Gia Sư Gian Manh

Chương 6-2




Lời anh nói khiến cho Chu Thải Tâm yên tâm không ít, nhưng mà, cô cũng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói với anh: "Thần Tinh, sau này anh đừng mạo hiểm chạy đến đây nữa, biết chưa? Nếu không phải ba mẹ em vừa đúng lúc đi hưởng trăng mật mỗi năm một lần, thì cả ba em cũng sẽ tham gia đánh hội đồng anh luôn rồi, còn mẹ em sẽ đứng kế bên cổ vũ thêm vào!"

Quân Thần Tinh nghe xong, không khỏi suy nghĩ, người nhà cô thật đặc biệt mà, vừa gặp mặt đã đưa nắm đấm ra đãi khách, nhưng cũng may mắn là tính tình cô không giống với họ.

"May thật đấy!" Anh vỗ vỗ vào ngực mình, cố ý nói giỡn: "Xem ra, tôi vẫn còn may mắn lắm, vừa lúc ba mẹ em đi hưởng trăng mặt ở nước ngoài, bằng không, ngay cả ba vợ tôi cũng đánh mất, vậy chẳng phải tôi càng không thể cưới được vợ hay sao?"

Nghe anh nói từ "vợ", Chu Thải Tâm kinh ngạc đến khó tin nổi. "Thần Tinh, anh đừng nói đùa nữa! Em nói thật với anh đó, mọi người trong nhà đều rất bảo bọc em! Tính tình lại nóng nảy, ba anh trai đánh anh thành như vậy, anh vẫn nên cảm thấy may mắn vì họ còn nương tay đó."

"Hừ!" Quân Thần Tinh không nhịn được giễu cợt. "Em bớt xem thường tôi chút được không? Thân thủ tôi thế này, coi như quay lại đánh nhau thêm mười lần nữa, tôi cũng đối phó được. Nếu không phải bọn họ chơi xấu, lấy đông hiếp yếu, lại còn thừa cơ đánh lén tôi, tôi sao lại thê thảm như vậy."

Anh nhìn nét mặt cô một lúc, sau đó nói. "Sao? Vẻ mặt em như vậy là có ý gì? Không tin lời tôi nói sao? Ngày mai, em đi xem thử một chút sẽ biết, vết thương trên người bọn họ so với tôi còn thê thảm hơn nhiều." Anh dương dương tự đắc thổi phồng thêm vấn đề trước mặt cô.

Chu Thải Tâm bất đắc dĩ lắc đầu, "Thần Tinh, không phải em không tin, chẳng qua là, em lo lắng..." Cô đột nhiên khẩn trương, cắn lấy môi dưới, "Rốt cuộc anh có hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề hay không? Đột nhiên anh chạy tới như vậy, còn nói cho các anh trai em biết mối quan hệ giữa chúng ta, họ sẽ tưởng là thật đó."

Quân Thần Tinh ngược lại không thèm để ý mà nhún vai, cũng chẳng thấy chuyện này có gì không tốt hay nghiêm trọng chỗ nào hết, người luôn không thừa nhận mối quan hệ giữa họ chính là cô. Đối với anh mà nói, chuyện này mới thật là vấn đề quan trọng!

Nhìn phản ứng có phần kỳ lạ của cô, anh liền lắc đầu, "Em đó!" Anh gập ngón tay lại, gõ nhẹ một cái lên đỉnh đầu cô, "Có lúc, tôi thật không biết đầu óc em hoạt động như thế nào nữa? Nếu bọn họ để yên thì tôi cũng sẽ để yên, không tự dưng đi gây chuyện làm gì!" Anh cũng thật hy vọng như vậy mà! Anh không khỏi buồn rầu nghĩ, từ lúc nào mà uy tín của Quân Thần Tinh anh hoàn toàn vô giá trị trước mặt gia đình này vậy chứ?

"Không phải vậy. Đó là vì các anh ấy rất thương em, anh lại đột nhiên nhảy ra tuyên bố anh là bạn trai em, trong khi vẫn chưa chính thức chào hỏi họ lần nào, khó trách họ có phản ứng như vậy. Mặc dù, bên ngoài em là một cô gái bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn nữa, nhưng trong lòng họ, em lại là cô em gái yêu quý, cho nên..."

