Hôm sau, tôi đến trường cùng chị với bao ánh mắt nhìn. Thấy chúng tôi, cả trường lại ồ lên như chưa bao giờ đc thấy tiên nữ vậy. Ánh mắt chia làm 1 ngả. 1 bên là của các chàng trai bị chúng tôi làm cho ngây ngất. số còn lại là anh mắt ghen tị. Nhanh thật đó, mới đó mà bây giờ đã là ngày tổng kết. Tôi vui vẻ lên nhận phần thưởng một cách xứng đáng. Có lẽ bây giờ, tôi không còn lạnh lùng như trước nữa, mà rất hòa đồng, vui tươi với bạn bè. Nhưng bản chất vẫn là bản chất. Thực chất tôi chỉ vui vẻ với những người mình quen biết thôi, còn số còn lại thì vẫn … Không ai có thể qua khỏi ánh mắt sát thủ của tôi.
Đã hết buổi tổng kết, chúng tôi đi về. Khi chúng tôi chuẩn bị thì có người đưa cho tôi 1 tờ giấy có ghi.
“ Hãy đến bãi đất trống đằng sau trường, tôi có chuyện muốn nói, cô có thể đưa mọi người theo nếu cô muốn. Khánh Phương”
- Là Khánh Phương sao? Tại sao cô ta lại gọi tôi tới chứ. – Tôi nói.
- Thôi thì cô ta đã gọi thì em cứ đi đi, chúng ta sẽ cùng đi với em. – Chị tôi nói.
- Ừ, phải đó, đi đi xem cô ta làm cái trò gì nào. – Lần này là Tường Vi.
- Thôi được rồi. – Nghe lời mọi ng tôi mon men ra bãi đất trống sau trường, nơi mà tôi đã từng có 1 trận chiến ở đấy.
Tôi mới đc nghe nói rằng Khánh Phương là công chúa 1 băng đảng xã hội đen có phảm vi lớn, à không rất lớn. Bởi vậy, cô ta được học võ từ nhỏ, nên hay hống hách, nhưng chẳng ai dám làm j cô ta cả. Bởi chỉ cần chạm vào 1 sợi tóc của cô ta thôi thì người đó đủ mất nhà tan cửa.
- Tôi đến rồi đó, cô có chuyện gì thì nói nhanh đi. – Tôi quát.
- Cô có biết, tôi là ai không hả? – Cô ta hỏi tôi.
- À, tôi biết chứ, cô làm công chúa của 1 băng đảng xã hội đen có tên là Khánh Phương chứ gì, khổ quá nghe đến cái tên thôi cũng đủ làm người a sởn tóc gáy lên rồi. – Tôi mỉa mai.
- Hôm nay, tôi chính thức thách đấu với cô. – Cô ta nói.
- Cái gì, thách đấu ư? – Tất cả mọi ng cùng hét.
- Phải.
- Nhưng tại sao tôi lại phải đấu với cô.
- Vì anh ấy. – Cô ta chỉ tay về phía Gia Kiệt. – Trước khi có cô, anh ấy….là bạn trai của tôi, nhưng… chỉ vì cô ….mà chúng tôi… tan vỡ, tôi cần giải quyết vấn đề này ngay.
- À thì ra là thế, đó cũng là lí do mà tôi bị tát đấy sao. – Tôi không quên ném cái nhìn không mấy thiện cảm về phía Gia Kiệt.
- Cô sẽ đấu với tôi, nếu tôi thắng, chức No1 và Gia Kiệt sẽ là của tôi, còn không cô sẽ phải từ bỏ anh ấy.
- Oh, từ bỏ anh ấy ư? Cô xem người khác là vật đồ chơi của cô ưng chọn thế nào thì chọn sao? – Tôi nói
- Cô…
- Cô nghe cho rõ đây, tôi không việc gì phải rút lui cả, đó là chuyện của Gia Kiệt, còn
No.1 đó chỉ là cái danh, tôi không cần. – Nói xong tôi toan bỏ đi thì cô ta nói.
- Không lẽ cô hèn hạ vậy sao? Cô sợ tôi nên không muốn đấu. Cô làm tôi thất vọng đó- Cô ta cười đểu.
- Tôi…Không phải vì tôi sợ mà là vì….
- Vì sao nào?
- Thôi được, đấu thì đấu, dù sao tôi cũng không mất mát gì, cô muốn khi nào, ngày mai hay chiều nay?
- Bằng giờ nay, ngày mai, và tại chính chỗ này.
