Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái

Chương 121: Đưa người lớn đi, đứa nhỏ cũng vậy




A Châu dám chui ra khỏi trong lòng Tạ Quỳnh, nhìn về hai nam tử mặc áo lông cừu và tử bào cách lùm hoa hải đường.

Áo lông cừu trắng là ngươi tốt, tử bào kia chắc chắn là người xấu, huống chi vừa rồi hắn ta còn muốn cướp đi a nương của nàng.

Người xấu âm trầm đánh giá binh lính áo đen vài lần, nhướng mày cười với người tốt: “Nam Dương vương?”

Tạ Trọng Sơn vui vẻ gật đầu.

Mặc dù không đúng nhưng cũng không khác lắm.

Cung nỏ trên cánh tay hắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ba binh lính đứng trong bụi hoa hải đường không có động đậy nhưng thật ra bọn thị giáp xanh nghe danh Nam Dương vương xong thì hai mặt nhìn nhau đầy sợ hãi.

Phía nam Liêu Châu có một vùng đất chết, chỉ là năm đó đại tướng Ngô Việt đã giết chết năm mươi vạn binh lính ở nơi đó. Xương trắng đầy rẫy, tử khí tận trời, đến giờ vẫn còn mùi hôi. Nam Dương vương trong miệng Chương Ngôn Chi là xuất thân từ nơi này, nghe nói thủ hạ của Nam Dương vương mặc cả người màu đen, binh lực như quỷ, đói khát thịt người, khát máu người. Là ác quỷ đang sống.

Mấy năm trước Nam Dương vương vẫn là một truyền thuyết chỉ để dọa tiểu hài tử về đêm trong miệng dân chúng, mấy năm trước lại thật sự có thật, một đường về phương Bắc, tập hợp dân chúng và lưu dân, gặp thành là vượt qua. Đoàn giáp đen đi đến đâu, không đánh là thắng, nghiễm nhiên trở thành một thế lực lớn, có vẻ như có thể chống lại mấy nhà ở phương Bắc.

Quân đội của Nam Dương vương thấy thành là loại bỏ, nếu nơi loại bỏ không phải thành trì Thôi gia thì chính là đất của Chương gia. Mỗi nơi quân đội đến, họ sẽ tóm lấy những thủ thành quân không vừa mắt trước rồi quấy rầy. Có khi dù chưa đến mức xâm chiếm thì cũng lập tức thay đổi cờ xí ở đầu tường ngay, nhưng họ cũng giống như những chú kiến bất tử, cắn chết ngươi, làm ngươi ghê tởm.

Thành Thượng Dương, chính là nơi giằng co của Nam Dương vương và Chương gia. Hai vạn quân áo đen vây quanh ngoài thành, khí thế dạt dào, Chương thái thú tự mình đến Thượng Dương trợ trận, cho con trai đến Hoa gia cầu minh.

Chương Ngôn Chi vừa gặp Tạ Quỳnh đã quên hết mọi thứ. Lúc này thấy Tạ Trọng Sơn xong mới nhớ tới lão cha đang ở trong thành Thượng Dương chờ hắn ta kéo lương thảo trở về.

Trường kiếm trong tay hắn ta căng chặt, cắn răng nhìn chằm chằm nữ tử trong bụi hoa đỏ đang lạnh lùng nhìn hắn ta: “Ngươi nghe đây, chỉ cần ta còn sống một ngày thì sẽ không quên ngươi đâu.”

Ánh sáng trên cánh tay Tạ Trọng Sơn chợt lóe lên, cung nỏ gào thét, xé gió mà đi, chưa tới một tiếng gọi đã đâm vào trong cánh tay trái của Chương Ngôn Chi, trào ra máu tươi.

Tạ Quỳnh cuống quít che lại đôi mắt A Châu.

Tướng quân mặc áo lông cừu trắng kéo kéo cung nỏ, kinh ngạc nói: “Thật có lỗi, ta nhỡ tay.”

Bọn thị vệ áo xanh lập tức đi lên bảo vệ chủ nhân, Chương Ngôn Chi cũng không thể để cho bọn họ chặt đứt đường sống của lão cha. Hắn ta nâng tay ra hiệu ngừng lại: “Đúng là đạo lý nắm tay lớn. Ta phục rồi. Chỉ là ta muốn nói, ngươi muốn làm gì thì cứ tiếp tục.”

Tạ Trọng Sơn lại kéo cung nỏ, mũi tên bay như gió, bắn qua cổ Chương Ngôn Chi, để lại một vết máu.

