Nhìn tình hình trước mặt, cơn giận trong lòng cô cũng giảm đi nhiều, Trác Ái đổi tư thế ngồi xem tiếp.
Trong phòng VIP, Thời Dung Cảnh đứng trước cửa kính nhìn chằm chằm vào Thời Mặc, ánh mắt anh cực kỳ khó chịu.
Thời An vẫn là quá mềm lòng nên mới bị Thời Mặc đùa giỡn như thế.
Mặc dù giờ anh rất muốn xuống dưới giúp đỡ Thời An, làm chỗ dựa vững chắc cho em gái nhà mình, nhưng rất tiếc là anh không thể.
Nếu Tiểu An đã có khả năng tiên đoán thì giờ anh nhúng tay vào, rất có thể sẽ phá hỏng kế hoạch của em ấy.
————
Thời An lại phải tìm lý do để sống sót, cô liên tục nhắc nhở bản thân rằng đây là nữ chính Thời Mặc.
Không thể tức giận, nhịn đi. Cười lên, phải cười lên!
Nhìn vẻ mặt cố gắng kiềm chế cảm xúc của Thời An, Thời Mặc không hiểu sao lại thấy buồn cười. Đã đến mức này mà cô em gái nhỏ vẫn cố tìm lý do cho mình, cũng không nổi giận với cô.
Thời Mặc nghĩ một hồi, trong lòng dấy lên cảm giác khó tả.
Thời An bình tĩnh nhìn Thời Mặc, trên mặt vẫn mỉm cười:
【Thử lại lần nữa nào, thêm lần nữa thôi, chỉ một lần nữa thôi!】
【Đây thật sự là lần cuối cùng rồi, chị đẹp à, xin chị đáp lại em đi mà!】
Thời An vội suy nghĩ, cố gắng tìm ra lý do để biện minh cho Thời Mặc, nhưng ngặt nỗi vốn từ vựng của cô lại quá nghèo nàn, chẳng tìm được từ nào thích hợp.
Thời An quyết định, thôi thì bịa đại một cái vậy.
Cô lén lút nháy mắt ra hiệu với Thời Mặc.
【Chị đẹp, hãy nhìn ánh mắt em này, đây là lần cuối cùng rồi đó!!!】
Thời An từ tốn hỏi:
“Lẽ nào thí sinh Thời Mặc đang bị sốt nhưng vẫn gắng gượng để lên sân khấu sao?”
【Chị yêu ôi, em quỳ lạy chị đó! Chỉ cần chị gật đầu một cái thì em lập tức chi tiền cho đạo diễn làm bệnh án giả cho chị ngay và luôn.】
【Cho dù không bị bệnh thì em cũng làm cho chị thành có!】
Thời An nhìn Thời Mặc, vẻ mặt đầy hy vọng, hai mắt cô long lanh như cún con, nhìn đáng thương vô cùng.
Thời Mặc liếc cô một cái, khóe miệng khẽ nhấc lên hai từ: “Không có.”
Thời An sụp đổ, cô hóa đá luôn rồi, không ngờ Thời Mặc lại tiếp tục nói không.
Giờ cô chỉ muốn c.h.ế.t ngay tại đây.
【Mình chẳng khác gì Tiết Bảo Thoa thế kỷ 21 cả, có khi còn khổ hơn nữa, nào phải chỉ ăn mỗi rau dại đâu!】
【Em đau lòng, em buồn mà em khống dám nói! Em nuốt cả những mảnh vỡ của trái tim vỡ tan tành này đây. Khổ thật sự!】
【Có lẽ mình đã hiểu được tâm trạng Chị Dậu trong Tắt Đèn của Ngô Tất Tố rồi. Đúng là sau cơn mưa trời lại bão!!! Cả thế giới đều đang muốn nhấn chìm mình!】
Thời Mặc nói xong, Trác Ái ngồi ở ghế giám khảo không nhịn được mà cười phá lên, thật hề hước! Không ngờ Thời An lại thành trò cười ở đây.
Cô ta nhìn Thời An, vẻ mặt đắc ý, nở một nụ cười chiến thắng.
Ha ha! Này thì chế nhạo tôi, chắc cô không ngờ bản thân lại trở thành trò hề chứ gì!
Hiện tại Trác Ái thật sự muốn cười to một trận.
Thời An rầu rĩ, cả người toát lên vẻ đau khổ, trong lòng rất phức tạp.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
【Sau cùng thì đẹp yêu lại lần nữa khiến em tan nát cõi lòng rồi, ôi ~】
【Thôi, vớt vát thêm lần nữa! Lần cuối cùng. Mình thề! Đây chắc chắn sẽ là lần cuối cùng...】
Cô có thể cảm giác được ánh mắt chế nhạo chung quanh đang chiếu lên mình. Ai nấy đều cho rằng cô giúp Thời Mặc nhằm duy trì hình ảnh lương thiện hiểu chuyện của bản thân.
