Bạch Tịnh nhíu mày, cảm thấy khó hiểu.
“Sao cô ta lại gọi điện cho mình?”
Bạch Tịnh không lập tức nghe điện thoại mà lật người Tạ Yến Lễ lại, để anh dựa vào thành giường rồi đưa điện thoại cho anh xem.
“Thiếu gia à, ác ma nhà họ Thời gọi tới nè, anh có muốn nghe không?”
Trong mắt Tạ Yến Lễ loé lên chút cảm xúc khó đoán, ra hiệu cho Bạch Tịnh nghe máy.
Anh muốn xem xem, người phụ nữ này lại muốn giở trò gì.
Bạch Tịnh nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Hello Bạch babe, lâu quá không gặp, có nhớ tôi không?”
Giọng nói vui vẻ của Thời An từ điện thoại vang lên, Bạch Tịnh chưa kịp trả lời thì cô đã nói tiếp:
“Tôi biết chắc chắn cậu không nhớ tôi đâu, nhưng tôi nghĩ Tạ Yến Lễ thì có đấy! Mau đưa điện thoại cho anh ấy đi, tôi muốn nói chuyện với anh ấy.”
Bạch Tịnh bĩu môi, làu bàu một câu:
“Cô tưởng cô là nhân dân tệ chắc? Thiếu gia sẽ không thích loại phụ nữ độc ác như cô đâu!”
【Hừ, hôm nay tôi vui nên không thèm so đo với đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch như cậu! 】
Tạ Yến Lễ nhướng mày, ánh mắt hiện vẻ kinh ngạc, không ngờ anh vẫn có thể nghe được tiếng lòng của Thời An qua điện thoại, thật là có chút bất ngờ ngoài ý muốn.
Người phụ này trước mặt anh, mở miệng cầu nào cũng “chồng yêu” câu nấy, ngọt sớt thân thiết làm sao, nhưng khi có người khác lại gọi thẳng tên anh, khiến cô trông có vẻ rụt rè lễ phép.
Tạ Yến Lễ thầm hừ lạnh một tiếng, không biết ai mới là người trong lòng cứ đòi đè anh nhỉ.
Thời An nói: “Mau đưa điện thoại cho Yến Lễ, tôi muốn nói chuyện với anh ấy!”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Bạch Tịch ra vẻ buồn nôn với Thời An. (´π`)
“Nói năng đàng hoàng chút đi, Yến Lễ không phải là tên để cô có thể gọi bậy, cô tưởng cô là ai mà dám gọi thiếu gia thân thiết như thế hả!”
Thời An chỉnh mặt nạ trên mặt mình rồi vung vẫy bàn tay trắng nõn, điện thoại Bạch Tịnh đặt thấp nên Tạ Yến Lễ cũng có thể thấy rõ màn hình.
Thời An hắng giọng, giả sang giọng ỏn ẻn đầy thảo mai:
“Tôi là ai á? Tôi chính là người mà Yến Lễ yêu nhất đó! Sao nào, bộ cậu ghen tỵ à?”
【Hôm nào phải tranh thủ nói cho Tạ Yến Lễ biết, thằng nhãi bên cạnh anh hay có suy nghĩ sai lệch với anh ấy mới được. 】
【Nhìn kiểu gì cũng thấy thằng nhóc này cứ nhăm nhe giành Tạ Yến Lễ với mình vậy. 】
Tạ Yến Lễ: “...”
Anh vẫn tin tưởng Bạch Tịnh hơn...
Tạ Yến Lễ ra hiệu cho Bạch Tịnh đặt điện thoại trước mặt mình. Tuy Bạch Tịnh cảm thấy thiếu gia nhà mình chiều chuộng vị tiểu thư này quá mức rồi, nhưng thiếu gia ra lệnh thì anh vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Rốt cuộc trên màn hình điện thoại của Thời An không phải là Bạch Tịnh thích châm chọc kia nữa, thay vào đó là gương mặt điển trai sắc nét của Tạ Yến Lễ.
Nổi bật nhất là đôi mắt sâu thẳm tựa màn đêm kia, khiến người khác cảm thấy bí ẩn khó lường.
Sau khi đắp xong mặt nạ, Thời An lại thoa thêm một lớp serum lên mặt nạ. Sau đó cô mới ngẩng mặt, nhẹ nhàng thoa đều, tầm mắt hướng lên trần nhà, nói với giọng điệu ngọt ngào:
“Anh yêu, lâu quá không gặp, em nhớ anh lắm đấy ~ “
Giọng nói nhõng nhẽo ngọt lịm khiến Bạch Tịnh đứng cạnh nổi hết da gà.
“Eooo ~”
Rợn hết cả người, da gà da vịt nổi lên hết rồi đây!
Tạ Yến Lễ lạnh lùng nhìn màn hình, đúng là người phụ nữ vờ vịt.
