Kiếp trước cô không có anh chị em, từ nhỏ đã rất ngưỡng mộ khi thấy những anh trai của người khác luôn bảo vệ em gái.
Vì ba anh em nhà họ Thời đều là nhân vật phụ, nên cô quyết định sẽ cứu họ cùng một lúc.
Kết cục của anh ba là gì nhỉ? Thời An nghĩ thầm, hình như là:
【Anh à, giờ anh uống thêm chút trà hoa cúc để hạ hỏa đi, không thì anh dễ bị người ta kích động. Kết cục cuối cùng bị người lợi dụng tính khí nóng nảy mà tính kế khiến anh c.h.ế.t thảm.】
Hả?
What?
Kết cục của anh ấy...
Thời Diễm lại cảm thấy mình nghe thấy giọng của em gái, âm thanh đầy ắp sự châm biếm, anh không thể nghe lầm được.
Từ nhỏ đến lớn, Thời An luôn thân thiết với anh nhất, gặp chuyện gì khó khăn cô cũng tìm anh than thở đầu tiên.
Vì vậy, anh chắc chắn mình không nghe nhầm.
Thời Mặc, người ít được chú ý nhất trên bàn ăn, cũng nghe thấy. Cô khẽ hạ thấp vành mũ, ánh mắt sâu thẳm của cô thoáng qua một tia suy tư.
Liệu cô em gái này có thể biết trước được số phận của từng người không?
Không thể che giấu được sự nghi ngờ, Thời Diễm hỏi lại Thời An: “Tiểu An, vừa rồi em có nói chuyện không?”
Thời An ngơ ngác lắc đầu, cô có nói gì đâu, cô chỉ thầm phàn nàn trong lòng thôi mà.
【A! Mình chỉ đang phàn nàn về anh trai trong lòng, bộ anh ấy cảm nhận được sao?】
【Chẳng lẽ đây là một loại cảm ứng gọi là tâm linh tương thông...】
Ừm, tốt lắm, đã hiểu.
Đúng là em gái của anh rồi. (ー_ー)!!
Thời Diễm: “Có lẽ là anh nghe nhầm.”
Trong chớp mắt, cả người anh như bị cạn kiệt năng lượng, anh chậm rãi kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, lặng lẽ ngồi đó mà không nói thêm lời nào.
Thời Diễm bây giờ cần thời gian để bình tĩnh lại.
Anh không phải kẻ ngốc, tiếng nói vừa rồi có lẽ chính là suy nghĩ trong đầu của Thời An, nhưng thật kỳ lạ làm sao.
Tại sao anh lại nghe được suy nghĩ của em gái mình?
Nếu đã đến mức kỳ ảo như thế này……
Thì chuyện Thời An vừa nhắc đến kết cục của anh là bị người ta tính kế rồi c.h.ế.t thảm, chẳng phải rất có khả năng là thật sao……
Thời Mặc lặng lẽ uống bát cháo nhỏ trước mặt, đôi tay trắng trẻo mảnh mai của cô nhẹ nhàng múc từng muỗng đưa vào miệng.
Từ nhỏ, cô đã quen với việc tự lập một mình. Dù sống nhờ ở nhà họ hàng dưới quê, cô cũng biết rõ mình không thể hòa nhập với họ, và họ cũng không ưa gì cô.
Điều này càng khiến Thời Mặc trở nên lạnh nhạt trong chuyện tình cảm, có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Đôi khi, tình cảm đối với cô còn trở thành một gánh nặng. Vậy nên cô luôn thích sống độc lập một mình.
Thái độ của Thời Diễm đối với cô có ra sao cô cũng chẳng buồn để tâm, nó không ảnh hưởng gì đến cô cả, chỉ là cô không thích cái giọng điệu của anh ta mà thôi.
Nhưng mà……
Thời Mặc nhớ lại những lời Thời Diễm vừa nói cùng biểu cảm đầy kinh ngạc của anh ta. Chẳng lẽ, anh ta cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của Thời An?
Cô cúi đầu, che giấu suy nghĩ trong lòng.
Thời An tiếp tục thầm phàn nàn:
【Anh trai tốt của em, cuối cùng anh cũng chịu yên lặng rồi. Nếu anh cứ tiếp tục tìm đường c.h.ế.t như thế, em cũng không biết làm sao để giúp anh thoát khỏi số phận làm pháo hôi nữa.】
Đang lặng lẽ cúi đầu ăn, Thời Mặc bỗng nhiên ngẩng lên, đôi mắt trong suốt của cô lười biếng liếc nhìn Thời An, bình thản nói:
“Em mua ít trà về cho anh em uống để hạ hỏa đi.”
