Giả Thiên Kim Bị Cả Nhà Đọc Tâm, Bỗng Trở Thành Con Cưng

Chương 30




Thời An hết nhìn Bạch Tịnh lại nhìn sang Tạ Yến Lễ, sau cùng nhìn ông chú kia, suýt thì không nhịn được mà cười phá lên.

【Gió lạnh thổi trong thung lũng cô quạnh, tiếng ve bốn mùa gọi đại boss về!】

【Cho dù hôm nay boss quay về, chân sai vặt vẫn phải mặc vest!】

Tạ Yến Lễ thẳng lưng, ánh mắt lạnh lẽo như muốn đông cứng Thời An. Nụ cười trên môi Thời An lập tức tắt ngúm!

Đúng lúc này, ông chú vừa ra khỏi cửa đột nhiên quay lại, cười ha hả bảo:

“Anh bạn đừng quên đánh giá năm sao cho tôi nhá!”

Tạ Yến Lễ: “...”

Bạch Tịnh c.h.ế.t tiệt, đã tìm người còn bắt người ta mặc đồ vest làm gì. Đúng là Bạch Tịnh, sắp khiến anh mất hết mặt mũi rồi.

Nhìn vẻ mặt u ám của Tạ Yến Lễ, Thời An suýt bật cười thành tiếng, cô vội vàng quay sang ông chú kia, nhịn cười bảo:

“Chú cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cho chú năm sao, còn viết cho mình một bài đánh giá dài năm trăm chữ luôn!”

【Cười c.h.ế.t mất, hoá ra Tạ Yến Lễ là người như thế này!】

Lúc ông chú kia mới hài lòng rời đi, còn thuận tay đóng cửa lại.

Tạ Yến Lễ tức đến độ nổi hết gân xanh, lạnh lùng nói với Bạch Tịnh:

“Cút ra ngoài!”

Bạch Tịnh vẻ mặt không hiểu, nhìn Tạ Yến Lễ, anh ta sờ sờ đầu một cái rồi lẩm bẩm: “Sao lại mắng mình nữa rồi?”

Ánh mắt Tạ Yến Lễ thoáng hiện sự lạnh lẽo, Bạch Tịnh lập tức đứng nghiêm rồi ngoan ngoãn rời đi.

Ra khỏi cửa, đi một mạch xuống lầu, Bạch Tịnh ngồi vào xe thuê của mình.

Sáng nay, thiếu gia đột nhiên gọi tên anh khiến anh suýt ngã khỏi ghế. Chưa kịp vui mừng thì câu tiếp theo của thiếu gia đã làm anh trợn tròn mắt.

“Thu dọn đồ đạc, đến căn hộ của Thời An.”

Thời An, chỉ toàn là Thời An, giờ đây trong đầu thiếu gia chỉ có cái tên này thôi.

Không biết người phụ nữ xấu tính đó đã làm gì mà thiếu gia cứ mãi nhớ nhung như vậy.

Bây giờ thì hay rồi, thiếu gia sắp tự động đóng gói mình mang đến tận cửa luôn.

————

Sau khi Bạch Tịnh rời đi, bầu không khí giữa Tạ Yến Lễ và Thời An càng trở nên lúng túng.

Trong phòng phủ đầy một cảm giác yên lặng, Tạ Yến Lễ nhíu mày, ánh mắt chìm xuống nhìn Thời An.

Thời An không biết phải nhìn đâu, cô cúi đầu lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho quản lý báo rằng cô không sao, không cần phải đến nữa.

Cô cũng gửi tin nhắn cho quản gia yêu cầu kiểm tra lý do vì sao phòng lại mất điện. Quản gia lập tức trả lời rằng do căn hộ lâu ngày không sử dụng, tiền điện không đủ, nhưng hiện tại đã được thanh toán xong.

Ngay lập tức, điện trong phòng được bật lên, Thời An thầm oán trách:

【Tại sao anh ta lại tự tiện đến căn hộ của mình như vậy?】

【Còn không xin phép, đến rồi còn coi đây như nhà của mình nữa chứ!】

【Làm sao nhìn kiểu gì, mình cũng có cảm giác bản thân mới là người lạc lõng vậy.】

Thời An phá vỡ im lặng trước, cô nở nụ cười nhẹ nhàng: “Sức khỏe chồng yêu đã khỏe hơn chút rồi nhỉ, giờ có thể nói chuyện được luôn. Em thật là mừng quá đi!”

【Thật không thể tin nổi, Tạ Yến Lễ khỏe nhanh như vậy, không biết anh đang âm thầm làm gì.】

【Trời xanh có mắt, em là thật sự quan tâm anh, không phải làm mấy chuyện điên rồ gì đó đâu.】

【Tạ Yến Lễ, anh có nghe không!!!】

Thời An trong lòng thét lên, Tạ Yến Lễ ánh mắt lóe lên một tia ý cười, hóa ra cô sợ bị anh xử lý.

Anh trầm giọng nói: “Nhờ có phúc của Thời tiểu thư, không phải tiêm chích như lúc trước, nên cơ thể cũng hồi phục nhanh hơn.”