"Cho nên, bọn họ mới có phản ứng nóng nảy như vậy, không chỉ vì tính cách đặc trưng của gia đình em, mà còn vì họ cảm thấy không được tôn trọng, có đúng không?"

Chu Thải Tâm nhìn anh, hoàn toàn bị dáng vẻ nghiêm chỉnh, vẻ mặt sắc bén này của anh mê hoặc. Tại sao người đàn ông này lại có nhiều dáng vẻ khác nhau như vậy? Mặc dù, ngay khi vừa bắt đầu quen biết, cô cũng nhìn thấy nhiều dáng vẻ khác nhau của anh, nhưng sự thay đổi nhanh chóng như vậy vẫn khiến cô khó mà thích ứng kịp.

Từ lúc thấy anh vào phòng cho đến giờ, anh đã thể hiện ra ba loại tính cách đặc trưng khác biệt nhau hoàn toàn. Nếu không biết trước anh là một người đàn ông ưu tú, xuất sắc, cô sẽ cho rằng anh là một người có nội tâm phức tạp, đa nhân cách lại còn biến thái nữa.

Thấy anh vẫn đang đợi đáp án của cô, cô vội gật đầu, "Chuyện này, bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Các anh ấy đều biết anh rồi, cho dù anh có muốn đổi ý cũng không còn kịp nữa."

Quân Thần Tinh không vui, chân mày nhướn lên cao, đối với việc cô vẫn tiếp tục phủ nhận mối quan hệ của bọn họ, anh tức đến mức sắp gào thét đến nơi, muốn xem xem có thể gào tỉnh cô gái ngốc nghếch này hay không. Nhưng đồng thời, anh nhìn thấy hai tay cô vì bất an mà xoắn lại với nhau, đáy mắt có nhiều sự khổ sở, anh đột nhiên bình tĩnh lại. Cô đối với việc chia tay với anh cũng rất đau khổ, vì vậy, anh không muốn cô lo lắng nữa, bất đắc dĩ ôm cô ngồi lên đùi anh, để cô đối mặt với anh.

"Vậy mói tốt! Bởi vì, tôi không hề muốn đổi ý." Anh đưa tay ngăn lại việc cô muốn lên tiếng. "Hơn nữa, tôi không phải vừa mới nói với em rồi sao? Giữa chúng ta sẽ là mối quan hệ nghiêm túc lâu dài, chẳng lẽ, em vẫn không tin nổi lời tôi nói hay sao?"

Nghe vấn đề mà anh đang nói, Chu Thải Tâm cũng gật đầu ngay lập tức, nhưng cô vẫn ủ rũ buồn bã nói: "Không phải là không tin, mà cho đến bây giờ, em vẫn cảm thấy giống như em đang mơ một giấc mơ thật đẹp vậy." Nói đến đây, trên mặt cô khó giấu nổi vui vẻ hạnh phúc.

Nhìn dáng vẻ này của cô, Quân Thần Tinh liền thở dài. Bởi vì, dáng vẻ lúc này đây của cô, thật làm lòng người xao xuyến, khiến anh mê đắm vô cùng.

Đang đắm chìm trong sự chuyển biến phong thái quyến rũ của cô, tai anh lại nghe được những lời nói đầy tự ti, đau khổ của cô.

"Nhưng mà, em biết rõ, nằm mộng thì cũng có lúc phải tỉnh dậy, giấc mơ rồi thì cũng sẽ tan biến. Mặc dù em rất ngây thơ, ngốc nghếch, nhưng em cũng chưa ngốc đến mức cả điều đó cũng không hiểu được. Từ nhỏ đến lớn, rất nhiều người đối với em đều làm như không thấy, không chú ý đến một người quá mức tầm thường như em. Còn nếu không, cũng chỉ cười chê em, đùa giỡn không ngừng. Nếu có người vô tình nhìn thấy được sự hiện diện của em, sẽ rất nhanh chuyển từ trạng thái kinh ngạc, sang khó hiểu, sau cùng, là vẻ mặt đầy khinh thường vì sự xuất hiện của em."

"Cho nên, em chưa từng tham gia bất kỳ buổi tiệc công khai nào của trường, đúng không?"