∫yeungontinh.vn∫

Trên cổ nam tử mặc hoa phục chảy máu trước ánh sáng lạnh lẽo, ở trong ngực hắn ta, nơi có thứ kia trong khoảng một tấc, khi hắn ta nhìn thấy ánh mắt như mèo của nữ tử kia thì đã rối loạn một lúc. Hắn ta cao giọng: “Ta nhất định sẽ giết ngươi. Ta ở đây…” Hắn chỉ chỉ vào ngực phải của mình, mũi tên lập tức bay về phía ngực phải.

Chương Ngôn Chi nghiêng người tránh đi, đôi mắt hung ác nham hiểm như bị bỏng cuối cùng cũng trừng với Tạ Trọng Sơn.

“Không còn cách nào, ta chỉ là thích trêu đùa người khác, Chương công tử, ngươi thấy thế nào?”

Tạ Trọng Sơn rũ cánh tay xuống, trong túi tên chỉ còn lại đúng một mũi tên, hắn đeo nó vào rồi cài chốt cung nỏ lại, lần này trực tiếp ngắm vào cổ họng Chương Ngôn Chi, nếu hắn ta dám mở miệng nữa thì hắn sẽ lấy mạng hắn ta.

Chương Ngôn Chi cảm thấy sát khí thật sự, đương nhiên không dám nói gì nữa, hắn ta liều chết nhìn chằm chằm Tạ Quỳnh, dường như làm thế thì có thể giam cầm nàng trong hốc mắt.

Tạ Trọng Sơn dương dương tự đắc với cung nỏ trên cánh tay, trêu chọc ánh mắt Chương Ngôn Chi, để lộ ra một nụ cười đầy hàm súc mà không mất đi sự xinh đẹp, nói: “Có thể đi rồi sao?”

Chương công tử từ trước giờ luôn kiêu căng mãnh liệt phải thừa nhận, ngoắc tay bảo thị vệ, cũng quay đầu lại liếc mắt một cái, sau đó oán hận rời đi.

Ba binh sĩ áo đen tự đến canh giữ ở đầu đường, phòng bị Chương Ngôn cắn ngược trở lại.

Cuối cùng trong bụi hoa hải đường lộn xộn rốt cuộc chỉ còn lại ba người họ Tạ bọn họ.

Một tướng quân áo trắng, hai mỹ nữ xinh đẹp vẫn còn dính nước mắt trên mặt.

Người đã chết còn sống nhìn một người sống đã chết, cúi đầu xuống thật sâu.

Nàng muốn hỏi rất nhiều thứ nhưng lại không biết nên hỏi gì.

Thời gian bỗng nhiên lướt qua, hắn muốn biến thành một nam tử thành thục đáng tin cậy chỉ có một cái áo trắng ở một nơi nàng không nhìn thấy. Nàng nghĩ hắn đã chết từ lâu, sau khi nàng nói không muốn thấy hắn, hắn bị quân Chương gia đến soát núi giết chết, lại bị dòng bùn cuồn cuộn cắn nuốt, từ nay về sau vĩnh viễn rời khỏi bên cạnh nàng.

Có lúc nàng nghĩ hắn chán ghét nàng nên vứt bỏ nàng, xem nàng là một thê tử tùy hứng vô tình, lại nghĩ đến chuyện mình muốn kéo phu quân vào tâm nguyện muốn báo thù của mình, cho nên mới vứt bỏ nàng đi.

Nàng tinh nguyện tin tưởng hắn chán ghét nàng nên vứt bỏ nàng chứ nàng không muốn hắn chết trong trận mưa to trên ngọn núi rộng mênh mông bạt ngàn này.

Nhưng mà lúc nàng thật sự nhìn thấy hắn hăng hái, hả dạ xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng lại làm bản thân tiến vào trong cảnh mộng đẹp.

Trong mộng có hoa hải đường, còn có phu quân và con gái nàng.

Đứa bé trong lòng không an phận, tránh khỏi cái ôm của mẫu thân, nhô đầu ra, đôi mắt đen lúng liếng hỏi Tạ Trọng Sơn: “Đó là cái gì vậy? Sao cứ kêu phụt phụt rồi đánh người xấu chạy đi được.”

Tạ Trọng Sơn dương dương tự đắc với cánh tay, ánh sáng màu tím chợt lóe dưới ánh mặt trời, cung nỏ trên cánh tay chạm khắc mãnh thú trừng mắt lập tức lộ ra.

