Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái

Chương 24: Ngươi ngủ trên giường, ta ngủ trên mặt đất




Tiếng cười của lão phu xe bay ra rải rác khắp cánh đồng vắng lặng bên cạnh con đường theo tiếng rít của roi ngựa.

Tạ Quỳnh bị tiếng cười của hắn ta làm trong lòng buồn phiền hơn.

Nàng lập tức nhớ tới ông chủ quán trà vô duyên vô cớ bị bạt tai, lập tức ảm đạm khi nghĩ về bản thân khi nào mới có thể trở về Uyển Thành, trong lúc nhất thời lại phải trốn tránh ánh mắt của Tạ Trọng Sơn.

Tóm lại là muốn có bao nhiêu bận rộn thì có bấy nhiêu bận rộn, muốn có bao nhiêu nghẹn khuất thì có bấy nhiêu nghẹn khuất.

Roi ngựa không biết đã đánh mấy lần, vó ngựa đi vang lên tiếng lộc cộc ngàn vạn lần. Đến lúc chạng vạng, cuối cùng xe ngựa cũng tới trên trấn Lạc Thủy ở ngoài Uyển Thành.

Tạ Trọng Sơn đuổi phu xe đi, dẫn Tạ Quỳnh đi tìm quán trọ.

Trấn Lạc Thủy cách Uyển Thành một ngày đi bộ. Khách thương qua lại từ nam chí bắc, đa số đều phải ở lại trấn Lạc Thủy trên một ngày, nghỉ ngơi và chỉnh đốn hành trang thật tốt.

Trời đã sắp tối nhưng bên trong quán rượu vẫn còn rất náo nhiệt. Các thực khách ở lầu một vừa uống rượu vừa vung quyền, tiểu nhị bận đến mức xoay vòng vòng. Tạ Quỳnh đi bên cạnh Tạ Trọng Sơn, vừa chờ tiểu nhị bận rộn xong đến tiếp đón bọn họ, vừa trốn tránh những ánh mắt vô tình vọng tới của các thực khách trong quán rượu.

“Này này này! Ta nói tiểu nha đầu ngươi sao lại chạy đi hả? A? Lão tử cho ngươi sống tốt đẹp. Ngươi thì giỏi rồi, có được chút bản lĩnh là chạy khỏi nhà!”

Trong sự ồn ào náo động của quán rượu bỗng vang lên tiếng đánh chửi.

Vừa thấy có náo nhiệt để xem, những ánh mắt dính trên người Tạ Quỳnh đều bay đi làm cho nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm, thậm chí nàng cũng theo các thực khách đi xem náo nhiệt.

Người đang mắng chửi là một nam tử trung niên bụng phệ mặc quần áo phú quý. Hắn ta chỉ vào một đôi ông cháu và chửi ầm lên: “Cha nương ngươi thiếu tiền của lão tử, bắt ngươi đến trả nợ. Ngươi còn không hài lòng sao? Cũng không nhìn xem mình là cái thá gì. Tới chỗ này tìm gia gia ngươi? Hắn ta chỉ là một tên phụ việc ở tửu lâu, hắn có tiền sao?”

Lão giả mặc quần áo trắng túm chặt cánh tay của tiểu cô nương, nước mắt rưng rưng, liên tục lắc đầu. Tiểu cô nương trốn ở bên cạnh ông nội, trong đôi mắt cũng đầy nước mắt.

Nam tử trung niên tiếp tục mắng mỏ: “Ngươi muốn chạy cũng được, trả số tiền nợ lại đây. Không còn tiền thì đừng hòng mà chạy, chờ lão tử đưa ngươi trở về, lão tử sẽ đánh gãy chân ngươi, để xem ngươi dám chạy đi đâu nữa! Cũng chỉ là gánh nặng thôi, còn xem mình là một thiên kim tiểu thư à?”

Bọn gia đinh ở phía sau nam tử trung niên đã xông lên, cướp lấy tiểu cô nương trong tay lão giả trở về.

Tạ Quỳnh nhìn thấy thì tức giận, không nhịn được nhìn về phía Tạ Trọng Sơn.

Nàng thấp giọng cầu xin hắn: “Ngươi có thể giúp đỡ bọn họ được không?”

Tạ Trọng Sơn nhíu mày, kiên nhẫn nhìn thêm một chút, gật gật đầu chuẩn bị tiến lên.

Tạ Quỳnh lại kéo tay hắn, lúng ta lúng túng nói: “Đừng giết người, cũng đừng dùng cách phóng hỏa.”

Tạ Trọng Sơn đứng im, ánh mắt đè nén sự tối sầm xuống.

“Ngài nghĩ tốt thật, không giết người không phóng hỏa. Phải đền tiền đó, ngân lượng của chúng ta cũng không còn nhiều. Giúp bọn họ rồi sau này phải tiết kiệm một chút. Không nói đâu xa, đêm nay có thể hai người chúng ta phải ở chung một phòng rồi.”

Hắn kề sát lại, nói gằn từng chữ, mặc dù giọng không lớn nhưng Tạ Quỳnh cũng nghe được rất rõ.

Đôi ông cháu kia khóc lớn, âm thanh thật sự đau xót bi ai.

Nàng thấy trong lòng chua chát, không nghĩ được gì thêm chỉ vội vàng gật đầu.

Tạ Trọng Sơn thấy nàng như thế, đương nhiên sẽ không nghe theo nàng nữa.

Hắn tiến lên nói xạo dăm ba câu với phú thương trung niên kia, trả hết nợ cho đôi ông cháu đó. Rồi theo thỏa thuận với Tạ Quỳnh, chỉ thuê một gian phòng.

Cũng không phải là Tạ Trọng Sơn cố ý như thế, quả thật trên người hắn không còn nhiều tiền nữa, phần lớn còn lại đều là cướp từ trong Nhiên Hương phường ra. Hôm nay chỉ có ra chứ không vào, đã tiêu hơn phân nửa rồi.

Huống chi____

“Ngài ngủ trên giường, ta ngủ trên mặt đất.”

Cách một bức bình phong, Tạ Trọng Sơn ném gối xuống đất, dự định cứ như thế mà trải qua một đêm.