Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái

Chương 112: Có hỉ




“Trùng nương?”

Tạ Trọng Sơn mỉm cười, nhàn nhã ngồi đối diện hắn ta, La Chu có thể cảm nhận được âm thanh máu của hắn đang dâng trào.

Khẩn trương như vậy, khó kiểm soát như vậy.

Thiếu niên vươn bàn tay thon dài, Tạ Quỳnh nắm chặt lấy. Cặp phu thê mới cưới này liền ngồi đối diện với La Chu.

“Điện hạ tới có việc gì cần làm sao? Ngài tới để đưa thiệp mừng của ngài với Trác Y sao?”

Tạ Quỳnh có hàm răng trắng đều, nụ cười rạng rỡ, khi nàng thốt ra những lời đó còn tưởng được nhìn thấy La Chu điện hạ bận rộn không thể không đứng dậy, vô cùng khó chịu, khiến hắn ta một khắc cũng không thể ở lại.

Mẹ kiếp Tạ Trọng Sơn cưới một nữ nhân miệng lưỡi sắc bén như vậy, không biết là muốn làm gì với nàng? Nếu hắn ta ở cùng với một nữ nhân như vậy ở trong một phòng, đừng nói sáu mươi năm, chỉ sợ nửa tháng cũng phải chết yểu khi đang sung sức.

La Chu điện hạ quyết định rất nhanh, chào tạm biệt và rời đi như chạy trốn.

Tạ Quỳnh nhìn hắn ta tới cũng khó hiểu mà đi cũng hết sức kỳ lạ. Chỉ đành ôm mặt tới hỏi Tạ Trọng Sơn.

Trong lòng thiếu niên bị tảng đá đè nặng nên hôm nay quyết tâm làm phật Di Lặc, chỉ cười không nói gì.

Tạ Quỳnh hỏi, hắn chỉ nói, vương tử tới chúc mừng ngày tân hôn của bọn họ.

Tạ Quỳnh nhướn mày, phật Di Lặc lại là khẽ mỉm cười.

Vừa mới mở miệng, đám người Khương Hổ này đã không thể ở lại lâu hơn được nữa.

Núi Thần Nữ Liêu Châu.

Phong cảnh hai bên sườn núi nam bắc khác nhau. Phía Bắc là sa mạc, phía nam là đồi núi xanh tươi. Dưới vô số đỉnh núi cao chót vót và khổng lồ của Dãy núi Nữ thần, có một ngọn núi nhỏ tên là  Chiêu Mông.

Trên núi quanh năm sương mù, không không có ngũ cốc, cũng không có hoa trái

Nhưng mà ở trên sườn núi con có một ngôi làng, người dân ở đây dựa vào chặt củi và chăn dê để sống, mặc dù nghèo khó nhưng rất hạnh phúc.

Tạ Quỳnh và Tạ Trọng Sơn liền đóng giả là một cặp phu thê chạy trốn từ vùng biên cương tới, thuê một gian nhà tranh ở trong thôn làm nơi cư trú.

Hai người vốn tính đi thẳng một mạch về phía Bắc, vượt qua Liễu Châu, đến Quỳnh Châu nơi có tổ mẫu của Tạ Quỳnh.

Tuy nhiên, vì vết thương ở cánh tay trái của Tạ Trọng Sơn chưa lành, và phủ thái thú Liễu Châu vẫn còn đang lùng bắt Tạ Quỳnh, cho nên hai người phải tạm thời sống ở trên núi Chiêu Mông, chờ Tạ Trọng Sơn bình phục rồi mới lên đường.

Khí hậu ở trên núi Chiêu Mông râm mát, không khí tràn ngập hơi ẩm ngọt ngào của núi rừng. Đến cuối mùa Hè đầu mùa Thu, dường như đã vào Thu, ngay cả quần áo của người dân ở trong thôn cũng đổi theo mùa.

