"Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Trước đây tôi là pháo hôi, bây giờ tôi là kẻ điên!"
"Bạn biết đấy, sống thì ai mà không điên, chỉ khác là phát điên sớm hay muộn mà thôi!"
Trong phòng vệ sinh, Thời An với gương mặt thanh tú, đang mặc trên người một chiếc váy dạ hội cao cấp. Cô đứng trước gương trang điểm, cười cợt nhả với chính mình.
Biểu cảm của cô gái trong gương rất phô trương, nhưng không thể che giấu được nét đẹp quyến rũ trên gương mặt, vẫn đẹp đến mức khó tin.
Gương mặt nhỏ nhắn của Thời An thay đổi hơn mười loại biểu cảm trong ba giây.
Chiếc váy dạ hội trên người cô hoàn toàn không hợp với khung cảnh này.
Ngay khi Thời An đang làm khùng làm điên với bản thân, một giọng nói từ bên ngoài vang lên: "An An, ra ngoài gặp mọi người nào."
Hành động của cô gái trong gương đột ngột dừng lại.
Đôi mày đẹp của Thời An hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Cô đành đối diện với gương, chỉnh lại mái tóc rối bù vì những hành động điên rồ vừa rồi.
Trước khi ra ngoài, Thời An ngắm mình thêm vài lần, chắc chắn không còn gì sai sót mới bước ra khỏi cửa phòng.
Đừng trách cô phát điên, ai mà chấp nhận nổi số phận làm pháo hôi bao giờ...
Đúng vậy, cô xuyên sách rồi, xuyên thành giả thiên kim trong một cuốn tiểu thuyết về thật - giả thiên kim.
Thiên kim thật là một Boss lớn giấu tài với vô số thân phận. Còn cô là một nữ phụ ác độc, chuyên làm mình làm mẩy, làm đủ trò hề trước mặt thiên kim thật để tỏ vẻ mình đây là nhất.
Kết cục cuối cùng đương nhiên là thiên kim thật không thể chịu nổi, ra tay cho cô một trận nhớ đời.
Ừm...
Khi Thời An xuyên đến đây, cô im lặng một lúc, rồi quyết định phát điên để xả stress.
Tại sao lại bắt một người lao động chăm chỉ, đi làm quần quật từ 8 giờ sáng đến 10 giờ tối như cô, phải đối mặt với bài toán khó của thế kỷ này chứ?
Hôm nay lại là ngày quan trọng nhất trong nguyên tác, ngày mà thiên kim thật trở về nhà họ Thời với danh phận đầy mình. Còn giả thiên kim thì đang âm thầm chuẩn bị một kế hoạch lớn.
Con đường pháo hôi, tự tìm đường c.h.ế.t của giả thiên kim chính thức bắt đầu từ đây.
Thời An phát ra một tiếng thét chói tai.
Cô không chấp nhận kịch bản pháo hôi này!!!
Ai thích đi theo cốt truyện thì đi, còn cô thì không!!!
Vừa mở cửa phòng, chưa kịp bước chân ra, Thời An đã bị ai đó nắm lấy tay, kéo cô lại.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Chờ đến khi đứng vững lại, cô nhìn thấy người đang giữ tay mình là mẹ cô trên danh nghĩa - Thẩm Ngọc Uyển. Bà vẫn còn rất phong độ, dung mạo vẫn còn nét trẻ trung, đang nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng.
Bà vội vàng hỏi: "Sao rồi An An, buổi biểu diễn hôm nay có thuận lợi không?"
Thời An bắt chước tính cách của nguyên thân cũ, ngoan ngoãn gật đầu.
"Vậy thì tốt."
Thẩm Ngọc Uyển thở phào nhẹ nhõm, hài lòng nhìn cô con gái ngoan ngoãn trước mặt. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng khiến bà phải lo lắng.
Thời An lục lại ký ức trong đầu, nếu không nhầm thì trong nguyên tác, hôm nay Thời An tham dự buổi hòa nhạc của một nghệ sĩ piano trẻ nổi tiếng trong và ngoài nước - Cố Thanh Chu.
Trên sân khấu, sau khi Cố Thanh Chu hoàn thành màn biểu diễn solo, anh ta còn mời Thời An lên, cùng hợp tác với mình biểu diễn năm bản nhạc.
Những người có mặt trong buổi hòa nhạc không khỏi "wow" một tiếng, bề ngoài thì không ngớt lời khen ngợi, nhưng trong lòng ai nấy cũng đều vô cùng ghen tỵ.
Thời An biết rõ, lần hợp tác này là do Thẩm Ngọc Uyển sử dụng mối quan hệ mới có được, mục đích chỉ để nâng cao danh tiếng cho con gái trong giới.
