*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Bên trái hay là bên phải? Hay là hai bên cùng đau luôn?"
Ánh mắt Tạ Trọng Sơn vẫn bình tĩnh không gợn sóng như cũ, giống như hắn chưa bao giờ chạm vào bầu vú mềm mại trước ngực nàng, cũng chưa bao giờ nắm lấy chúng không chịu buông tay, lại càng chưa từng vùi đầu vào trong và tỉ mỉ nếm thử mùi bộ ngực nàng.
Tạ Quỳnh nhìn thấy hắn như thế thì lại càng muốn khóc hơn. Thật ra nàng không cảm thấy ngực mình đau.
Nàng là đang đau tay, đau chân, trong lòng cũng có nỗi đau không nói nên lời.
Nhưng thiếu niên chỉ lạnh lùng nhìn nàng, khiến cho nàng không thể nói ra một câu phản bác nào sau đó. Chỉ có thể gật đầu lia lịa, hắn lập tức cúi đầu giảm bớt cơn đau giúp nàng.
Cởi đồ lót màu vàng đỏ ra, lộ ra hai luồng thịt mềm trơn bóng, Tạ Trọng Sơn suýt chút nữa đã quên đi dự tính ban đầu của mình. Nhưng mà hắn vẫn muốn đứng lên, không hề để ý đưa tay lên xoa bóp hai cái, rồi lại nghe thấy người bên dưới đang cắn môi nín nhịn tiếng nức nở.
"Nàng khóc cái gì? Rốt cuộc có muốn ta bóp hay không?"
Hắn nhíu mày, rất không kiên nhẫn, nhưng trong lòng cũng vô cùng nôn nóng rồi.
Tạ Quỳnh hít cái mũi, rưng rưng lắc đầu rồi lại gật đầu.
Nàng đã làm gì được nhìn thấy bộ dạng độc ác như thế của hắn? Qủa thật là nàng vừa lắc đầu là hắn đã muốn đánh nàng rồi.
Tạ Trọng Sơn cười nhạo một tiếng.
"Nàng không nói ra đi, lắc đầu rồi lại gật đầu. Chắc là không phải chờ ta xong việc lại đi nói xấu ta xuyên tạc ý của nàng, nói ta khinh bạc nàng đấy chứ?"
"Đúng."
Tạ Quỳnh bèn cúi đầu đáp.
Hai luồng ngực mềm mại và ấm áp lộ ra trong không khí, không hề giống chủ nhân đang khóc thút thít một cách đáng thương kia, chỉ run rẩy dưới ánh trăng, bàn tay đang xoa nắn che phủ ở trên lại trêu chọc đủ kiểu.
"Chỗ này của nàng đã căng sữa nhiều ngày rồi, bản thân nàng tự xử lý như thế nào?"
Tạ Trọng Sơn thay đổi tư thế, ngồi vào bên cạnh Tạ Quỳnh, cơ thể cách xa nàng, ánh mắt trống rỗng thờ ơ, bàn tay vẫn còn dán lên trước ngực nàng.
"Tự ta nắn bóp ra."
Tạ Quỳnh nâng tay lau nước mắt đi, chỉ mong rằng Tạ Trọng Sơn sẽ nhìn nhiều thêm một cái.
"Ồ?"
Thiếu niên trong bóng đêm vô cùng hứng thú, mặt mày còn lạnh lùng hơn cả ánh trăng, gần như là cười hỏi: "Vậy nàng có nghĩ tới chuyện, sau khi gả cho Thôi Lãnh hay là Chương Ngôn Chi, còn có bọn họ đến xoa bóp giúp cho nàng không?"
Lời lẽ vừa tàn nhẫn vừa ác liệt, xuất phát từ một trái tim vừa lo lắng vừa bối rối, rơi vào lỗ tai của thiếu nữ đang khóc, chỉ làm khổ hai còn người đến nỗi tâm can đều run lên.
Hắn vừa nói ra những lời lẽ làm tổn thương người khác này, cũng chỉ là đang nhắc nhở bản thân, phải nhớ nàng là một cô nương độc ác phóng đãng như thế nào.
"Ta..."
Tạ Quỳnh khó khăn nhắm mắt lại, những giọt nước mắt tích tụ chảy xuống cổ theo hai má. Bầu ngực nàng bị xoa bóp tiết ra nước
sữa, màu trắng thơm tho, dính ướt bàn tay hắn, rồi lại tràn ra quần áo dưới bầu ngực.
"Ngươi không cần nói ta như vậy."
Nàng kéo lấy cánh tay Tạ Trọng Sơn, nén nước mắt đứng dậy hôn hắn.
Thiếu niên có ánh trăng chiếu vào không đẩy nàng ra, chỉ nhướng mày mà cười, giống như đang nói nàng tạo ra một lời nói dối nào nữa với hắn.
"Ta không thích bọn họ, ta chỉ thích một mình huynh... Trùng Nương, Trùng Nương chỉ thích Tiểu Sơn ca ca."
Quần áo trên người Tạ Quỳnh đã bị kéo lung tung, áo trắng mỏng manh tuột xuống sau gáy, lộ ra phần vai thon thả trắng mịn như thiên nga, chỉ ngồi thôi cũng trở thành cảnh xuân trong căn phòng u tối.
Nàng nói một câu thì lại hôn lên đôi môi lạnh lẽo của thiếu niên, nước mắt trên má đã dính ướt hai gò má của hắn, lưu lại vệt nước trong suốt, giống như hắn đang khóc theo nàng.
"Thật sự, ta chỉ thích Tiểu Sơn ca ca..."
Tạ Quỳnh khóc mờ mịt, hôn mờ mịt. Trong lòng đau đến mức không thể thở nổi Nàng mới biết được trên đời còn có nỗi đau
khiến lòng người như đứt ra từng đoạn như vậy, đêm nay lại đau như muốn chết đi.
"Lại nói dối, muốn gạt ta nữa hay sao? Không thích ta còn muốn gạt ta. Nàng thật sự là quá mức ngang ngược ích kỷ rồi. Nam tử trong thiên hạ nhiều như vậy, nàng càng muốn tóm lấy ta để bắt nạt có đúng không?"
Thiếu niên với hàng mi lạnh lùng, đôi mắt yên tĩnh, khi cười rộ lại hiện lên một chút dịu dàng thoáng qua, trong sáng như ánh trăng, đương nhiên đó vẫn là bộ dạng đẹp đẽ nhất.
Hắn vẫn ôm nàng, vẫn còn vui mừng trong tình cảm giả tạo của nàng với hắn, ôm lấy nàng rồi thả xuống, ôm lấy nàng cùng ngã xuống trên tấm đệm mềm trên mặt đất.
Tạ Quỳnh gật đầu rồi lại lắc đầu, ngấn lệ vì nghĩ mình không phải đang nói dối, cũng không hề ngang ngược ích kỷ một chút nào. Nàng rõ ràng là đang nói thật hết, vì sao hắn lại không tin nàng? Chẳng lẽ sau mười lăm ngày trốn trên xà nhà trong phòng nàng, Tiểu Sơn ca ca đã biến thành một ca ca ngu ngốc hay sao?