Giả Thiên Kim Bị Cả Nhà Đọc Tâm, Bỗng Trở Thành Con Cưng

Chương 33




Không ngạc nhiên khi gần đây Bạch Tịnh hay có những suy nghĩ kỳ quái, hóa ra là do học theo người phụ nữ này.

Thời An đặt tay lên nút áo sơ mi, nhưng không vội cởi ra. Ngược lại, ngón tay mảnh khảnh của cô chậm rãi di chuyển quanh nút áo, nhẹ nhàng mân mê.

Thỉnh thoảng, như có chút dầu trơn nơi đầu ngón tay, cô lướt qua khe hở áo sơ mi, chạm vào làn da săn chắc của Tạ Yến Lễ.

Cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình bắt đầu tăng lên, Tạ Yến Lễ mở đôi mắt sâu thẳm, nhìn Thời An với ánh mắt cảnh báo.

Hay lắm! Chẳng lẽ người phụ nữ này cũng hành động nhẹ nhàng thế này với những người đàn ông khác ư?

Đôi mắt Tạ Yến Lễ tối lại, con ngươi trầm xuống, suy nghĩ chìm sâu.

Đầu ngón tay của Thời An không ngừng di chuyển trên người Tạ Yến Lễ, chỉ tháo một cái cúc đã tốn hết ba phút, Tạ Yến Lễ chịu hết nổi bèn khàn giọng nói:

“Có phải em không thích cúc áo này không?”

Thời An ngẩng đầu lên.

“À... Ờm, bị kẹt rồi, cái cúc này kẹt chặt quá.”

【Hửm? Em đã làm đến mức này mà anh vẫn chịu đựng được hả? Tạ Yến Lễ!!! Anh mau nói đi, có phải kiếp trước anh từng cai nghiện rồi không?】

【Phải làm sao? Giờ mình phải làm sao đây? Nói thật đi, anh muốn em phải làm gì tiếp theo?】

Thời An tiếp tục giở trò cởi từng cúc áo của Tạ Yến Lễ nhưng anh vẫn nhắm mắt, không chút phản ứng.

Thời An nhìn thấy cơ thể cân đối hoàn mỹ của anh, vai rộng eo hẹp thật khiến người ta khó lòng dời mắt.

Cô lau khoé miệng, ngẩng đầu lên thì trông thấy Tạ Yến Lễ nhìn cô chằm chằm.

Thời An: “...”

Ôi, ngại quá đi.

Tạ Yến Lễ vẫn không có phản ứng gì, xem ra phải chơi chiêu mạnh hơn rồi! Mình không thể chịu thua được!

Thời An duỗi tay định cởi áo sơ mi giúp Tạ Yến Lễ.

Nhưng chẳng hiểu sao cô lại trượt chân, cơ thể mềm mại mất thăng bằng ngã vào người Tạ Yến Lễ, đồng thời cô nghe thấy tiếng rên khẽ.

Cánh tay mảnh mai của cô đã đặt đúng chỗ, khéo léo kéo nhẹ một cái, “cách” một tiếng, thắt lưng của Tạ Yến Lễ đã được tháo ra.

Thời An như thể làm sai gì đó, ngước lên nhìn anh đầy e thẹn.

“Anh yêu à, khi nãy em lỡ bị trượt chân ấy mà.”

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

【 Tạ Yến Lễ, anh nói xem đợt này có mãnh liệt hơn không!】

【 Em sắp cởi quần anh xuống rồi nè, nếu anh còn không có phản ứng gì thì em thật sự nghi ngờ đầu óc anh có vấn đề đấy.】

Tạ Yến Lễ: “...”

Thời An vội kéo quần Tạ Yến Lễ xuống rồi đặt sang một bên. Sống lưng cô thẳng tắp, nửa quỳ trước mặt anh, tầm mắt vô thức từ mặt anh dần dần hướng xuống dưới.

【Gương mặt điển trai ~ Duyệt!】

【Cơ n.g.ự.c ~ Duyệt!】

【Cơ bụng ~ Duyệt!】

【Tiếp tục xuống dưới nào ~】

Tạ Yến Lễ lạnh lùng trầm giọng nói: “Đắp chăn lên.”

Âm thanh lạnh lùng lập tức kéo Thời An về thực tại, cảm giác khí thế lạnh lẽo từ anh đang toả khắp phòng, Thời An theo bản năng vội vàng kéo chăn đắp cho anh.

Thời An thầm nghĩ đầy tiếc nuối:

【Tiếc ghê, không thể nhìn thấy “bản lĩnh đàn ông” của boss rồi...】

Tạ Yến Lễ nhìn sang, Thời An thì thầm:

“Chẳng phải buổi tối trước khi đi ngủ cần cởi quần à?”

Im ắng...

Một lúc sau, Tạ Yến Lễ nghiến răng trả lời: “Thế thì tôi phải cảm ơn em rồi.”

Thời An mỉm cười: “Không có gì đâu.”

Tạ Yến Lễ: “...”

Thời An đã có được đáp án, dù cô làm đến mức này nhưng Tạ Yến Lễ vẫn không phản ứng gì. Ngay cả khi cô vô tình chạm vào tay anh, cũng không thấy anh lên tiếng.