Chỉ nghĩ đến chuyện này thôi, Thời An đã phát điên lên rồi. Cô chỉ muốn có một ngôi sao từ trên trời rơi xuống, làm nổ tung thế giới này ngay lập tức!
Tại sao lại như vậy?
Bởi vì...
"Phu nhân, tiểu thư đã đến."
Khi Thời An còn đang chìm trong suy nghĩ bản thân. Không biết từ lúc nào, một người hầu trong nhà đã xuất hiện bên cạnh Thẩm Ngọc Uyển, cung kính đứng một bên, tiếp tục nói:
"Phu nhân có muốn để tiểu thư lên lầu không?"
Thẩm Ngọc Uyển quay đầu nhìn Thời An, mỉm cười nói: "Quên chưa nói với con, chị con hôm nay đã trở về rồi."
Bà lại quay sang dặn dò người hầu: "Đi đón cô ấy đến đây."
Thời An vẫn giữ nụ cười trên mặt, cô mỉm cười, nhưng trong lòng không biết bao nhiêu câu chửi thề đã bay qua.
Thực ra, việc Thời An tham gia buổi hòa nhạc không có vấn đề gì, nhưng nếu diễn ra vào hôm nay, thì nó đã trở thành vấn đề.
Vấn đề rất lớn là đằng khác.
Mâu thuẫn cũng bắt đầu từ đây.
Rất nhanh, người hầu dẫn thiên kim thật - Thời Mặc - đến. Cô và Thời An cùng tuổi, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược.
Người hầu được cử đến làng để đón Thời Mặc đã nói rằng, cô tiểu thư này có tính cách khá trầm lặng, không thích giao tiếp với người khác, thường hay ở một mình trong phòng.
Mỗi khi cô ta hỏi chuyện, Thời Mặc chỉ đáp lại bằng vài từ "ừm", "ờ".
Hơn nữa, sau khi trưởng thành, Thời Mặc đã rời khỏi nhà để kiếm tiền.
Cuối cùng, người hầu còn đặc biệt nhấn mạnh rằng, Thời Mặc dường như rất nghiện chơi game, ngoài ra cũng không có sở thích nào khác.
Nghe xong lời này, Thẩm Ngọc Uyển hét lên: "Đây tuyệt đối không phải là con gái tôi."
"Làm sao tôi có thể sinh ra một đứa con gái vô tích sự, suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào game như vậy được? Con gái của tôi chỉ có thể là Thời An, một cô gái ngoan ngoãn, nghe lời, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đa tài đa nghệ, xứng đáng là thiên kim nhà giàu."
Thẩm Ngọc Uyển tức giận nhiều ngày liền, cuối cùng Thời An phải ra mặt khuyên nhủ: "Đợi chị về nhà rồi dạy bảo sau cũng không muộn mà mẹ."
Thật ra, Thời An - nhân vật pháo hôi ban đầu - đã nghĩ rằng, khi thiên kim thật quay về, cô sẽ cho cô ấy thấy nhà họ Thời này là địa bàn của ai.
...
Cô gái vừa bước lên lầu, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai đen, kéo thấp đến mức gần như che khuất đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của mình.
Thời An tò mò nhìn thiên kim thật - Thời Mặc. Có lẽ chỉ mỗi Thời An trong nhà này, mới biết rõ tình hình thực sự của cô gái trước mặt.
Làm gì có chuyện nghiện game, cô ấy chơi Esports đấy chứ.
Với tư cách là một Boss lớn, thiên kim thật đương nhiên có nhiều danh hiệu.
Sau khi rời khỏi nhà, nghề nghiệp đầu tiên của cô nàng là tuyển thủ Esports. Trong vài tháng ngắn ngủi, cô đã giành được chức vô địch quốc gia. Đáng tiếc, cuối cùng cô phải giải nghệ vì chấn thương ở tay.
“Mặc Mặc, lại đây với mẹ!” Dù quá khứ của Thời Mặc khiến Thẩm Ngọc Uyển không hài lòng, nhưng dù sao cô cũng là m.á.u mủ ruột thịt của mình.
Cô gái nghe vậy, bước vài bước đến trước mặt Thẩm Ngọc Uyển. Thẩm Ngọc Uyển ôm chặt lấy cô, khóe mắt ánh lên vài vệt đỏ.
“Những năm qua thật khổ cực cho con.” Thẩm Ngọc Uyển đặt hai tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Mặc, ánh mắt đẫm lệ nhìn cô.
Những lời trách móc trước đây là thật, nhưng tình cảm hiện tại cũng thật sự chân thành.
Thời An đứng im lặng ở góc tường, không quấy rầy cảnh hai mẹ con gặp nhau.
Emmm... Không muốn làm nhân vật pháo hôi thì không phải là nhân vật pháo hôi tốt đâu!