Một câu nói khiến cuộc trò chuyện rơi vào ngõ cụt.

Thời An cảm thấy bất an, cúi đầu xoa xoa mũi.

【Cuộc đời chỉ có một, nhưng những việc quan trọng thì không chỉ có một.】

【Anh có biết nói chuyện không, mấy ngày qua em chăm sóc anh như thế nào, đối xử tốt với anh ra sao, sao không thấy anh nhắc tới?】

【Chuyện cũ mình bỏ qua ha? Ai rồi cũng sẽ về với cát bụi mà thôi, tranh tranh chấp chấp để làm gì? Sao không tha thứ lẫn nhau cho khỏe, sống cuộc đời an nhiên? 】

【Nếu anh không cảm thấy ngại, thì em sẽ là người ngại được chưa? Ai ya~ tự nhiên cảm thấy ngượng c.h.ế.t đi được.】

Thời An lúng túng, bước đến phía sau Tạ Yến Lễ nhẹ nhàng xoa bóp vai anh, dịu dàng nói: “Anh có nhớ lúc bác sĩ đến, nói là muốn truyền dịch cho anh không? Em ở bên cạnh, nhìn thấy kim tiêm đã sợ đến mức run chân!”

“Em sợ kim tiêm đ.â.m vào làn da mỏng manh của anh, đã ngay lập tức ngăn bác sĩ, khóc lóc nói.”

“Bác sĩ ơi, chồng tôi sợ đau, cả đời chưa bao giờ bị tiêm, nếu anh đ.â.m vào người anh ấy, tôi sẽ đau lòng lắm. Bác sĩ, tôi không sợ đau, hôm nay anh tiêm vào tôi, muốn tiêm bao nhiêu cũng được.”

“Anh còn nhớ không? Lúc bác sĩ la mắng em, rồi kéo em qua một bên, dùng kim tiêm nhọn hắc tiêm vào người anh, em nhìn thấy liền ngất đi. Sau đó bác sĩ cứu em dậy, còn nói hai ta là cặp vợ chồng gắn bó nhất mà ông từng gặp.”

Thời An nhẹ nhàng xoa bóp cổ Tạ Yến Lễ. Cô đã học qua một số kỹ thuật massage khi còn là công nhân, giờ xoa bóp khá thành thạo.

Tạ Yến Lễ nhắm mắt, ánh mắt chứa đầy nụ cười, giọng nói lười biếng: “Vậy sao?”

Thời An vô tư gật đầu: “Đúng vậy, đó là sự thật.”

【Dù là giả cũng phải nói cho thật!】

【Chưa bao giờ nghĩ miệng mình lại dẻo như vậy.】

Tạ Yến Lễ cười nhạt, không vạch trần lời nói dối của cô, anh hơi nghiêng đầu tận hưởng Thời An massage đ.ấ.m bóp cho mình.

Tạ Yến Lễ chọn đến tìm căn hộ Thời An cũng là có lý do riêng của mình.

Thứ nhất, gần Thời An có thể giúp anh hồi phục nhanh hơn. Thứ hai, anh cũng muốn tìm hiểu những bí mật trên người cô.

Trong mấy ngày này, Thời An đều không về nhà, Tạ Yến Lễ đoán cô có thể sẽ không quay lại trong thời gian tới.

Nếu đã như thế, vậy để anh đến tìm cô.

Về việc có thể nói chuyện, anh cũng khá bất ngờ khi tỉnh dậy.

Thời An cúi mắt nhìn dáng vẻ thoải mái của Tạ Yến Lễ, bĩu môi thầm trách:

【Cho anh thể diện anh còn tưởng là thật à? Hừ! Thật sự xem mình như người giúp việc luôn rồi sao?】

Chưa kịp tiếp tục lẩm bẩm, ánh mắt lạnh lùng của Tạ Yến Lễ đã chạm phải ánh mắt của cô.

Thật là ngại ngùng~

Thời An lập tức nở nụ cười: “Chồng ơi~ thoải mái không?”

Tạ Yến Lễ khẽ ừ, giọng trầm thấp: “Đưa tôi lên giường đi.”

Thời An: “???”

Cô không chắc chắn hỏi lại: “Lên giường của em à?”

Tạ Yến Lễ nhìn cô như thể đang nhìn một kẻ ngốc, ý tứ rất rõ ràng.

Thời An ngơ ngác: “Anh không về nhà hả?”

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Tạ Yến Lễ lạnh lùng liếc cô một cái: “Tôi nhớ ai đó từng nói sẽ đón tôi về để tiện chăm sóc chu đáo mà nhỉ?”

Thời An nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của anh, sắc mặt cô trở nên phức tạp, “Thật ra, ở nhà họ Thời cũng có thể chăm sóc anh rất tốt. Chồng yêu, chúng ta về nhà họ Thời đi.”

Trước khi Tạ Yến Lễ tỉnh lại, Thời An chỉ coi anh như một món đồ trang trí bên cạnh mình, không có cảm giác gì khác.