Giả Thiên Kim Bị Cả Nhà Đọc Tâm, Bỗng Trở Thành Con Cưng

Chương 106




Anh xuất sắc đến mức không ai sánh được, nhưng lúc này không một ai trong văn phòng có tâm trạng để ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai đó. Bầu không khí căng thẳng bao trùm khi mà người đàn ông ngồi cao phía trên tỏa ra luồng khí đáng sợ.

Khác hẳn với hình ảnh nho nhã, ôn hòa khi anh ở bên phu nhân.

Trong lúc mọi người còn đang im lặng căng thẳng, giọng nói khàn khàn của Tạ Yến Lễ vang lên: "Cô ấy có để lại gì không?"

Thư ký đứng bên cạnh toát mồ hôi hột, từng giọt mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra. Thư ký vô cùng lo lắng. Lúc đó, phu nhân nhận cuộc điện thoại, cô ấy đã lập tức đứng dậy và rời đi mà không để lại gì.

Nhưng…

Thư ký cúi đầu nhìn vị tổng giám đốc tỏa ra khí chất vô cùng đáng sợ. Mặc dù anh chưa bùng nổ, nhưng nếu nói ra sự thật thì rất sợ anh sẽ bùng phát ngay tại chỗ.

Không được, câu này tuyệt đối không thể nói!

Thư ký suy nghĩ cẩn thận, tìm một cách nói khéo léo rồi mới dám mở miệng: "Tổng giám đốc, phu nhân đi quá vội, không kịp để lại điều gì..."

Vừa nói xong, thư ký lập tức cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống mười mấy độ, vô cùng lạnh lẽo. Đôi mày của Tạ Yến Lễ lập tức phủ đầy u ám, cơn giận bị dồn nén như muốn bùng phát ngay lập tức!

Thư ký vội vàng nói tiếp: “Nhưng!”

Tạ Yến Lễ liếc nhìn anh ta.

Thư ký: "Tôi tin chắc phu nhân vì chuyện gấp nên không kịp nói với ngài, nhưng trong lòng phu nhân, ngài nhất định là người quan trọng nhất. Tôi tận mắt thấy ánh mắt của phu nhân khi nhìn tổng tài, đầy ắp tình yêu, không thể giả dối được.”

Các giám đốc cao cấp xung quanh lén nhìn phản ứng của tổng giám đốc khi thư ký bắt đầu lên tiếng. Họ ngạc nhiên khi thấy khí thế đáng sợ của anh dần dần dịu lại theo từng lời của thư ký.

Tất cả nhìn nhau, sau đó không khỏi cảm thán và ném ánh mắt đầy thán phục về phía thư ký. Quả nhiên, vị trí của thư ký không phải ai cũng có thể ngồi.

Khâm phục, khâm phục!

Trong đôi mắt sâu thẳm của Tạ Yến Lễ thoáng lóe lên vài tia sáng. Nhưng những lời cuối cùng của thư ký, anh gần như không nghe rõ.

Anh cúi xuống, mở điện thoại, chậm rãi gõ vài chữ vào khung trò chuyện trên WeChat với Thời An:

【Em đi đâu vậy?】

Thư ký vẫn thao thao bất tuyệt giải thích. Khi Tạ Yến Lễ cúi xuống lần nữa, anh thấy dòng chữ vừa gõ bị xóa đi từng từ. Sau đó, anh thay bằng:

【Tối nay mấy giờ đến đón anh?】

Vừa bước xuống máy bay, Thời An lập tức bước nhanh lên chiếc xe đã được sắp xếp từ trước. Người tài xế biết được tình huống nguy cấp trước mắt, khuôn mặt anh nghiêm nghị, tay nắm chặt vô lăng, ánh mắt sắc bén quan sát đường đi phía trước.

Chân anh đạp mạnh vào chân ga, chiếc xe lao đi như thể được trang bị động cơ phản lực.

"Vèo!"

Chiếc xe phóng vọt đi, để lại một vệt mờ phía sau.

Dù vậy, dòng suy nghĩ của Thời An không hề bị xáo trộn. Trong đầu cô không ngừng suy diễn về những tình huống có thể xảy ra tiếp theo.

Bàn tay cô toát mồ hôi, khuôn mặt vui vẻ thường ngày đã hoàn toàn biến mất.

Cô hiểu rằng, đây là một thế giới thực sự, không phải là câu chuyện hư cấu trong tiểu thuyết. Thực tế luôn ẩn chứa nhiều yếu tố không thể lường trước.

Mười lăm phút sau.

Suy nghĩ rất nhiều, đầu óc Thời An đã bắt đầu tê dại. Ngón tay trắng mịn của cô khẽ xoa hai bên thái dương mệt mỏi.

Khi tâm trí bắt đầu lắng lại, Thời An chợt nghĩ đến điều gì đó, liền mở điện thoại.

Nhìn thấy tin nhắn của Tạ Yến Lễ, khuôn mặt cô thoáng hiện chút ngơ ngác. Cô không ngờ lại có một tin nhắn như vậy trong cuộc trò chuyện giữa họ.