Theo lý thuyết, ở trên núi Chiêu Mông một chút nắng nóng cũng không có.

Nhưng cơ thể của Tạ Quỳnh vẫn không được khỏe, khi tỉnh dậy vào buổi sáng thường bị khó thở, tinh thần uể oải, muốn ăn nhưng ăn không vào.

Tạ Trọng Sơn thì có thể tùy ý bôi một ít thuốc bột, đợi xương cốt lành lại.

Nhưng mà hắn cũng không dám lạnh lùng với Tạ Quỳnh, mấy ngày liên tiếp thấy nàng bị như vậy, sắc mặt trắng bệch tái nhợt, cằm cũng trở nên nhọn ra, liền nói dù thế nào cũng phải dẫn nàng đi tìm thầy thuốc khám bệnh.

Đáng tiếc ngôi làng ở trên núi Chiêu Mông này đều là người nghèo. Ở trong làng, ngay cả một lang trung cũng không có. Tạ Trọng Sơn duỗi cánh tay trái còn lành lặn của mình, nhìn Tạ Quỳnh sắc mặt tái nhợt, vác trường đao lên, quyết tâm muốn dẫn nàng đến thành Liêu Châu.

Khi trời vừa rạng sáng, Tạ Quỳnh được Tạ Trọng Sơn đánh xe ngựa đến cửa thành Liêu Châu.

Bầu trời u ám, ẩn giấu nguy cơ sắp có mưa gió lớn.

Hơi nước ướt nhẹp lụa đỏ cùng các màu cờ hiệu treo trên cửa thành, tơ vàng cùng sa tanh bay ở trên không trung, cuốn theo cuồng phong cuốn đi tất cả lực chú ý của người dưới thành.

Tạ Quỳnh vốn tưởng rằng vào thành là một việc rất khó.

Nhưng mà các vệ binh ở cửa thành cũng không kiểm tra quá kỹ tướng mạo người ngồi ở trong xe ngựa, dễ dàng đưa nàng và Tạ Trọng Sơn vào bên trong thành.

Chỉ vì một chuyện vui, mà cả nước vui.

Vào cuối mùa hè đầu mùa thu, trên lịch âm của Đại Ung có nhiều ngày thích hợp để cưới gả.

Trong hoàng cung Uyển Thành, công chúa điện hạ cao quý cuối cùng cũng được sự đồng ý của bệ hạ, được tôn vị đứng đầu bốn châu, ra hàng Thôi Diễm người đứng đầu Thôi gia. Nó đã thêm một nét tươi sáng và lộng lẫy vào lịch sử nhợt nhạt và ảm đạm của mười năm đầu tiên.

Quý tộc ra hàng, cả nước ăn mừng. Từ gốc rễ của Kinh Thành tới vùng đất lạnh giá ở phía bắc Liêu Ninh, ba đội quân đều được ban thưởng. Điện hạ cao quý ban thưởng niềm vui trong ngày tân hôn vui vẻ của mình cho hàng vạn thần dân ở vùng đất Đại Ung.

Giờ Mão một khắc, công chúa loan giá ra cổng Chiêu Dương, quan thị vệ Xuyên Tâm Nhi ở Liêu Châu cưỡi ngựa đỏ như mây tới báo tin mừng. Mọi con sông và mọi ngọn núi trong lãnh thổ của Đại Ung đều bị tiếng vó ngựa kia lam cho rung động.

Lính gác cổng thành lau sương trên ngọn giáo, không kiên nhẫn mà  đánh xe ngựa vào trong thành, làm xong dịch quan nói.

“Công chúa Tân An có hỉ, Thôi thị có hỉ ——”

Giọng nói của Dịch quan lảnh lót, gần như xuyên qua những tầng mây, tiếng hét vui mừng của hắn ta theo con ngựa hồng bay càng lúc càng xa

Nhưng mới sáng sớm sương mù mà Tạ Quỳnh lại liên tục nôn mửa.