Trừ phi Tạ Yến Lễ cai giới, hoặc kiếp trước anh ta là một con rùa chúa có thể nhịn đến phút cuối, nhưng Thời An cảm thấy khả năng này không lớn lắm.

Cô hiện giờ đã xác định tứ chi của Tạ Yên Lễ vẫn chưa thể cử động được, chỉ có thể cử động được cái đầu thôi.

————

Sau khi tắt đèn, Thời An nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong khi Tạ Yến Lễ nằm bên cạnh lại không thể ngủ được.

Chẳng bao lâu sau, lúc cô ngủ say kéo chăn về phía mình khiến Tạ Yến Lễ cảm thấy lành lạnh, vẻ mặt bất lực cùng cực.

Trong màn đêm, Tạ Yến Lễ nhắm mắt không biết đang nghĩ gì, vài phút sau, có tiếng động trên giường.

Một “quả cầu thịt” quấn mền lăn qua dựa sát vào anh, Tạ Yến Lễ nhíu mày.

Biết ngay mà.

Sáng hôm sau, Bạch Tịnh đã xuất hiện ở cửa từ sớm, lần này anh ta thông minh hơn, rút điện thoại ra quay video, tay còn lại đưa lên gõ cửa cốc cốc cốc.

“Nhìn này, lần này tôi có gõ cửa chứ không phải tự ý vào nhà cô đâu đấy.”

Kế đó anh ta nhập mật mã mở cửa.

Sau khi chắc chắn Thời An đã rời khỏi, anh ta mới bước vào phòng.

Đập vào mắt anh đầu tiên là quần áo vứt lung tung trên sàn, còn Tạ Yến Lễ chỉ mặc mỗi chiếc áo ngủ.

Trên người không chăn, nhìn kỹ lại thấy mấy vết đỏ trên cổ nhiều hơn trước.

Bạch Tịnh khoanh tay tặc lưỡi, quả nhiên là thế.

Sáng sớm, khi trời vừa tờ mờ sáng, Thời Diễm đã lái chiếc siêu xe màu đỏ rực của mình đến đón Thời An. Anh hứng khởi chạy lên lầu, đứng trước cửa nhà gõ cửa ầm ầm.

Tháo kính râm xuống, Thời Diễm không quên mở camera trước trên điện thoại để kiểm tra xem kiểu tóc mà anh đã vuốt keo từ sáng sớm có bị rối không.

Ngực anh hé mở để lộ phần cơ bắp rắn chắc, một sợi dây chuyền đỏ rực trước n.g.ự.c vô cùng nổi bật.

Thời An bị tiếng ồn làm thức giấc, bực bội bước xuống giường để mở cửa cho Thời Diễm.

Vừa mở cửa, Thời Diễm đã định xông vào, một tay cầm kính râm làm động tác đem cửa hoàn toàn đẩy cửa ra. Lúc này, Thời An bất chợt thanh tỉnh lại.

“Khoan đã!”

Cô nhanh chóng giơ tay chặn ở cửa, chắn giữa lối vào, không để Thời Diễm tiến vào trong.

Thời Diễm ngạc nhiên nhìn cô: “Sao vậy Tiểu An? Bây giờ ngay cả anh trai em cũng không cho vào nhà à?”

Thời Diễm lập tức nghĩ đến điều gì đó, bắt đầu lải nhải: “Có phải con công lòe loẹt kia lại nói xấu anh trước mặt em rồi đúng không? Anh đã biết mà…”

Thời Diễm nhớ lại tối qua Thời Dung Cảnh nửa đêm nhắn tin cho anh. Khi đó anh đang ngủ ngon thì con công lòe loẹt kia “ting ting ting” gửi đến hơn 99 tin nhắn.

Điện thoại kêu không ngừng, khiến anh phải tỉnh dậy. Mở ra xem thì ối giồi ôi luôn, toàn là ảnh chụp anh Hai và Thời An từ mọi góc độ.

Đang nửa đêm, gương mặt của Thời Diễm nhăn nhó, anh mở tin nhắn thoại và hét lên: “Thời Dung Cảnh, anh bị bệnh à, mau đi khám não đi! Nửa đêm nửa hôm mà phát điên cái gì vậy!”

Hiện tại, đôi mắt to tròn của Thời Diễm dán chặt vào Thời An, rõ ràng nếu cô nói “đúng”, anh sẽ cầm d.a.o lớn xông đến nhà Thời Dung Cảnh ngay lập tức.

Thời An cúi đầu, ánh mắt đầy phức tạp.

【Mình nên nói thế nào đây, rốt cuộc mình nên nói gì bây giờ!】

【Mình cũng không thể nói với anh ấy là mình đang giấu một người đàn ông trong phòng, hơn nữa lại là kiểu người ta tự dâng mình lên được.】

Thời Diễm: “!!!”

Kẻ nào dám tự nguyện sưởi ấm giường cho em gái anh, bây giờ anh sẽ đến nhà tên mặt trắng đó mà tính sổ!

【Nhưng mà, Tạ Yến Lễ hiện tại là chồng trên danh nghĩa của mình, nếu có ngủ chung với anh thì cũng bình thương mà đúng không...】

Thời Diễm lặng lẽ hạ d.a.o lớn dài tám mươi mét của mình xuống. À, là Tạ Yến Lễ, thế thì không sao.