Thời An:?!
|ʘᗝʘ|
【A! Chẳng lẽ chị đẹp đã có ác cảm với anh ba rồi sao?】
【Không~ đừng mà chị ơi!】
【Chị đẹp~ Nhìn anh Thời Diễm miệng lưỡi thế thôi, thật ra anh ấy là người rất tốt!】
Thời An vừa định lên tiếng, thì Thời Diễm, người vừa ngồi chưa kịp ấm chỗ, đã bật dậy ngay tức khắc, dường như dưới m.ô.n.g anh như bị lửa đốt vậy.
Mặt anh tái xanh, mắt trợn tròn, cả người lộ rõ vẻ bối rối, không được tự nhiên. Tai anh đỏ bừng, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, một chiếc cúc áo trên n.g.ự.c cũng vì tức giận mà bung ra.
“Tôi không cần trà hoa cúc!”
Rồi, hiểu rồi. Thời Mặc đã xác nhận, liền cúi đầu tiếp tục ăn một cách bình tĩnh.
Thời Diễm tính tình nóng nảy, rất dễ để dò ra giới hạn của anh.
Khi Thời Diễm thốt ra ba chữ “trà hoa cúc”, Thời An chợt giật mình.
Cô nghi ngờ nhìn anh, nheo mắt hỏi nhỏ: “Anh, sao anh lại nói ngay đến trà hoa cúc vậy?”
Bị ánh mắt của em gái soi mói, Thời Diễm trở nên bối rối. Anh không muốn thừa nhận, vừa rồi là anh đã nghe thấy tiếng lòng của Thời An nói mình dễ nổi nóng và cần uống trà hoa cúc để hạ hỏa.
Anh thuận miệng tìm một lý do: “Trà hạ hỏa phổ biến nhất chẳng phải là trà hoa cúc sao?”
Để che đậy sự ngượng ngùng, anh bật cười, nhẹ nhàng gõ vào trán Thời An: “Cô bé ngốc này, ngay cả điều đó cũng không biết à.”
Thời An: “...”
Lúc này, Thời Mặc đứng dậy, cầm bát của mình mang vào bếp.
Từ trong phòng bếp bước ra, hai tay lười biếng đút vào túi, lạnh nhạt nói:
“Trưa nay con không về.”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
“Con đi đâu? Ra ngoài làm gì?”
Thẩm Ngọc Uyển hơi có chút bất mãn, trong lòng bà vẫn còn giữ định kiến cũ, cho rằng Thời Mặc chỉ muốn tranh thủ ra ngoài để đến quán net chơi game cùng đám bạn xấu của mình.
Bà nghiêm giọng từ chối Thời Mặc, giọng nói đầy uy nghiêm: “Không được đi. Mẹ đã mời giáo viên dạy lễ nghi đến, lát nữa cô ấy sẽ đến nhà. Từ hôm nay, con phải theo cô ấy học lại cách ứng xử của mình.”
“Phải sửa hết những thói xấu trên người con đi, thế mới ra dáng là thiên kim nhà họ Thời được.”
Bà không thể chấp nhận việc Thời Mặc lại lặp lại cảnh tượng sáng nay, ngay cả cách dùng d.a.o nĩa cơ bản cũng không biết.
【Xin chào mọi người, đây là bà Thẩm Ngọc Uyển. Đầu tiên, bà là phụ nữ, tiếp theo, bà thích độc đoán chuyên quyền...】
【Ai đó giúp tôi cách thoát khỏi bà ấy với!】
Thời An phát điên trong lòng.
Thật hiếm khi thấy Thẩm Ngọc Uyển chỉ trích người “lạ mặt” vừa bước vào nhà như Thời Mặc.
Thời Diễm vốn đã không hài lòng với Thời Mặc, giờ lại càng hùa theo.
Anh hừ lạnh một tiếng, nhìn Thời Mặc từ trên xuống dưới đầy khinh miệt: “Ra ngoài đừng nói mình là con gái nhà họ Thời, không thì truyền ra ngoài lại cho rằng con gái nhà họ Thời cứ mãi ở quán net chơi bời với một đám du côn.”
“Chúng tôi không chịu nổi cái nhục này đâu.”
【Có người nói em bị thần kinh, em cười. Còn anh thì sao? Bộ anh mắc nói lắm hả?
Anh cả ngày chỉ biết làm loạn, cứ mãi tìm chỗ c.h.ế.t thế này sao em có thể cứu anh mãi được. Thân làm em gái, em có thể không phát điên được sao.】
【Anh ơi, mình đừng làm loạn nữa, được không?】
Thời Diễm còn chưa kịp nói hết: “Theo anh thì...”
【Nói, nói gì? Hay để em dựng một cái bục giảng, để anh nói suốt cả ngày nhé.】
【Hoặc để em tìm kiếm xem có loại thuốc nào làm người ta câm luôn, rồi đưa cho anh dùng được không?】
【Hình như thuốc độc Diệt Cỏ hiệu quả lắm...】
Thời An bình thản cầm điện thoại lên, gõ trên trình duyệt một dòng chữ: “Những loại thuốc nào có thể khiến người ta câm mãi mãi.”