【Tối nay mấy giờ em đến đón tôi?】

Dù tin nhắn này đã được gửi cách đây hai tiếng trước, nhưng không hiểu sao Thời An lại cảm nhận được chút kiêu ngạo từ từng chữ trong đó của Tạ Yến Lễ.

Thời An chỉ đơn giản trả lời một chữ "Ừm" rồi tắt điện thoại.

Đúng lúc này, tài xế cũng đã dừng xe lại: "Tiểu thư, chúng ta đến nơi rồi."

Họ đã đến được vị trí mà Thời Dung Cảnh đã chỉ dẫn. Thời An không nghĩ nhiều đến Tạ Yến Lễ nữa, mà nhanh chóng chuyển hướng tới nơi anh Hai cô nhắc tới.

Xuống xe, xung quanh là một vùng hoang vu tàn lụi, cỏ dại và cây bụi mọc đầy trên một tòa nhà bê tông đứng sừng sững ở phía không xa. Dường như công trình chưa hoàn thiện, và bây giờ đã bị bỏ hoang, trở thành một khu nhà hư nát.

Tài xế tắt máy, cũng vội theo sau Thời An bước ra khỏi xe. Anh nhanh chóng bước tới bên cô, ánh mắt đầy lo lắng: "Tiểu thư, hay là chúng ta đợi thêm chút nữa..."

Khu vực hoang vu này hoàn toàn không giống nơi để gặp mặt bàn chuyện, mà Thời nhị thiếu gia chắc chắn sẽ không để cô tới đây một mình.

Bình thường, ai cũng biết Thời nhị thiếu yêu thương em gái đến mức nào. Các thiếu gia không muốn cô chịu bất kỳ tổn thương nào.

Thế nhưng, Thời An giơ tay ra hiệu ngăn lời tài xế, cô đã có tính toán trong lòng.

"Đi thôi."

Tài xế do dự vài giây rồi nhanh chóng quyết định. Anh quay người lên xe lấy vài món đồ tự vệ và giấu kỹ vào người.

"Tiểu thư, tôi đã sẵn sàng!"

Thời An liếc qua hành động của tài xế mà không nói thêm gì. Trong tình huống này, việc mang theo chút đồ phòng thân là điều cần thiết.

Nhìn về phía tòa nhà bỏ hoang trước mặt, ánh mắt cô khẽ run rẩy. Càng bước tới gần, sắc mặt Thời An càng trắng bệch, không biết có phải do ánh nắng gay gắt hay không, mà cả người cô dường như ánh lên một lớp sáng mờ mờ.

Cô cắn chặt môi, từng bước chậm rãi tiến tới.

Bên trong tòa nhà.

Ngay khi Thời An vừa xuất hiện, một người gác ở tầng trên cùng của tòa nhà bỏ hoang đã lập tức chú ý tới cô. Anh ta quan sát kỹ vài giây rồi vội vã quay lại báo cáo với cấp trên.

Trong căn phòng u ám, một bóng đèn nhỏ treo lủng lẳng trên trần nhà, phát ra ánh sáng vàng ảm đạm. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy lớp kính bên ngoài của bóng đèn đã bị vỡ một góc, như thể do va chạm mạnh gây ra.

Người gác đứng ngoài cửa, cúi đầu, hai tay căng thẳng giấu ra sau lưng. Cơ thể cứng đờ không dám nhúc nhích, sợ rằng chỉ cần một động tác nhỏ sẽ khiến người trong phòng nổi giận.

Từ trong phòng, tiếng thở hổn hển và khàn đặc liên tục vọng ra, nhưng dường như anh ta không nghe thấy gì, vẫn giữ tư thế cẩn trọng, cúi đầu đợi lệnh.

“Cô gái nhỏ này, cách xa như thế cũng ngửi được mùi hương trên người cô ấy rồi!"

Lão đại nói xong, trong phòng vang lên một tiếng cót két của tấm ván gỗ.

Bên ngoài, tòa nhà bỏ hoang bị bao phủ bởi cỏ dại và cây xanh mọc tràn lan. Từng mảng xanh mọc hoang dã chiếm cứ khu đất, biến nó thành lãnh địa của chúng.

"Tiểu thư, chờ một chút, người của chúng ta sắp đến rồi."

Tài xế phía sau lo lắng dõi theo Thời An, ánh mắt không dám rời khỏi cô một giây. Sợ rằng chỉ cần lơ là một chút, tiểu thư sẽ bất chấp nguy hiểm xông vào tòa nhà để cứu Thời nhị thiếu.

Thời An biết rõ rằng việc vào đó lúc này vô cùng nguy hiểm, nhưng so với điều đó, cô còn lo lắng hơn về tình trạng của anh Hai.

Trong cốt truyện gốc, không có tình tiết anh Hai bị bắt cóc, giờ đây việc này xảy ra khiến cô lo lắng liệu có phải sự xuất hiện của mình đã thay đổi câu chuyện và gây ra phản ứng dây chuyền không

Nếu đúng là vậy...

