Tạ Quỳnh chạy xuống lầu các, ống tay áo bay lên trong gió.
Gió trên hồ thổi đến, Tạ Trọng Sơn bơi từ trong nước ra với khuôn mặt anh tuấn đầy ủ dột.
Nàng ôm lấy hắn cả người ướt sũng, khi ngước mặt nhìn hắn thì trên hai má hiện lên vẻ xấu hổ.
Tạ Quỳnh dán lên trước ngực Tạ Trọng Sơn, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, sự bất an trong lồng ngực lập tức trở thành hư không.
Nàng nhẹ nhàng mở miệng, hai má bị nước trên quần áo của hắn làm ướt.
“Ta đã đàm phán với Chương Ngôn Chi thay huynh. Chương gia nguyện ký kết đồng minh chiến đấu với quân giáp đen. Trong vòng năm năm, Vương quân không thể chinh phạt lần nữa, Chương gia cũng không xuất binh với Vương quân. Theo hồi báo, Chương gia sẽ hủy bỏ minh ước với Thôi gia, thả chúng ta trở về, còn có thể giao Thôi Diễm cho chúng ta xử lý.”
Chương gia cầu viện Thôi gia, vốn là việc không chắc chắn.
Mười vạn binh mã của Thôi gia đến phía Nam ào ạt, tiêu diệt Vương quân Tạ Hầu. Nếu nhân dịp canh phòng thành Thượng Dương trống rỗng, nhân cơ hội này giết phụ tử Chương gia, tiếp tục Tây tiến xâm lược. Lại có thêm một việc tốt đẹp.
Chiếu theo tác phong làm việc tốt đẹp của Thôi Diễm, việc này cũng không phải là chắc chắn không thể.
Trong hai ngày tấu cầm kia, Tạ Quỳnh đã nhìn ra sự kiêng kị và bất mãn của Chương Ngôn Chi với Thôi Diễm trong lời nói của hắn ta.
Nàng thử thăm dò một lần, hắn ta lập tức tránh né, cho đến đêm qua sau khi nàng rơi xuống nước xong, Chương Ngôn Chi để lộ sự sợ hãi. Tạ Quỳnh lập tức đàm phán với hắn ta một cách công bằng.
Chương gia không chiếm được chỗ tốt ở Thôi gia, cũng chỉ là làm đuổi hổ báo và chọc sài lang.
Nhưng nếu kết minh với Tạ Hầu Vương quân, là có thể kiếm được một con đường sống trong binh mã ở hai miền Nam Bắc. Hoặc kiếm được một phong cảnh đẹp đẽ khác sau năm năm nữa.
Tạ Quỳnh muốn sống, muốn sống sót cùng với Tạ Trọng Sơn. Chương Ngôn Chi muốn bảo vệ tính mạng của hắn ta và cả cha mình.
Nếu việc này có thể thành, hai người đều có thể như ý.
“Chỉ là xin lỗi huynh, ta biết huynh vẫn muốn giết Chương Ngôn Chi. Ta cũng hận hắn ta. Nhưng mà…. Phải mong huynh đợi thêm năm năm nữa.”
Tạ Quỳnh có hơi bất an.
Tạ Trọng Sơn lại thở dài nhẹ nhõm, nâng cằm nàng lên, đôi mắt bị nước hồ dính ướt mang theo một chút ý cười: “Nàng thông minh như vậy, bảo vệ tính mạng của chúng ta, sao lại đi xin lỗi ta chứ? Rốt cuộc nàng có hiểu hay không? Trùng Nương.”
Tạ Trọng Sơn thản nhiên nhìn về phía xa, thiếu niên ngồi dưới bệ hành lang là kẻ thù thiếu chút nữa lấy đi tính mạng hắn. Đôi mắt của nam tử đó có màu nước, nhìn lại đây với sự khinh thường.
∫yeungontinh.vn∫
Tạ Trọng Sơn rũ mắt, lẳng lặng nhìn Tạ Quỳnh ở trong lòng.
“Ta vẫn muốn giết Chương Ngôn Chi, đều là vì hắn hại nàng chịu khổ, còn muốn giết nàng nữa. Sau năm năm nữa thì có bao lâu đâu, sao ta không chờ nổi được. Phu thê chúng ta đồng lòng, nàng chỉ cần để ý chuyện nàng muốn làm.”
Người ngồi trên hành lang không chịu nổi nữa, tức giận lên tiếng, giọng nói âm trầm.
“Lỗ tai ta không có điếc! Hiện tại hai người các ngươi đều ở chỗ này, nếu không muốn lập minh ước với Chương gia thì cũng rất đơn giản. Ta nói một tiếng là có thể thay đổi. Trong thành còn có ba nghìn binh mã của Thôi gia, Tạ Trọng Sơn, nếu người không đồng ý, cứ nói là được. Làm quái gì cần nói tầm phào lâu như vậy?”
Cuộc sống Chương Ngôn Chi chưa từng mùi vị của sự nhẫn nại, cũng không biết cái gì gọi là thành toàn.
Hắn ta rơi xuống đất từ trong bụng mẹ, đến đây là vì để giày vò người khác. Cả đời này hắn ta chỉ sống vì những sự vui buồn của bản thân. Thứ coi trọng là sẽ cướp được về tay, nhìn không vừa mắt ai là sẽ đánh giết tiếp. Nếu có ai làm cho hắn ta không thoải mái, cho dù hắn ta liều mạng của muốn lấy mạng họ, cuối cùng cũng không bỏ sót cái gì tốt, cũng muốn khiến người họ không ngừng hối hận, chỉ hận bản thân đã trêu chọc hắn ta.
Hắn ta vốn nên sống như vậy, bất hảo vô tình, không nhìn được phong nguyệt nhân gian. Chỉ làm công tử ca kiêu căng bá đạo trong thành Liêu Châu, làm tướng quân giáp đỏ oai phong lẫm liệt trên chiến mã đỏ thẫm.
Là vốn nên như thế.
Tạ Trọng Sơn gật đầu, lập tức uống máu ăn thề, thề chỉ thiên với Chương Ngôn Chi.
Giữa hai người có ai làm trái lời thề thì lục thân không nhận, khổ sở cả đời.
Chương Ngôn Chi dùng cha hắn ta thề độc, cũng hạ nhẫn tâm. Hắn ta tự mình chỉ đường thay cho Tạ Quỳnh, dẫn nàng và Tạ Trọng Sơn đến Ám Hương các nơi Thôi Diễm ở.
Tối nay các thị vệ Thôi gia trong Ám Hương các đều được điều đến cố thủ trong thành, chỉ để lại mấy thân binh ở bên ngoài. Mấy tử sĩ do Tạ Trọng Sơn mang đến đã tiêu diệt mấy thân binh này, trong Hoa Mai các chỉ còn lại một mình Thôi Diễm.
Ánh trăng đã qua giữa trời, trong sơn đình bên ngoài Ám Hương các vẫn còn tiếng đàn nho nhỏ. Là khúc quan sư do Tạ Quỳnh tấu hai ngày trước, cũng là khúc đàn mà Thôi Diễm dùng để thổ lộ cõi lòng lần đầu với Tạ Chương.
Bóng đêm như nước, tiếng đàn u ám, chứa đựng ưu tư.
Hôm nay tiếng cầm còn đây, nhưng người nghe cầm thì không còn nữa.