Dù cô không để tâm nhưng tâm trạng vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều.
【Thật sự là lần cuối cùng rồi đó, chị đẹp của em! 】
Nhìn thấy ánh mắt chán nản của Thời An, Thời Mặc bất giác muốn vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô nàng, nhưng cô đã lập tức kiềm lại.
Trong lòng cô lại dâng lên một cảm xúc khó tả.
Thời An nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói:
“Tôi thấy thí sinh Thời Mặc rất khoẻ mạnh, thiết nghĩ cơ thể khoẻ khoắn dường này không thể bị bệnh đâu.”
“Vậy hẳn là vì để thể hiện hết sức hoàn hảo màn biểu diễn chấn động của mình, mà đến giờ thí sinh Thời Mặc vẫn còn chưa chuẩn bị xong tâm lý đúng không?”
Nói xong, tim Thời An thắt lại, cô rất sợ Thời Mặc lại nói “không” lần nữa.
Cô nín thở không dám nhìn thẳng vào mắt Thời Mặc.
【Em van chị đấy. Người chị xinh đẹp đáng kính của em, em không muốn thấy chị bị trầm cảm đâu. Làm ơn...】
Trác Ái từ xa nhìn thấy nét mặt sợ hãi của Thời Ai thì che miệng cười khẽ, không ngờ cô ta cũng có ngày hôm nay.
Thời Mặc gật đầu. “Ừm.”
Câu trả lời bất ngờ làm sao, có chút ngoài dự đoán của mọi người ở đây.
Thời An nghe xong cũng ngây người, cô không ngờ Thời Mặc lại phối hợp với mìnhtrả lời như thế.
【Ối giời ơi, rốt cuộc chị đẹp cũng đáp lại mình rồi!】
【Mọi thứ hôm nay đều xứng đáng, hu hu hu, thật sự muốn khóc luôn!】
Thời An vui mừng nhìn Thời Mặc, suýt thì không nhịn được nhảy cẫng lên.
Cô cố kiềm nén cảm xúc, nói:
“Nếu Thời Mặc đã có lý do đặc biệt thì chúng ta cũng nên thông cảm một chút, suy cho cùng thì cô ấy cũng chỉ muốn mang đến cho chúng ta một màn trình diễn tốt nhất mà thôi."
【Chờ nãy giờ, rốt cuộc cũng chờ được câu này!】
【Thật sự muốn ôm chồm lấy chị đẹp Thời Mặc hôn một cái quá, moah ~】
“Tốt lắm, mời bạn bắt đầu biểu diễn!”
Thời An nói xong, chuẩn bị quay về ghế giám khảo để xem phần trình diễn của Thời Mặc.
【Hôm nay mình thật sự quá giỏi luôn, tự cảm thấy thích bản thân ghê. Mặc dù có chút hơi mệt, nhưng rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi ngắm người đẹp biểu diễn rồi.】
【Để xem chị đẹp sẽ làm gì đây, mong chờ quá đi! Mình nhớ đôi tay chị ấy nhanh như gió khi chơi game, chắc chắn rất linh hoạt, có khi nào là vũ điệu chim công không nhỉ?】
【Nhất định sẽ đẹp lắm cho xem, mình có chút đợi không nổi luôn rồi.】
Thời An ngồi xuống ghế, âm thầm duỗi người, dây thần kinh căng thẳng nãy giờ cuối cùng cũng được thả lỏng.
【Giờ có nắm hạt dưa thì tốt biết bao...】
【Một dĩa đậu phộng cũng được, thêm một bình rượu be bé nữa. Hít hà~ 10 điểm không có nhưng luôn.】
Thời Mặc nghe thấy tiếng lòng của Thời An mỉm cười một cách tinh quái, trong đầu nảy lên một ý xấu, muốn trêu chọc cô em gái nhỏ của mình:
“Tuy tôi đã sẵn sàng nhưng vẫn thiếu một bạn nhảy.”
Bạn nhảy hả? Dễ ợt.
Thời An nghĩ, giờ chắc chắn có nhiều vũ công phụ trợ, cứ chọn đại một người thôi, cô thoải mái đáp:
“Bạn có thể chọn bất kỳ diễn viên nào có mặt tại đây.”
Thời Mặc mỉm cười nhìn cô, lên tiếng: “Là cô.”
Câu nói của Thời Mặc khiến Thời An, người vốn đang yên lặng giữ bình tĩnh, bỗng trở thành tâm điểm của sân khấu.
Khi ánh sáng chiếu thẳng vào Thời An, trong đầu cô vẫn còn mơ hồ, gì cơ?
"Cô" là chỉ ai vậy?
Thời An quay sang nhìn Trác Ái bên cạnh, người phụ nữ này đang cười với cô, nhìn ánh mắt ác ý kia đang nhìn mình, khiến lòng cô chợt dậy lên một cảm giác bất an.
Chẳng lẽ là... chỉ mình?