Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái

Chương 63: Ngày mai sẽ nói với ngươi




Trong lúc thị nữ đi rửa trà pha trà, Tạ Quỳnh đã kể lại đại khái những chuyện nàng gặp phải mấy ngày nay.

Còn về những chuyện quá mức tư mật, ví dụ như chuyện nàng và Tạ Trọng Sơn đã vượt rào từ sớm, nàng cũng che giấu. Chỉ nói rằng Tạ Trọng Sơn luôn giúp đỡ nàng, đối xử với nàng rất tốt.

“Ồ? Vậy Tạ Trọng Sơn và Thôi Lãnh, muội thích ai hơn?”

Tạ Chương vừa mở miệng là như sét đánh, chém cho Tạ Quỳnh đỏ mặt váng đầu, nói năng lắp bắp.

Tạ Chương mím môi cười, thị nữ bên cạnh hiểu ý, tất cả đều lui ra ngoài.

“Nghĩ tỷ không biết à? A Lãnh đã đề cập về hôn sự với muội trong phong thư gửi ta rồi. Ta hiểu được ý của hắn. Tạ gia của bây giờ như thế mà hắn còn dám cưới muội, vốn là một chuyện tốt. Nhưng tình thế ở Uyển Thành đã thay đổi, hiện giờ Thôi gia cũng không phải là miếng bánh ngon tốt nhất gì, chúng ta không muốn cắn một miếng cũng không phải là không thể.”

Tạ Chương nhón lấy một quả mơ ngâm chua, hương vị chua ngọt áp chế vị chát trong miệng, lại cẩn thận liếc qua vẻ mặt Tạ Quỳnh.

Khi Tạ Trọng Sơn mới tới Uyển Thành, gia phó cũ của Tạ gia ở Tuần Dương không nói hắn là chủ, cũng không nói hắn là người hầu, chỉ nói hắn là người phụ thân Tạ Quỳnh để lại cho Tạ Quỳnh.

Nhị thúc Tạ gia nhìn hắn tư chất nhanh nhẹn, tướng mạo không tầm thường, lại nghe nói chuyện của hắn ở Tuần Dương, còn từng muốn nhận hắn làm phó tướng, mang đến quân doanh giành lấy công danh. Là Tạ Trọng Sơn tự mình chống đỡ, tình nguyện ở lại Tạ viên với Tạ Quỳnh, rồi một chủ một hầu đã ở lại Tạ viên đến năm năm.

Hiện giờ Tạ Quỳnh đã đến tuổi xuất giá, Tạ gia lại gặp biến cố lướn. Muốn tìm một người thích hợp, một lang quân đúng ý cũng không dễ dàng gì. Vừa rồi không có câu nào Tạ Quỳnh không nhắc đến Tạ Trọng Sơn, những trong câu nói đều là nói về hắn. Tạ Chương biết tính tình của muội muội nàng, muốn thì lấy, không muốn thì cho dù có quý hơn cũng không để vào mắt.

≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)

Nếu gả nàng cho Tạ Trọng Sơn, vẫn ở lại Tạ gia, có lẽ còn tốt hơn phải trở lại trong cái hang vàng ở Uyển Thành kia rất nhiều___ Ít nhất Tạ Quỳnh có thể để bản thân sống vui vẻ thoải mái như mình mong muốn.

Mà không phải giống như nàng ấy, như con cá bị mắc kẹt, mãi không được giải thoát.

“A tỷ, quả thật hôn sự này là để cho muội chọn hay sao? Chọn ai cũng được sao?”

Tạ Quỳnh cúi đầu, mang theo sự ngượng ngùng và bất an ngây thơ của thiếu nữ.

Những điều vụn vặt lan man trong lòng trải ra, kêu gào lên tên của một người với nàng___ Chính nàng cũng chưa nghĩ đến, thì ra nàng đã thích hắn đến như vậy, thích đến nỗi không chịu được mà vui mừng, nghĩ muốn lập tức nói tên của hắn ra cho Tạ Chương nghe.