"Ừ. Thần Tinh, thật ra thì em vô cùng vui vẻ khi ở bên anh, nghe được lời anh nói muốn cùng em cả đời, em đắc ý đến mức muốn hóa thành phượng hoàng tung cánh lên trời cao vậy."

Lúc mới bắt đầu, cô có thể quen biết được người đàn ông xuất sắc như anh đơn giản là vì ông trời thương xót cô, để cho cô mừng rỡ như điên đến mức nằm mơ cũng muốn mỉm cười. Không cần biết sẽ có được anh bao lâu, chỉ cần anh còn là của cô, cô sẽ mãi luôn ở cạnh anh, cho đến khi anh chán ghét bỏ đi thì thôi.

Ai ngờ, cô vừa định quên đi thực tế mà đồng ý với anh, anh lại nói cho cô biết, anh chính là thiên tài nổi tiếng trên thế giới. Hơn nữa, anh có thể tốt nghiệp đại học khi mới mười lăm tuổi, hai mươi tuổi lại dễ dàng có được ba bằng bác sĩ trong tay. Về phần vinh dự khi anh làm bác sĩ, các cơ sở nghiên cứu của anh còn trải rộng khắp nơi trên thế giới, chẳng qua anh không muốn ở, cũng không buồn đi nhận nó.

Anh còn là một thiên tài luôn dốc lòng học tập, hơn nữa, ở các hạng mục nghiên cứu luôn đạt được thành tựu to lớn. Chẳng qua, anh luôn hành động theo cảm tính, muốn làm gì hay không cũng còn tùy thuộc vào tâm trạng của anh. Toàn bộ các trung tâm nghiên cứu quốc gia trên thế giới hay chỉ là trung tâm nghiên cứu trong nước đều luôn mong ước được chiêu mộ nhân tài như anh. Nhưng anh lại không tìm thấy được hứng thú như trước nữa, vì vậy, dưới sự sắp xếp của nhà họ Quân, anh lặng lẽ biến mất khỏi thế gian.

Anh thích tự do tự tại, không thích gò bó khuôn khổ trong khi nghiên cứu, chỉ muốn phát minh ra những gì mà anh cảm thấy có hứng thú, cho nên, anh mới thiết kế ngay tại nhà một phòng nghiên cứu bí mật như vậy. Cũng nhờ các anh trai của anh, họ đều chọn thái độ mặc anh tùy ý phát triển khả năng của bản thân, để anh tự lựa chọn con đường anh sẽ đi, anh mới có thể phát triển mọi thứ nhanh chóng đến vậy.

Anh vốn là một người đàn ông ưu tú đến thế, nhưng lại có thể chú ý đến một cô gái bình thường như cô, ngoài việc được yêu mà lo sợ, Chu Thải Tâm còn cảm thấy bản thân đang trèo quá cao rồi. Hiện tại, việc phát hiện anh chẳng những diện mạo bên ngoài quá mức ưu tú mà trí tuệ còn hơn hẳn người thường, là người đàn ông kiệt xuất từ trong ra ngoài, cho nên... Cho nên anh nói muốn được bên cô cả đời sao?

"Thần Tinh, không phải em vẫn còn ở trong mộng đẹp chứ?" Cô trưng ra bộ mặt khó tin nhìn về phía anh.

Cô vừa ngu ngốc, vừa ngây thơ như vậy, thật sự đáng để anh yêu thương sao? "Ngốc nghếch! Ngay từ lúc bắt đầu em chưa từng nằm mơ, biết chưa? Em và tôi đều thật, bằng không, em nghĩ tại sao tôi phải cực khổ trèo cửa sổ vào đây để gặp em như vậy?"

"Đúng vậy! Tại sao anh lại cực khổ trèo cửa sổ vào đây như vậy chứ?"

Quân Thần Tinh thấy cô ngơ ngác hỏi lại anh, anh vừa thấy bực mình vừa thấy buồn cười, không nhịn được vươn tay ra, nhéo nhẹ mũi cô. "Em ngốc không phải dạng vừa đâu! Đương nhiên là vì tôi nhớ em, tôi thích em chứ sao!"

"A!" Chu Thải Tâm ngơ ngác trả lời anh, đột nhiên hiểu được ý nghĩa trong câu nói của anh, cô hết chuyển từ kinh ngạc trợn to hai mắt đến nở nụ cười vô cùng vui vẻ. "Anh... Anh nhớ em, thích em?"