Sắc mặt Thời An càng trở nên nghiêm trọng. Tình huống này không phải là điều cô muốn thấy.

Vì sự an toàn của Thời Dung Cảnh, Thời An quyết định bước vào tòa nhà bỏ hoang. Tài xế bất lực, nhanh chóng gửi một tin nhắn cho đội cứu viện sắp tới rồi chạy theo bảo vệ cô.

Lên đến tầng trên, Thời An phát hiện kẻ bắt giữ Thời Dung Cảnh là Trương Chính, đội trưởng của câu lạc bộ đua xe từng đối đầu với Thời Diễm.

Trương Chính cầm một con d.a.o sắc bén, ánh mắt đầy thù hận nhìn Thời An.

Giọng điệu đầy giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.

"Đừng đến gần, đến gần nữa là tôi g.i.ế.c hắn!"

Con d.a.o trong tay Trương Chính dí sát vào cổ Thời Dung Cảnh, ánh mắt càng lúc càng cuồng loạn, lưỡi d.a.o từng chút ép sát hơn.

Thời An dừng bước, cố gắng giữ bình tĩnh: “Được, được, tôi không lại gần. Anh cứ bình tĩnh đã.”

Hai tay Thời Dung Cảnh bị trói chặt ra sau lưng, dù trông có phần lôi thôi, nhưng thần thái lại không chút sợ hãi.

Ánh mắt anh trấn an Thời An rằng anh không sao, bảo cô đừng quá lo lắng.

Tim Thời An thắt lại một cái. Dù anh Hai tỏ ra bình tĩnh, nhưng cô vẫn nhận ra sự lo lắng ẩn sau ánh mắt anh.

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh nhất có thể: "Trương Chính, anh hãy bình tĩnh lại, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Chúng ta có thể nói chuyện, bất cứ điều gì anh muốn, chúng tôi đều có thể bàn bạc."

Nghe lời Thời An nói, ánh mắt Trương Chính có chút d.a.o động, nhưng con d.a.o trong tay anh ta lại càng siết chặt hơn: "Bàn bạc? Người nhà họ Thời các người đều vô liêm sỉ như vậy sao? Câu lạc bộ đua xe của tôi bị các người hại cho sụp đổ, còn gì để bàn bạc nữa chứ!"

Thời An nhíu mày, cô biết chuyện này có liên quan đến Trương Chính, nhưng không ngờ nó lại ảnh hưởng lớn đến anh ta đến vậy.

Cô hứa với anh ta rằng chỉ cần thả Thời Dung Cảnh ra, nhà họ Thời sẽ không truy cứu trách nhiệm.

Rõ ràng, trong mắt Trương Chính xuất hiện chút do dự, con d.a.o trên tay anh cũng thoáng buông lỏng ra.

"Vút!"

Một tiếng động vang lên, từ một nơi ẩn nấp gần đó, một mũi kim tiêm chứa thuốc mê được b.ắ.n ra, chuẩn xác đ.â.m vào sau gáy của Trương Chính.

Trương Chính chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn, con d.a.o trong tay lập tức tuột vô lực rơi xuống, cả người ngã sang một bên.

Thời An phản ứng nhanh, lao tới trước, đỡ lấy thân thể đang đổ xuống của Trương Chính, đồng thời giật lấy con d.a.o khỏi tay anh ta.

Tài xế và đám vệ sĩ vừa đến nhanh chóng xông lên, khống chế chặt Trương Chính. Thời Dung Cảnh cũng được giải thoát. Dù bị trói trong thời gian dài, anh vẫn không lộ vẻ mệt mỏi, chỉ có trong mắt anh hiện lên chút nhẹ nhõm sau khi thoát khỏi nguy hiểm.

“Anh Hai, anh không sao chứ?” Thời An vội vàng tiến lên, tháo dây trói trên tay Thời Dung Cảnh, cô lo lắng hỏi.

Thời Dung Cảnh lắc đầu, mỉm cười nói: “Anh không sao, An An nay đã trưởng thành thật rồi.”

Sau khi Trương Chính bị bắt, hắn đã khai ra người đứng sau là thư ký của Thời Phong Trạch – anh cả nhà họ Thời.

Thư ký bị bắt, anh cả cũng không còn bị hãm hại, anh Hai cũng đã dứt bỏ được mối tình phiền phức kia!

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Thời An thoải mái nằm trên giường, gương mặt tràn đầy hạnh phúc!

Thật tuyệt, số phận bi thảm của ba anh em nhà họ Thời đã hoàn toàn thay đổi. Nghĩ đến việc sau này sẽ sống trong sự yêu thương của ba người anh, à không, còn có chị cả Thời Mặc nữa, cô không biết mình sẽ hạnh phúc đến nhường nào!

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm ấm, quyến rũ của một người đàn ông: “An An, làm thêm một lần nữa nhé!”

Thời An sợ hãi, vội vàng từ chối: “Không không không, tối qua cả đêm em đã không ngủ rồi!”