Hắn ngồi xổm xuống, cười nói với nàng: “Hài tử ngoan, ngươi lại đây xem đi.”

A Châu chưa từng được ai khen là hài tử ngoan quay đầu lại, trốn ở trong lòng Tạ Quỳnh, lại nghe được giọng nói cho phép đầy dịu dàng của nữ tử: “Đi thôi.”

Củ cải đỏ đứng ở trước mặt Tạ Trọng Sơn, đùa nghịch cung nỏ ở trên tay hắn. Tạ Trọng Sơn vừa đáp lại những câu hỏi như chim chích của nàng vừa đánh giá khuôn mặt bên ngoài của nàng, hai má có chút giống như nữ tử đứng trong bụi hoa hải đường.

Hắn suy nghĩ, nhẹ nhàng xoa lên mái tóc nàng, dỗ dành nàng: “Hài tử ngoan, ngươi có thích thứ này không? Ta tặng ngươi một cái có thể mang đi, được không?”

Đứa nhỏ thu tay lại theo bản năng, khi ngẩng đầu lên thì trong mắt đã có thêm sự cảnh giác, nàng nhìn sang Tạ Quỳnh đứng trong bụi hoa hải đường theo bản năng, thấy Tạ Quỳnh gật đầu mới vui vẻ nói: “Thích, ngươi đúng là một người tốt.”

Tạ Trọng Sơn nhìn thấy hết mọi thứ, trong lồng ngực lỡ đi vài nhịp. Giọng nói hắn càng dịu dàng hơn: “Nàng là a tỷ của ngươi à?”

Hai tay tiểu hài nhi vòng sau người, ngẩng đầu cao hơn, giọng nói rất kiêu ngạo: “Đúng, bọn ta có giống nhau không? A tỷ nói, sau này ta lớn lên cũng sẽ giống nàng, là một mỹ nhân bế nguyệt tu hoa. Sao nào, ngươi có con mắt tinh tường, có nhìn ra không?”

Tạ Trọng Sơn lại cười, còn cười rất nghiêm túc: “Nhìn ra, ngươi giống nàng lắm, đều là đại mỹ nhân bế nguyệt tu hoa.”

Tạ Quỳnh bị sự xấu hổ đánh tỉnh, chỉ biết cúi đầu ở phía sau.

Nàng chỉ hay khen A Châu xinh đẹp đáng yêu. Làm sao dám khoe khoang bản thân ở trước mặt nàng? Đứa bé này đúng là cái đuôi của nàng mà!

“Chỉ là.” Tạ Trọng Sơn nhẹ nhàng cười nói, mắt phượng chợt lóe, bắt lấy vẻ mặt đứa nhỏ: “Ngươi nói cha ngươi chết rồi, a nương không cần ngươi. Sao trên đời này lại có a nương nhẫn tâm như vậy. Ngươi dẫn ta đi tìm nàng, ta đòi lại công bằng cho ngươi.”

Đứa nhỏ vừa nghe thì lập tức giận dữ, bỗng nhiên nhảy qua bên cạnh Tạ Trọng Sơn, giống như muốn phủi sạch quan hệ với hắn.

“Ngươi nói lung tung, a nương của ta là a nương dịu dàng lương thiện nhất trên đời này, nàng đối xử với ta rất tốt. Ngươi không được hãm hại người tốt, chọc cho a nương không cần ta nữa. Ta thành cô nhi thì có thể đến nhà ngươi xin cơm à?”

Nàng vừa nói vừa liếc đôi mắt phương đen tuyền ra dò xét động tĩnh của Tạ Quỳnh ở phía sau, vừa đánh mạnh vào tay Tạ Trọng Sơn.

Đứa nhỏ nghịch ngợm này.

Tạ Trọng Sơn không cần nhìn lại, trong lòng đã sớm bình tĩnh.

Hắn cười khẽ đứng dậy, ngoắc tay với ba gã binh áo đen ở xa, chỉ vào nữ tử mỹ mạo mặc áo xanh đậm đứng trong bụi hoa hải đường quơ quơ ngón tay: “Đưa nàng đi.”

Ngón tay thon dài như ngọc còn mang dấu răng, không biết là năm tháng đó bị người không có lương tâm nào cắn ra nữa. Tạ Trọng Sơn liếc dấu răng kia, lại cười bổ sung thêm: “Cả đứa nhỏ cũng vậy.”