【Anh có cảm giác được không? Đã thấy rõ tình cảm của em chưa? Việc đầu tiên sau khi làm việc xong chính là gọi điện cho anh đó. Nhất anh rồi nha!】
Sau khi thoa xong, Thời An mới nhìn vào màn hình điện thoại, cô thấy Tạ Yến Lễ tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt.
Thời An đã sớm nhận ra điều khác lạ...
Mặc dù nhìn Tạ Yến Lễ có vẻ ghét bỏ nhưng anh... lại cố gắng che giấu nó???
Anh cố gắng không để lộ sự ghét bỏ Thời An của bản thân.
Thời An giật mình, chuyện gì xảy ra vậy?
Bộ Tạ Yến Lễ bị ai đoạt xác rồi... hả?
Khoan đã!
【Moẹ ơi, anh ta thay đổi biểu cảm luôn rồi kìa, lần này anh ta còn cười với mình nữa á?】
【Xảy ra chuyện gì thế này, sao anh ta lại cười rồi.】
Dù nụ cười Tạ Yến Lễ trông có vẻ gượng gạo, nhưng Thời An vẫn nhận ra anh đang mỉm cười với mình.
【Khó tin thật, cái tên gian trá mặt liệt kia lại cười với mình, có phải điềm báo g.i.ế.c người không nhỉ?】
Tạ Yến Lễ lập tức sầm mặt xuống, hiện rõ vẻ tức giận, ánh mắt cũng lạnh lẽo hơn trước.
Anh đang cố tỏ ra thân thiện với đối phương, để cô lơ là cảnh giác, tạo cơ hội cho cô dễ dàng tiếp cận mình. Sau đó anh có thể tìm hiểu những bí mật trên người cô.
Nhưng bây giờ thì...
Hừ!!
Đi c.h.ế.t đi! Nữ nhân!
Tạ Yến Lễ lạnh lùng nhìn Thời An khiến cô chột dạ không thôi, cảm giác bản thân bị nhìn thấu, cô bèn cố tìm chủ đề nói chuyện:
“Woa~ chồng yêu à, em vừa nhìn thấy anh cười đó nha. Đúng là chồng em, cười lên trông đẹp trai hơn hẳn!”
Trên mặt Tạ Yến Lễ hiện rõ biểu cảm “Diễn nữa cho tôi xem”.
"Chồng à, dạo này em thấy anh có nhiều cảm xúc hơn trước. Sức khỏe của anh đang dần hồi phục phải không?"
Thời An mỉm cười giả tạo nhìn Tạ Yến Lễ, đôi mi dài cong vút khẽ rung, ẩn chứa điều gì đó khó đoán: “Hay là vì không có em bên cạnh, anh cảm thấy cô đơn?”
【Tên này sao cứ nhìn mình chằm chằm thế nhỉ, ánh mắt anh ta còn đáng sợ nữa chứ!】
【Nhưng cũng phải thừa nhận, anh ta đẹp trai thật, nếu không phải vì chuyện đó thì...】
"Đinh!"
Tiếng chuông báo thức bất ngờ cắt ngang dòng suy nghĩ của Thời An. Cô tắt chuông, tâm trạng phấn khởi, tháo mặt nạ và đi rửa mặt.
Trên màn hình, đôi mắt của Tạ Yến Lễ trở nên u ám, bầu không khí xung quanh anh càng lúc càng nguy hiểm. Nếu không vì điều gì?
Người phụ nữ này mỗi lần nói chuyện đều chỉ nói một nửa câu, khiến Tạ Yến Lễ phải hít sâu, cố kìm nén cơn giận đang dâng lên trong lòng.
Bạch Tịnh đứng bên cạnh thấy kỳ lạ, sao dạo này tính tình của thiếu gia ngày càng khó đoán. Chỉ cần một chút không vừa ý, hơi thở lạnh lẽo của anh ấy lại tỏa ra khắp nơi.
Cậu ta thậm chí còn nghĩ đến việc mặc quần áo mùa đông sớm hơn để tránh cảm giác lạnh lẽo từ thiếu gia.
Tính cách lạnh lùng của thiếu gia không biết đến khi nào mới thay đổi, nếu không thì sau này làm sao có được thiếu phu nhân đây? Nghĩ đến điều này, chẳng hiểu sao trong đầu Bạch Tịnh lại hiện lên khuôn mặt của Thời An.
Không thể nào là cô ta được!
Sau một lúc chờ đợi trước màn hình, Thời An cuối cùng cũng rửa mặt xong, chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm.
Cô buộc lỏng dây áo ngủ bằng lụa mềm, lớp vải mỏng như cánh ve bay nhẹ, làm nổi bật những đường cong hoàn hảo của cô.
Cô bước đi lười biếng như một con mèo duỗi thẳng đuôi vừa tỉnh giấc, đôi mắt lơ mơ nửa khép nửa mở, tạo nên một bầu không khí vừa thư thái vừa quyến rũ. Đôi chân thon dài của Thời An ẩn hiện dưới tà áo, khiến khung cảnh càng thêm mê hoặc.
Đôi mắt của Tạ Yến Lễ càng trở nên u tối, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.