Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái

Chương 56: Ngươi có thể sờ, cũng có thể liếm (H)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng nàng phải nhanh chóng thu lại câu nói nhục mạ không thích hợp này lại. Còn hơn cả đồ thấp kém, cô hẳn là nên gọi anh là tên khốn kiếp.

Cái gọi là dậy dỗ hắn, trừng phạt hắn, thật ra cũng chỉ là trò lừa bịp trong dục vọng của hắn để tán tỉnh nàng.

"Trùng Nương. Hôm nay ta đã dùng cái này để huýt sao, xúi giục A Bảo đó."

Tạ Trọng Sơn lên tiếng dán lại gần, ý muốn hôn Tạ Quỳnh_    Mặc kệ nàng có đồng ý hay không, hắn đều đã lật lên rồi tiến vào trong chăn của nàng, bây giờ nàng không muốn hôn thì cũng phải hôn.

Tạ Quỳnh chỉ có thể hôn hắn.

Nàng đưa lưỡi, thử liếm lên, học theo bộ dạng hôn môi của hai người trước đó, quyến luyến giữa răng và môi của hắn.

Nhưng sự thăm dò của nử tữ vẫn rất dịu dàng và chậm rãi.

Về chuyện này thì sự dịu dàng cũng không thể lấp đầy sự nôn nóng và khao khát trong lòng Tạ Trọng Sơn.

Hắn đã chịu đủ những khao khát chờ mong và chờ đợi không có hi vọng gì những ngày qua. Khi sự chờ đợi của hắn thật sự trở nên có ý nghĩa, hắn lại đánh mất tính nhẫn nại khi chờ đợi.

"Không đủ, những điều đó còn chưa đủ."

Tạ Trọng Sơn bắt đầu xé rách quần lót trên người Tạ Quỳnh.

Hắn thở hổn hển khi răng môi quấn quít với nhau, giọng nói khàn thô làm Tạ Quỳnh nghe giống như đang khóc, cũng càng giống như đang làm nũng.

Những rõ ràng là nàng đã làm theo ý hắn. Hắn còn khao khát cái gì mà khóc nữa chứ?

"Trong lòng nghĩ muốn đùa giỡn Thôi Lãnh. Nhưng từ trước nàng đã muốn trừng phạt nó đủ rồi. Nàng chưa bao giờ nhìn tới ta, cho tới bây giờ cũng không biết ta thích nàng nhiều như thế nào."

Tạ Trọng Sơn nắm tay Tạ Quỳnh dán lên bên ngoài lồng ngực, muốn nàng cảm nhận từng chút một nhịp tim đang đập ở nơi đó chỉ vì nàng, dường như chỉ cần như thế thì nàng có thể hiểu hết mọi thống khổ của hắn.

Nhưng Tạ Quỳnh cũng nhận ra được sự vội vàng trong động tác của hắn.

Sau đó ngoài chính nàng ra thì cũng không còn cách nào với hắn nữa, chỉ có thể cưng chiều như một chú chó nhỏ, hy vọng có thể dùng những thứ khác mà hắn cảm thấy hứng thú để giảm bớt đau đớn cho hắn.

"Không đủ, như thế vẫn còn chưa đủ."

"Ngươi sờ vào chỗ này của ta đi, hiện tại ta đã hiểu rồi, người trong lòng ta nghĩ tới cũng chỉ có ngươi."

Thứ nàng đang nói chính là trái tim, lại nắm tay hắn ấn vào chỗ mềm mại nở nang của mình, nơi bộ ngực đang chờ đợi ở trong lòng.

"Ngươi có thể sờ, cũng có thể liếm."

Nàng thử dùng cơ thể mình dụ dỗ Tạ Trọng Sơn, lại không thể nhận ra rằng thứ mà Tạ Trọng Sơn muốn từ trên người nàng chưa bao giờ chỉ là tình yêu và dục vọng nông cạn.

Tất cả những thứ hắn mong muốn đều rơi vào khoảng không mơ hồ trên người nàng, đáp án nàng trả lại không phải thứ hắn muốn.

Vì thế Tạ Trọng Sơn chỉ có hỏi đi hỏi lại rằng có thật không? Vừa hôn lên dịu dàng, chặn lại những lời nói Tạ Quỳnh đang muốn thốt ra từ trong miệng chỉ vì muốn dỗ hắn.

Hắn hôn rất dịu dàng, động tác lại càng thô bạo. Vừa là dục vọng độc chiếm và là sự ghen tị của với một nam tử đang không ở đây, vừa là sự dịu dàng không thể ép buộc tổn thương nàng được.

Những mâu thuẫn này dừng ở trên người Tạ Quỳnh lại biến thành sự dây dưa không thể chống đỡ.

Nàng không thoát khỏi sự giam cầm của Tạ Trọng Sơn được. Hắn đẩy nàng sang một bên để kéo quần áo ra, cánh tay hắn luồn qua phía sau đầu gối của nàng, nhẹ nhàng nâng lên, sau đó cũng dán cơ thể lên.

"Nâng lên thêm chút nữa đi, Trùng Nương."

Thì ra là hắn muốn dùng tư thế này. Nhưng hắn sao biết như vậy có thể...

Không đợi Tạ Quỳnh nghĩ nhiều, thiếu niên đang thở dốc đã đâm thẳng vào trong. Chất lỏng tiết ra nhờ sự âu yếm vừa rồi còn chưa đủ để hoa huyệt thừa nhận nổi gánh nặng từ sự tấn công của hắn, Tạ Quỳnh đau đến nỗi bật ra tiếng, tiếng rên rỉ hỗn loạn và oán giận hắn: "Nhẹ một chút."

Nhưng Tạ Trọng Sơn chỉ liếm sau gáy này để trấn an, đang xác định mình sẽ nắm nàng trong tay như một con thú, động tác lại thô bạo hơn từng chút.

Rõ ràng là nói để nàng dạy dỗ hắn, hắn lại bắt đầu tự mình trừng phạt nàng.

Túi trứng của thiếu niên đập vào mông nàng, thậm chí trong lúc c/ôn th/ị/t xâm nhập vào cơ thể nàng còn chà vào h/ạch th/ịt của nàng, chất nhầy chỗ giao hợp không biết là gì, tóm lại chưa đầy bao lâu đã biến đệm giường thành một mớ rối bù. Hắn còn có thể đưa tay ra từ phía sau để xoa bóp vú của nàng. Hắn chủ đạo cho sự triền miên tối nay, Tạ  Quỳnh ngoại trừ chịu đựng thở dốc và rên rỉ thì cái gì cũng không làm được.

Nhưng đôi lúc nàng cũng phải lo lắng xem nhưng âm thanh dâm đãng phát ra từ mông có thể sẽ làm thị nữ bên ngoài nghe được hay không, rồi lại để cho sự cầu hòa của nàng với Tạ Trọng Sơn có kết quả tốt đẹp chút.

Chỉ có Tạ Trọng Sơn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ lòng của nàng không ở trên người hắn.

"Trùng Nương, a... Thoải mái quá, ta học theo đông cung đồ đó. Tên Thôi Lãnh kia sẽ xem thứ sách xấu hổ này vì nàng không? Chỉ có ta có thể hầu hạ cho nàng thoải mái như vậy thôi..."