Thấy cô chỉ ngơ ngác cười vui vẻ với anh, còn lặp lại lời anh nói, khiến cho Quân Thần Tinh có chút bất mãn mà hừ nhẹ.Tại sao lúc nào phản ứng của cô so với trong tưởng tượng của anh không bao giờ giống nhau vậy?

Tốt, anh không tin sau khi anh nói xong mấy lời này, cô còn có thể trưng ra phản ứng như vậy. "Đúng đó! Khi bắt đầu, tôi nghĩ như vậy, nhưng sau một ngày chia cách, tôi đột nhiên phát hiện một sự thật." 

"Sự thật gì?"

"Cả ngày tôi chẳng làm được chuyện gì, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến em. Kết quả, suy đi nghĩ lại, tôi phát hiện tôi đã yêu em mất rồi!"

"A!" Chu Thải Tâm trợn mắt há mồm, trong lòng không ngừng bị cảm giác khiếp sợ chiếm lấy.

Quân Thần Tinh kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của cô. anh biết, cô nghe xong điều này sẽ sinh ra hai loại phản ứng. Nhưng mà, phản ứng anh mong chờ không phải cái này, mà là phản ứng tiếp theo của cô.

Cô kinh ngạc hét lên: "Anh... Anh nói anh yêu em? Này... Anh cũng yêu em!"

"Đúng! Tôi yêu em." Anh nhấn mạnh, chờ phản ứng nên xảy ra của cô.

"Có thật không? Thần Tinh, anh... Làm sao anh có thể yêu em chứ?" Cô không hiểu hỏi lại anh.

Rốt cuộc, Quân Thần Tinh bắt đầu không còn kiên nhẫn nữa, "Yêu là yêu! Còn thật hay giả gì chứ, sao lại không thể?" Chừng nào cô mới có loại phản ứng theo như mong muốn của anh đây?

Chu Thải Tâm suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Anh nói cũng đúng! Mặc dù bây giờ em vẫn còn rất rung động, nhưng mà, tình yêu chỉ cần cảm nhận đúng là được rồi. Ba mẹ em cũng như vậy, chẳng qua..." Cô nghiêng đầu suy nghĩ.

"Chẳng qua gì?" 

"Chẳng qua, em không nghĩ anh sẽ yêu em. Đối với chuyện anh thích em, đến bây giờ em vẫn còn thụ sủng nhược kinh, chưa thích ứng nổi, mà bây giờ anh còn nói yêu em, trời ơi!" Cô đột nhiên áp hai ay vào gò má, trong mắt dù vẫn còn chút sợ sệt, nhưng cũng bắt đầu tích tụ thật nhiều niềm vui sướng, vẻ mặt cũng chuyển từ kinh ngạc sang hạnh phúc điên cuồng không khống chế nổi.

Thấy cô vẫn cứ ôm lấy hai gò má của mình, lắc nhẹ cơ thể, vẻ mặt ngu ngơ khúc khích cười, khiến quân Thần Tinh sắp phát điên đến nơi. Nếu không phải sợ có người phát hiện, anh nhất định sẽ hét lớn với cô.

Giờ phút này, anh chỉ có thể nhỏ giọng, nghiến răng nghiến lợi mà nói với cô: "Tại sao? Tại sao lúc nào phản ứng của em cũng không giống với người khác vậy? Tức chết tôi, phản ứng của em so với mong muốn của tôi chưa bao giờ như nhau cả."

Chu Thải Tâm nghe xong lời anh nói, tinh thần mới dần dần hồi phục lại, nhìn sang anh, sau đó lại lộ ra vẻ mặt lo lắng. "Sao vậy? Thần Tinh, sắc mặt anh trông thật khó coi!" Bởi vì cô đang ngồi yên vị trên đùi anh, cho nên, anh liền nghiêng cơ thể về phía trước, đến gần cô hơn nữa, hai tay cô cũng áp lên gò má anh mà vuốt nhẹ, xoa nắn khắp nơi trên khuôn mặt anh.

