Trong đó, anh ta còn đặc biệt "chiếu cố" đến Thời An, để trước khi cho cô lên ngắm gà khỏa thân, anh đã cố ý giúp cô được "tận hưởng" một màn "châm cứu" đẹp đẽ.
Sau cùng, phản diện cũng không thể đối đầu với hào quang nữ chính. Anh ta cuối cùng cũng bị thiên kim thật đưa vào tù. Anh ta đã tự vấn để kết thúc vai diễn của mình.
Thời An lại một lần nữa rùng mình, hóa ra, trong nhà còn có một quả b.o.m hẹn giờ.
“Cô còn ở đây làm gì? Không phải tôi bảo cô đi rồi sao? Nửa ngày không gặp, tai cô bị điếc rồi à?”
Bạch Tịnh tức giận trừng mắt nhìn Thời An, bộ dáng đầy phòng bị.
Thời An ngước mắt nhìn đối phương.
Người này nói chuyện thật khiến người khác bực mình...
Thời An không ngừng tự nhắc nhở mình phải kiềm chế, đây là người bên cạnh Tạ Yến Lễ.
Giờ mà mình mất kiểm soát, sau này lỡ cậu ta lén lút nói xấu mình với Tạ Yến Lễ thì sao.
Nhưng bụng cô đang réo lên vì đói...
"Anh... cứ làm việc của mình đi, đừng quan tâm đến tôi."
Thời An cố tỏ ra mình là đại tiểu thư: "Nhà này là của tôi, chẳng lẽ tôi không được ở trong bếp nhà mình à?"
Cô nghĩ, một tô cháo lớn như vậy, một mình Tạ Yến Lễ cũng không thể uống hết, ít nhất cũng phải chừa lại chút ít.
Bạch Tịnh liếc nhìn cô một cái đầy nghi ngờ. Cầu ta không nói gì, quay lại làm việc của mình, nhưng tuyệt nhiên không hề giảm bớt sự đề phòng đối với Thời An.
Ai mà biết, trong đầu cô ta đang tính toán điều xấu xa gì không.
Bạch Tịnh đâu biết được ý định thật sự của Thời An là tô cháo trước mặt. Cậu ta chỉ dọn dẹp đống nồi đất vỡ trên sàn, rồi cầm giẻ lau sạch sẽ cái bếp vừa nấu xong.
Thời An nhìn thấy bếp lò sáng bóng, khóe miệng không khỏi giật giật.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Cô nghĩ mình có thể bắt bẻ tôi sao? Tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu."
Bạch Tịnh lườm cô một cái, rồi đặt hết thức ăn lên khay, mang ra ngoài.
Thời An muốn khóc mà không có nước mắt, sao cậu ta lại mang hết đồ ăn đi rồi?
Haiz... Một chút cũng không để lại. Thật đúng là đứa nhỏ vô lương tâm.
Cô vội vàng theo sau Bạch Tịnh, cùng cậu ta đi đến căn phòng ở góc tầng một.
Khi Bạch Tịnh vào phòng và dùng chân khép cửa lại, lúc này cậu ta mới phát hiện Thời An cũng đứng ở phía sau.
Cậu ta nhíu mày: "Cô làm gì đấy? Tôi không phải đã cảnh cáo cô là không được đến đây nữa rồi sao? Cô thật sự nghĩ rằng chúng tôi dễ bị bắt nạt à?"
Bạch Tịnh nhớ lại cảnh tượng trước đây, khi cậu vừa đẩy cửa vào đã thấy Thời An cầm một cây kim dài châm vào da của thiếu gia, giọng cậu càng thêm phần khó chịu.
"Cô cút ngay cho tôi."
Thời An liếc nhìn cậu ta một cái, thản nhiên nói: "Tôi đến để xem chồng mình. Cậu có quyền gì mà ngăn cản."
Đứng ở cửa nãy giờ, hiện tại cô không còn quá bận tâm đến đồ ăn nữa, cô đang suy nghĩ về kết cục của mình trong nguyên tác.
Thiên kim thật sự vì nể mặt nhà họ Thời nên chỉ đánh mạnh vào sự nghiệp của cô, không ra tay với mạng sống của cô.
Người trực tiếp xử lý cô lại là Tạ Yến Lễ sau khi hồi phục.
Sau khi bị hắc hóa, Tạ Yến Lễ căm hận Thời An đến tận xương tủy, tự tay kết liễu người vợ trên danh nghĩa của mình.
Cô không muốn bị ai đó châm kim khắp người rồi sau đó bị vặn cổ đến c.h.ế.t đâu, cô phải tự cứu lấy mình.
Nếu Tạ Yến Lễ vẫn còn ý thức, vậy ngay từ bây giờ, cô nên cố gắng tăng thiện cảm trước mặt đại boss, cứu vớt chút ít thiện cảm đang âm cũng không phải là điều quá đáng đi!
