Mặt mũi của Thời An vẫn được nể trọng, Trác Ái ngồi trên ghế không hài lòng liếc nhìn Thời An vài lần, cuối cùng vẫn không nói gì.
Chỉ có trong lòng cô ta đang chửi mắng Thời An cực kỳ cay độc.
Thời Mặc dưới vành nón đen nheo mắt lạnh lùng, ánh mắt cô có chút thờ ơ, chiếc áo khoác dài đen che kín đôi tay đang xoay vòng chuỗi hạt Phật của cô.
Cuối cùng cô cũng cử động.
Thời An sau khi lướt mắt nhìn quanh, chậm rãi gật đầu với Thời Mặc đang đứng giữa sân khấu rồi nói: "Thí sinh này sau khi lên sân khấu vẫn chưa giới thiệu bản thân, bây giờ bạn có thể tự giới thiệu tên mình được không?"
Thời Mặc giơ bàn tay trắng trẻo, nhấc nhẹ vành nón, đôi mắt lạnh lùng hiện ra từ dưới nón, vô cảm, không hề mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Khoảnh khắc này đã được cư dân mạng ghi lại, mọi người đều đua nhau ghi hình và chụp lại, sau đó hăng hái gửi tin nhắn trong phần bình luận.
Thật sự như một nhân vật hai chiều bước ra từ truyện tranh. Không ngờ có ngày họ lại nhìn thấy một người giống hệt nhân vật bí ẩn trong tiểu thuyết như vậy.
Ánh mắt của Thời Mặc dừng lại trên người Thời An, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong nhẹ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy, nhàn nhạt nói: "Thời Mặc!"
Nội tâm của Thời An bị nhan sắc của chị đẹp làm cho đổ gục:
【Mỹ nhân tỷ tỷ g.i.ế.c c.h.ế.t em đi, thật sự đẹp bùng nổ luôn rồi chị ơi! Em chỉ muốn lấy điện thoại ra chụp khoảnh khắc này lại thôi, đẹp quá đi mất!】
【Làng giải trí sau này có thể theo đuổi mức độ đẹp như thế này không? Em thật sự thích xem các chị đẹp lạnh lùng, trong trẻo mà vẫn thành công trong sự nghiệp!】
【(Cúi đầu thẹn thùng) Mỹ nhân tỷ tỷ, có thể hẹn hò tối nay không? (Mắt long lanh lấp lánh)】
Thời Mặc: "..."
Trác Ái trên hàng ghế giám khảo lúc này đã bắt đầu mất kiên nhẫn, cô ta nhìn chằm chằm vào Thời An, ánh mắt bốc hỏa, hôm nay cô ta bị làm sao vậy?
Phát điên gì nữa đây, dựa theo tính cách bình thường của Thời An thì cô ta đã hét vào mặt đạo diễn rồi đuổi thí sinh kia xuống rồi.
Dĩ nhiên, Thời An là một bạch liên hoa, dù có làm việc đó thì cô ta cũng sẽ không chịu thừa nhận.
Một người thích dối trá, giả tạo.
Trác Ái khó chịu nhìn Thời An: "Thời An, cô định biện hộ cho cô ấy sao?"
Cô ta chỉ giỏi giả vờ, còn cố làm ra vẻ như mình ghê gớm lắm.
Hứ!
Trác Ái nghĩ Thời An đang cố tình biện minh cho Thời Mặc, tạo dựng hình ảnh một người hiểu chuyện, bao dung.
"Tôi tại sao phải biện hộ cho cô ấy?"
Thời An không hề bị lời của Trác Ái chọc giận, ngược lại, cô ngẩng đầu nhìn Trác Ái, ánh mắt chứa đựng một chút ý cười như có như không.
Trác Ái bị chặn họng: "Vậy, vậy tại sao cô lại nói đỡ cho cô ta?"
Thời An ngồi xuống, thân mình nghiêng về sau, đôi chân thon dài bắt chéo, tỏa ra một cảm giác phóng khoáng, tự do:
"Sao thế? Bây giờ là thời đại của việc một gậy đập c.h.ế.t người ta ngay lập tức sao?"
"Không nghe người khác giải thích mà đã vội kết luận sao?"
"Chẳng lẽ cô cũng luôn làm vậy à?"
"Từ xưa đến nay đã có pháp luật, ngay cả tội phạm tử hình cũng có quyền biện hộ cho mình một lần, chẳng lẽ trong mắt cô chỉ có mình cô là có quyền, coi người khác như cỏ rác?"
"Hay là, những người trẻ tuổi này hoàn toàn không lọt vào mắt cô, cô đến đây chỉ để kiếm chút tiền thôi, không muốn cho họ cơ hội?"
Câu cuối cùng, Thời An nói rất chậm, nhưng từng chữ lại rất rõ ràng, như thể sợ Trác Ái không nghe rõ.
Ai nghe cũng thấy Thời An nói rất đúng, ngay cả tội phạm tử hình cũng có quyền biện hộ, huống hồ Thời Mặc không làm gì sai nghiêm trọng. Vậy tại sao lại phải kết tội cô ấy ngay lập tức?