Rốt cuộc cô cũng biết anh đang tức giận rồi sao, đúng là cô gái phản ứng chậm chạp! Quân Thần Tinh nửa cười nửa không nhìn thẳng vào cô một cách chăm chú, đang muốn mở miệng nói ra những điều anh đang bất mãn cũng như tức giận, vậy mà, cô vẫn mở miệng nhanh hơn anh.

"Có phải anh bị bệnh rồi không?" Bàn tay nhỏ bé của cô dán sát lên mặt anh. Sau đó, lại dời tay lên trán, yên tâm nói: "Thật may là không có nóng sốt. Nhưng mà anh cũng đừng chủ quan, hay là anh đi khám bệnh thử xem, sau đó thì nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi đi." Cô khẽ đẩy anh.

Lúc này, ánh mắt cô liếc thấy cánh cửa sổ đang mở toang, trong đầu như bừng tỉnh nói: "Ai da! Em biết rồi, nhất định là do đêm hôm khuya khoắt anh trèo cửa sổ vào đây, cho nên đã cảm lạnh mất rồi. Không phải là em thích nói anh, Thần Tinh, dù gì thì anh cũng đã là người đàn ông trưởng thành, sao còn có thể hành động theo cảm tính như vậy chứ?"

Cái gì? Cô gái này đối với lời tỏ tình của anh không chút phản ứng như mong đợi, nhưng nghĩ đến việc cô biết anh đang tức giận mà an ủi anh mới miễn cưỡng hạ cơn giận xuống, chỉ bất mãn than thở với cô, thì cô lại cho là anh bị bệnh?

Cô gái ngốc nghếch này, thật sự có nhìn ra được anh đang tức giận không vậy. Cũng giống y như lần đầu gặp mặt, đối với cơn giận của anh, luôn làm như không hề hay biết. Đã thế còn chưa tính làm gì, còn muốn đuổi anh ra ngoài, đi khám bệnh, rồi về nhà nghỉ ngơi cho tốt nữa chứ.

Được, anh nhịn, ai kêu anh lại yêu phải cô gái ngốc hết chỗ nói này chứ? Nhưng mà, bây giờ cô còn nói anh xúc động, làm việc theo cảm tính sao? Thật là quá đáng, hết sức quá đáng mà!

Nhìn khuôn mặt ngây thơ như tờ giấy trắng của cô, anh tự nói với bản thân, ngàn vạn lần phải kiềm chế cơn giận lại. Vì vậy, cô gái ngốc này càng không thể nhìn ra được sự tức giận của anh, coi như tức chết anh, sợ rằng cô chẳng bao giờ biết được anh đang tức giận cô vô cùng!

Khóe miệng anh co quắp lại, khuôn mặt vì cố nén giận mà trở nên căng thẳng. "Em nói tôi xúc động, làm việc theo cảm tính sao?" Anh đột nhiên giận quá liền cười, khiến người khác không rét mà run, da đầu tê dại.

Nhưng hiển nhiên, vẫn có người không hề nhận ra điều đó, cũng không hề hay biết gì, vẫn không biết sống chết, trả lời một cách đương nhiên: "Chính là vậy! Ai cũng biết, trời đêm lạnh như vậy, lại còn chọn ngay lúc trời rét mà chạy đến, dĩ nhiên dễ dàng cảm lạnh rồi! Nhưng mà anh lại hết lần này đến lần khác tùy hứng như vậy, chạy đến đây theo cảm tính, manh động không để ý hậu quả. Bây giờ tốt rồi, trèo vào không để anh ngã chết, thì nửa đêm chạy đến cũng khiến anh bị bệnh rồi thôi?"

"Tôi không cảm lạnh! Cô gái ngốc này, chẳng lẽ em không hề nhận ra là tôi đang tức giận sao?" Anh không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, nếu không nói thẳng ra sự thật, cô gái này chắc chắn không bao giờ biết được anh đang tức giận cô.

"A?" Lời anh nói khiến Chu Thải Tâm ngẩn ngơ cả người, sau đó mới bắt đầu quan sát anh, phát hiện sắc mặt anh tối tăm, ánh mắt lại rực lửa nhìn vào cô, "Thần Tinh, quả thực là anh đang tức giận, nhưng mà khó có lúc anh giận lên mà không gào thét, không trách được em cũng không nhận ra được."