người đã hàn huyên xong phần mở đầu, ánh mắt Viên Thi Khanh thoáng lóe lên, cô ta từ từ đi vào vấn đề chính mà mình đã cất công đến đây hôm nay:

“An An, em có biết về Quách Minh không? Chính là đạo diễn Quách, người đang rất hot gần đây, luôn xuất hiện trên hot search đó.”

Thời An nhíu mày, cảm giác rằng lời sắp tới của Viên Thi Khanh chắc chắn có liên quan đến bộ phim mà Quách Minh sắp quay.

Cô gật đầu: “Biết, sao vậy?”

Viên Thi Khanh nắm lấy hai tay Thời An, quỳ xuống trước mặt cô, ánh mắt đầy hào hứng: “Chị vừa nghe ngóng được tin, đạo diễn Quách sắp quay một bộ phim mới. An An, em cũng biết danh tiếng của ông ấy lớn thế nào rồi, hơn nữa gia thế của ông ta cũng rất khủng. Bộ phim này rất có thể sẽ phá kỷ lục phòng vé trong nước.”

Hàng mi Thời An khẽ rung. Lời này của Viên Thi Khanh không sai, bộ phim mới của Quách Minh thực sự có khả năng đạt đến một tầm cao mới.

Dù sao, bộ phim trước của ông hiện vẫn đang giữ vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng phòng vé trong nước. Đó lại còn là bộ phim đầu tay của ông.

Tác phẩm đầu tay thôi mà đã đạt đến mức như vậy rồi, tiềm năng của ông thật sự không thể xem thường.

“An An, chị nghĩ em có thể tranh vai nữ chính!”

Viên Thi Khanh nhìn chằm chằm Thời An, từng lời cô ta nói ra đều vì lợi ích của Thời An, cô ta cũng kể ra đủ thứ lợi ích khi tham gia bộ phim này

Việc cô ta muốn Thời An giành vai nữ chính không phải là không có lý do. Anh Hai của Thời An - Thời Dung Cảnh, chính là nhà đầu tư của bộ phim này. Với mức độ yêu thương của anh ấy dành cho em gái mình, khả năng Thời An được chọn là rất cao.

Nghe xong, Thời An chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừm, rồi sao?”

Sắc mặt Viên Thi Khanh như bị xịt keo, theo suy nghĩ của cô ta, Thời An không nên có biểu cảm hờ hững như thế này.

Sao Thời An lại có vẻ hoàn toàn không hứng thú chút nào thế?

Thời An nhíu mày, không kiên nhẫn nhìn thời gian trên điện thoại rồi hỏi: “Rốt cuộc chị muốn nói gì?”

Nói mãi mà vẫn chưa vào trọng tâm, Thời An đã không còn kiên nhẫn để diễn nữa.

Viên Thi Khanh vội vàng nói: “An An, nếu em nhận vai nữ chính, thì chị chỉ cần một vai nữ phụ thôi. Không cần nhiều, chỉ cần một vai nhỏ để chị có cơ hội xuất hiện là được.”

Thời An dừng tay lướt điện thoại, ngẩng lên nhìn Viên Thi Khanh, rồi cúi xuống đặt bàn tay trắng trẻo lên trán cô ta: “Em thấy chị cũng không bị sốt, sao chị lại nói những lời vô lý như vậy?”

Nói xong, Thời An không buồn để ý đến phản ứng của Viên Thi Khanh, trực tiếp xoay người bỏ đi.

Viên Thi Khanh ngơ ngác, cô ta đã tính toán tốt tất cả mọi thứ, chỉ không dự đoán được phản ứng của Thời An.

Cô ta ngây người một lát rồi vội vã đuổi theo.

Tuyệt đối không thể để Thời An đi mất!

Ngay khi ra ngoài, Thời An lập tức tìm một góc khuất để trốn. Cô biết chắc Viên Thi Khanh sẽ không dễ dàng từ bỏ, cô ta sẽ tiếp tục quấy rối mình cho mà xem.

Quả nhiên, chỉ vài giây sau khi rời khỏi phòng trang điểm, Viên Thi Khanh đã bắt đầu tìm kiếm Thời An khắp nơi.

Sau một lúc, thấy không tìm được Thời An, Viên Thi Khanh tức giận rời đi.