Tay của Trác Ái đang nắm chặt chiếc tay cầm bằng gỗ trên ghế, dường như sắp bóp nát nó.
Thật không ngờ, mới có mấy ngày không gặp mà miệng lưỡi của Thời An lại sắc bén đến thế.
Cô ta thật muốn xé nát miệng Thời An, nhưng hiện tại, Trác Ái không thể gây xung đột với cô, nếu không, mọi ánh mắt tại đây sẽ đổ dồn vào cô ta.
Trác Ái đứng dậy, hướng về phía Thời Mặc nói lời xin lỗi: "Xin lỗi thí sinh này, là do tôi suy nghĩ chưa thấu đáo."
Sau đó, Trác Ái quay sang nhìn Thời An với ánh mắt như lưỡi dao: "Cô tiếp tục đi!"
Tôi muốn xem cô có thể làm trò gì nữa.
Thời An phớt lờ thái độ khinh thường của cô ta, không thèm liếc nhìn thêm.
【Còn không bằng một nửa năng lực của tôi, thật uổng phí cái miệng này.】
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Ngón tay Thời Mặc đang xoay chuỗi hạt Phật đột nhiên dừng lại, trong ánh mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ, em gái của cô thực sự... rất mạnh mẽ.
MC thấy vậy liền xen vào, nói: "Những gì giám khảo Thời An nói không phải không có lý, thí sinh Thời Mặc có gặp phải vấn đề gì không?"
Thời Mặc không để ý đến câu hỏi của anh, điều này khiến MC đứng trên sân khấu giống như một chú hề, anh tức giận cười nhạt một tiếng rồi lui ra một bên, không thèm để ý đến Thời Mặc nữa.
Từ khi anh bắt đầu công việc này, chưa bao giờ gặp một thí sinh khó chịu đến vậy, thật là không biết điều.
Đã thế, anh muốn xem Thời Mặc hôm nay làm thế nào để đối phó.
Thời An nhẹ nhàng nâng váy bước lên sân khấu, đối diện với Thời Mặc, cô nở nụ cười hiền hòa nhất trong đời:
【Mỹ nhân tỷ tỷ, hiện tại cả sân khấu đều đang nhìn chị em mình, chị đừng làm em mất mặt nhé!】
【Chị nhất định phải hợp tác một chút, nếu không sau lần này em cũng không biết làm cách nào thay đổi kết cục của chị nữa đâu.】
【Mỹ nhân tỷ tỷ, cố gắng lên nhé!】
Thời An cuối cùng dừng lại bên cạnh Thời Mặc.
Thời An quay đầu lại, hai ánh mắt giao nhau, cô cười tươi nhìn Thời Mặc, sau đó chậm rãi nói: "Thời Mặc, vừa rồi có phải cơ thể bạn có chút không khỏe không?"
Thời Mặc lạnh lùng trả lời: "Không phải."
Thời An sụp đổ! Vẻ mặt cô nứt ra!
Thời An như có cục cơm mắc nghẹn ở cổ, cô bất chợt không biết nên nói lời bây giờ. Khi nãy cô còn nghĩ rằng, chắc lần này chị đẹp sẽ không trầm mặc nữa đâu.
Giờ thì tuyệt con mọe nó vời luôn, chị đẹp đã lên tiếng rồi, nhưng lại như vả thẳng mặt Thời An vậy.
Chuyện gì đây, Thời An sững sờ nhìn Thời Mặc. Cô vội hỏi, cố gắng vớt vác tình hình trước mắt:
“Có phải bạn đang chuẩn bị cảm xúc không?”
Thời An cố gắng tự thôi miên bản thân phải thật bình tĩnh, tự nhủ trong lòng:
【Lý do chuẩn bị cảm xúc này cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận đi, đến chừng ấy mình sẽ bịa ra vài câu chuyện nhỏ để thêm phần phong phú là xong.】
【Bản lĩnh của mình đúng là có thể phát huy trong mọi tình huống!】
Thời Mặc khóe miệng khẽ mỉm cười, nếu Thời An đã nghĩ như thế thì cô tất nhiên sẽ không làm theo rồi.
Thời Mặc: “Không phải.”
Thời An: “!!!”
【Thôi, chuẩn bị hậu sự đi là vừa, bó tay thật rồi! Ván cờ này em chịu!】
【Hu hu. Tức c.h.ế.t mất thôi! Em sắp điên rồi đây! Chị đẹp à, em chỉ muốn gào thét cho thoả lòng, em muốn thức tỉnh bản năng nguyên thuỷ của mình!】
【Rõ ràng hàng tỷ năm trước chúng ta đều là khỉ, ngày ngày vui vẻ không chút lo âu, thật sự rất nhớ khoảng thời gian không cần nói chuyện nhưng tim khoẻ mạnh đó quá.】
Một câu nói của Thời Mặc suýt nữa làm Thời An xỉu ngang. Cô muốn xõa hết ở trong lòng.
Trác Ái ngồi trên ghế giám khảo, mặt đầy hứng thú, cô ta thích nhất là nhìn Thời An gặp khó khăn.