Tạ Chương mím môi cười, nhìn vẻ mặt vui vẻ của thiếu nữ trước mắt, giữa chân mày lại hiện ra sự ủ rũ.

Tuy nàng ấy không phải mẹ ruột nhưng nàng ấy lại luôn có một tấm lòng người mẹ với Tạ Quỳnh. Chỉ ngóng trông mọi chuyện đều có thể như thế, từng chuyện từng chuyện đều như ý nàng muốn. Trước khi xuất giá có thúc bá huynh đệ, sau khi xuất giá có hôn phu hiền lương, cẩn thận chăm sóc, dốc lòng bảo vệ, không để nàng phải chịu một chút tủi thân nào.

“A tỷ đã từng lừa muội bao giờ chưa? Muội thích ai thì cứ thích người đó đi, chỉ cần hắn đối xử tốt với muội, xuất thân có ra sao cũng không sao cả. Phải biết cho dù phu quân có xuất thân cao quý cũng sẽ có nhiều điều không hợp ý nhau, khiến muội phải chịu tủi thân nhiều thứ. A tỷ chỉ muốn tốt cho muội thôi.”

Tạ Chương nhìn Tạ Quỳnh hơi ngượng ngùng cười, lập tức nổi lên tính trẻ con, muốn chọc nàng một chút.

“Là khó chọn hay do muội không thích hết cả hai? Hay là muội quay về suy nghĩ kĩ một chút đi, chờ suy nghĩ cẩn thận rồi ngày mai đến nói lại với tỷ cũng không muộn, được không?”

“A tỷ, ta…”

Tạ Quỳnh há mồm, Tạ Chương lại nhẹ nhàng chặn môi nàng lại, chính là muốn nàng giữ kín.

“Ngày mai nói sau, ta hơi mệt mỏi rồi.”

Từ khi ra khỏi Uyển Thành tới giờ, Tạ Chương vẫn luôn buồn phiền, lúc này cơn buồn ngủ đánh úp tới. Nàng ấy phất tay kêu bọn thị nữ tới, nhân cơ hội cho Tạ Quỳnh đang đỏ mặt bừng bừng đi ra khỏi cửa, tạm gác lại để ngày mai nàng nói sau.

Hai thiếu niên ở cửa lại thiếu đi một người. Thôi Lãnh được mời đi nói chuyện với thúc bá Tạ gia. Tạ Trọng Sơn vẫn luôn hầu ở ngoài cửa. Mặc cho thị nữ người hầu hay lui tới cười trêu hắn như thế nào, nhìn hắn ngại ngùng như thế nào. Mặt hắn vẫn không đổi sắc, vô cùng yên tĩnh và nghiêm nghị.

Nhưng khi Tạ Quỳnh vừa ra tới cửa, hắn lập tức đón nàng. Giọng nói thờ ơ lạnh lẽo như băng như đá khi nói với người ngoài đã tan ra, ánh mắt cay nghiệt đáng sợ khi đối mặt với Thôi Lãnh cũng không còn, vẻ mặt lập tức giãn ra, chiếc lưng thẳng còn cong xuống, chỉ hận phía sau không thể có thêm cái đuôi lay động nữa, ra vẻ ngoan ngoãn trước mặt Tạ Quỳnh để cầu lợi.

“Trùng Nương, nàng có nói với đường tỷ không? Nếu không thì để ta tự tới nói với tỷ ấy___”

Còn chưa đón dâu nhưng hắn đã gọi đường tỷ rồi.

Tạ Quỳnh nhíu mày trừng hắn, bước chân di chuyển: “Ngươi không cần đi, ta đã nói với đường tỷ rồi. Hừ, muốn biết nàng rốt cuộc có đồng ý hay không?”

Nàng híp mắt cười, nhìn bộ dạng căng thẳng nín thở chờ đợi của thiếu niên, học theo Tạ Chương, nâng tay chọt chọt trên trán hắn.

“Ngày mai sẽ nói cho ngươi.”