Quyết định xong, ánh mắt Thời An dần trở nên kiên định, hôm nay cô nhất định phải vào phòng này.
Hai người tranh cãi ngoài cửa, cuối cùng Thời An cũng thắng thế mà bước vào được.
Trong phòng có hai chiếc giường, trên chiếc giường lớn hơn có một người đang nằm im, hơi thở đều đặn, trông chẳng khác gì người đã chết.
Từ xa, Thời An có thể thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông kia. Không thể phủ nhận rằng phản diện Tạ Yến Lễ đúng là có chút đẹp trai.
Anh ta đang đắp một tấm chăn mỏng, có thể thấy rõ dáng người cao ráo, thẳng tắp, gương mặt lạnh lùng, ngũ quan sắc sảo, sống mũi cao.
Wow~
Cực phẩm, đúng là hạc giữa bầy gà. Người đàn ông này đúng là cực phẩm trong cực phẩm.
Thị tẩm, thị tẩm!!! Tối nay cô phải lật thẻ ông chồng tám múi này!!!
Người đâu người đâu, nhanh chóng đem anh ta tắm sạch sẽ, rồi đưa vào phòng của ta!
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Thời An hưng phấn, cuồng loạn, cô không ngừng hò hét trong lòng.
Không ngờ người chồng trên danh nghĩa của mình lại đẹp trai đến vậy.
Thứ lỗi cho cô có chút điên loạn, quả thật là đời trước chưa từng được "thưởng thức sơn hào hải vị," cuối cùng vẫn là một cô nàng độc thân.
Nhân viên văn phòng bật khóc dữ dội ಥ_ಥ
Không ngờ sau khi xuyên sách, cô lại được "ăn ngon" như vậy, xung quanh toàn là mỹ nam mỹ nữ.
Tạ Yến Lễ đang nằm trên giường, mặc dù anh đang hôn mê nhưng nghe được tiếng tranh cãi vang bên tai, ý thức anh dần tỉnh lại.
Không ai ngờ rằng, dù đã trở thành người thực vật, nhưng ý thức của anh vẫn còn.
Khi nghe thấy người đến là ai, trong suy nghĩ anh lóe lên một cảm xúc khó đoán.
Người phụ nữ này đã khiến anh phải chịu đựng nỗi đau đớn của việc bị châm kim, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ phải nếm trải cảm giác đó.
Trong lòng Tạ Yến Lễ dâng lên một cơn lạnh lẽo.
【Cực phẩm, cực phẩm, nếu không có tên Bạch Tịnh này ở đây thì tốt biết mấy.】
【Em sẽ từ trên xuống dưới, trái sang phải, từ trong ra ngoài lột sạch Tạ Yến Lễ, để xem thân hình bá đạo của anh ấy trông như thế nào. (Chảy nước miếng)】
【Cả đời bái Thần Tài cuối cùng cũng linh nghiệm, tặng cho cô một chú rể câm, thật hiểu cô quá mà.】
— Đừng nhìn, đây là đánh giá tệ.
Tạ Yến Lễ nhíu mày, sự hung ác trong anh như dâng trào, bao phủ cả không gian xung quanh.
Anh nhắm mắt, nhịn không được tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh này, khả năng lớn nhất là từ Thời An đang đứng trong phòng.
Anh ngừng lại, trong lòng kinh ngạc vô cùng, đây là... đọc tâm thuật?
"Ôi chao." Đang múc canh, Bạch Tịnh đột nhiên ôm bụng, cúi người đau đớn thì thầm: "Hỏng rồi."
Anh nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Thời An.
Thời An lạnh lùng nhìn anh ta, nhướng mày nói: "Nhìn cái gì, cũng không phải tôi khiến anh mang thai."
Một câu nói khiến Bạch Tịnh nghẹn lời, anh trừng mắt giận dữ: "Ý tôi là hỏng rồi, hỏng trong nghĩa xấu."
"Oh, tôi cũng đâu có khả năng hạ độc từ xa, đừng đổ lỗi cho tôi."
Bạch Tịnh: "..."
Anh ta giờ không muốn cãi nhau với Thời An. Từ hôm qua, không biết bản thân đã ăn phải thứ gì mà anh ta cứ bị tiêu chảy liên tục.
Mãi đến hôm nay vẫn chưa khỏi, anh ta đã đi đi lại lại nhà vệ sinh đến mức đường đã mòn, hai chân anh bây giờ đang run rẩy dữ dội.
Không ổn rồi, không thể chờ được nữa, anh ta phải vào nhà vệ sinh ngay. Nhưng nghĩ đến việc Thời An còn ở trong phòng, anh ta lại quay đầu nhìn cô với vẻ mặt khó chịu.
Cô gái này không biết đang tính toán chuyện gì, cứ đứng đây mãi không chịu đi.
Cậu lo sợ rằng nếu bản thân mình rời đi, cô ta lại lấy kim châm chích cậu chủ của mình thì nguy.