Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái

Chương 78: Tiểu Sơn ca ca (H)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng trong tình thế như này, ngoại trừ một câu nói thích ra thì nàng không thể nói ra thêm lời giải thích nào khác.

Tạ Trọng Sơn cưỡi trên lưng Tạ Quỳnh, cởi từng cái quần áo trên người ra. Trong màn đêm tràn ngập ánh đao dính máu, hắn lại tương đối thành khẩn và thẳng thắn với nàng. Vẻ mặt hắn lãnh đạm, đã sớm đẩy dục vọng bồng bột tăng vọt ở cơ thể ngọc ngà của nàng ngoài cửa, lúc này hắn mới kinh ngạc nhận ra, tuy rằng nàng đã khóc đến rối tinh rối mù nhưng phía dưới vẫn còn khô cạn.

Hắn đưa tay ra sờ, Tạ Quỳnh lại cảm thấy sự xấu hổ thuộc về thiếu nữ, lập tức lui về sau, cẩn thận che giấu đi hoa huy*t đã sớm bị hắn hái xuống và chà đạp qua.

Nàng vẫn còn hơi sợ hắn.

Thiếu niên vừa xa lạ vừa lạnh lùng, có bộ dạng mà năm năm qua nàng chưa từng nhìn thấy, hắn lấy cái gì mà đối xử với nàng như thế? Luôn miệng nói nàng nói dối, không tin nàng thích hắn mà còn muốn thân cận với nàng?

"Không cần? Vậy nàng còn không mau quay về trên giường đi? Tới bây giờ ta cũng không có miễn cưỡng nàng đâu."

Tạ Trọng Sơn đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng khinh thường, lại nhìn thấy tình cảm giả tạo của người bên dưới này, không hề tình nguyện giả vờ yêu thương với nàng.

"Ta muốn."

Tạ Quỳnh quay đầu đi, cố gắng nhịn xuống sự chua chát. Cuối cùng nàng cũng nhận ra mình khóc lóc cầu xin hắn như thế mất mặt ra sao, nhưng mà nước mắt vẫn rơi xuống không ngừng được.

"Muốn? Nàng muốn thì ta phải lập tức theo ý nàng sao? Trùng Nương, nàng cho mình là bảo vật có thể kéo dài tuổi thọ hay gì sao? Người bên ngoài chạm vào nàng một cái, có ai có thể kéo dài số mệnh sống ngàn năm vạn năm không? Hay là sợ nỗi khổ của tuổi thọ?"

Vẻ mặt Tạ Trọng Sơn vẫn lạnh lẽo như trước. Hắn hôn lên hai mắt đẫm lệ của nàng. Một cái, hai cái, hàm chứa nỗi đau khổ. Thì ra là vậy thật sao? Nàng cũng sẽ khóc à?"

Thiếu niên đưa ngón tay thon gầy tiến vào trong âm đ*o khô cạn, cong ngón tay chọc chọc, lập tức chọc trúng chỗ quan trọng trong huyệt thịt. Tay hắn giống như rắn, có thể chạm vào được chỗ trong huyệt mà nàng làm thế nào cũng không thể chạm vào, còn có thể vân vê phần cuống thịt mềm mại xinh đẹp ở cửa ngọc, khiến

một tiểu nương tử khóc sướt mướt đều chảy nước cả trên lẫn dưới.

Tạ Quỳnh không tự chủ được mà thở dốc, chân nhỏ để trần không nhịn được mà quấn trên lưng Tạ Trọng Sơn, nhưng rồi lại không dám làm càn, kẻo lại chọc hắn ghét bỏ thêm. Nàng chỉ ôn nhu hứng lấy đầu lưỡi thiếu niên đưa vào trong miệng nàng, tùy ý để hắn vừa cắn vừa mút liếm, lại nâng tay vòng lên trên cổ hắn, cầm lấy mái tóc đen mềm lạnh lẽo buộc lại sau đầu hắn.

Ánh mắt thiếu niên vừa dịu dàng lại vừa lạnh lẽo, chạm tới đôi môi vừa ấm vừa mềm, còn hơn lò than hay chăn gấm trong tháng mười một, nhưng cũng chỉ có thể hôn nàng với nước mắt.

Hắn lại hỏi thêm cái gì đó, rốt cuộc Tạ Quỳnh cũng không thể đáp lại hắn, chỉ nhiệt tình cố gắng chủ động hôn lên, dường như chỉ như thế mới có thể chứng minh tâm ý của nàng với hắn.

Người mà nàng hôn là một thiếu niên vừa cố chấp vừa ngu xuẩn như thế nào? Phải nói mấy lần là nàng ái mộ hắn thật thì hắn mới bằng lòng tin nàng?"

"Trùng Nương, đừng gạt ta, nàng thật đúng là một người nhẫn tâm..."

Dưới tay là âm đ*o đã bị sờ đến mềm nhũn, tầng tầng lớp lớp thịt mềm buộc lên.

Tạ Trọng Sơn biết mình nên đi vào, hắn hừ lạnh một tiếng, vừa thở dốc vừa nhẹ nhàng nói bên tai Tạ Quỳnh: "Không đúng, nàng không có trái tim."

Không có trái tim thì làm sao nhẫn tâm được?"

Hắn cũng chỉ làm một tên đầu gỗ trong một canh giờ mà đã đau lòng khó chịu.

Nàng lại làm đầu gỗ trong năm năm như thế nào mà không hiểu không thấy tình yêu của hắn, chỉ coi hắn như một bông hoa hay một ngọn cỏ dại ở góc tường Tạ viên thôi? Là lỗi của hắn sao? Hắn nhỏ giọng nói ái mộ nàng thì nàng không nghe thấy, hắn lớn tiếng nói ái mộ nàng cũng không nghe thấy, có phải chỉ cần là hắn nói thì nàng vĩnh viễn không thể nghe thấy?

Không nghe thấy cũng tốt, giờ nghe thấy rồi cũng chỉ là lừa hắn thôi.

Thiếu niên thẳng lưng đâm mạnh vào, Tạ Quỳnh bấu lấy bờ vai hắn rồi kêu rên ra tiếng, khi hoàn hồn lại thì trên người đã chỉ còn lại sự ngứa ngáy tê dại như có như không.

"Tiểu Sơn ca ca... Ưm... Tiểu Sơn ca ca..."

Tạ Quỳnh há miệng thở nhẹ, cái lưỡi thơm tho trong miệng run rẩy, sự quyến rũ trong mắt cũng không cần làm bộ, bị chống đối một chút đã tỏa ra kịch liệt.