- Được. – Nói xong tôi cùng đoàn người của mình bỏ về.
Chúng tôi liên hoan chào mừng buổi tổng kết kết thúc vui vẻ tại 1 quán ăn. Tôi vui vẻ hát hò,…nhưng tôi lờ đi 1 người, người đó không ai khác chính là Gia Kiệt. Có vẻ như mọi người(trừ Huỳnh Anh) thấy đc điều đó liền tạo cơ hội cho chúng tôi gần nhau nhưng tôi không chịu liền giận bỏ về. Người chở tôi về không ai khác ngoài Huỳnh Anh. Tôi vui vẻ tạm biệt anh ấy rồi lên phòng ngủ với 1 tâm trạng nặng trịch. Không hiểu sao câu nói của Khánh Phương cứ vang vẳng trong đầu tôi. “ Trước khi có cô, anh ấy là bạn trai của tôi, nhưng chỉ vì cô mà chúng tôi tan vỡ” Tôi mệt mỏi và ngủ luôn tới sáng.
Hôm sau, tôi dậy sớm, chuẩn bị quyết chiến. Tôi chấp nhận không phải vì Gia Kiệt cũng không phải vì No.1 mà là vì chính bản thân tôi, tôi không muốn cô ta coi tôi là kẻ hèn nhát. Tôi mặc bộ đồ nhẹ đơn giản nhưng cũng không thiếu vẻ nghịch ngợm, xinh tươi. Dưới nhà mọi ng đã chờ tôi sẵn. Ai cũng ngạc nhiên khi thấy tôi. Cũng đơn giản thôi bởi tôi cột tóc cao rồi búi lên gọn gàng, mặc đồ đơn giản nhưng cũng bị tôi biến thành phức tạp. (chuẩn bị đánh nhau mà). Chúng tôi lên đường, và tất nhiên tôi ngồi xe của Huỳnh Anh.
Đến nơi, tôi bước xuống trước sự ngỡ ngàng của bao người. Tôi bước lên sàn đấu, đối diện là Khánh Phương.
- Cuối cùng cô cũng đến.
- Tất nhiên rồi, từ trước đến giờ tôi chẳng thất hứa với ai bao giờ.
2 chúng tôi cứ đấu khẩu 1 hồi như thế rồi cũng ngừng. Tôi nhìn cô ta bằng 1 ánh mắt sắt thép mà bất cứ thứ gì cũng không thể uốn cong nổi thanh sắt đó.
- Đó mới chính là Lệ Anh của nhà ta. – Tường Vi nói.
Tôi không biết thực lực của ta đến đâu, nhưng về bản lĩnh thì chắc chắn cô ta không bằng tôi rồi. Cô ấy chỉ dựa chủ yếu vào đàn em của mình. Trận chiến cuối cùng cũng xảy ra với 1 lý do không thể tin tưởng ( vì 1 ng con trai).
- Bốp !!!!!!!!!!! Hự !!!!!!!!!!
Cô ta liền dơ chân đá, nhưng tôi né đc, rồi tung ra vài cú đấm. Tôi cũng không thua tặng cho cô ấy vài chục cước . Bất thình lình cô ta tát tôi 1 phát. Trúng 1 đòn của cô ta , tôi hơi mất thăng bằng . Nơi tôi đặt chân chỉ vỏn vẹn to bằng cái đĩa !! Phía bên kia , cô ta cũng chẳng khá hơn . Vết đỏ bầm nơi cánh tay khiến cô ta buột miệng:
- Á. Đau quá.
Tôi hít thở lấy lại thăng bằng . Tôi đấm tay xuống đất rồi vung cước Những ngọn cước xé gió phi thẳng vào mặt cô ta.
- Vù !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tránh được đòn thứ nhất , đòn thứ 2 ... đến đòn thứ tư thì cô ta dính chưởng. Cú đá của tôi chỉ sượt qua cằm mà cô ta có cảm giác chỗ da nơi đó như bị lột ra !!!Bỏng rát !!!!
Cô ta nghiến răng chịu đau . Ánh mắt tóe lửa. Nhưng quá mệt nên cô ta không thể làm gì. Trong khi đó tôi chỉ hơi choáng váng nhưng chỉ một lúc sau thì bình thường lại được.
- Tôi đã thắng. Cô hãy thôi ngay mấy cái gọi là sĩ diện đi, cô chẳng là cái thứ gì cả, chẳng qua là nhà có quyền lực tí đã lên mặt rồi. Hôm nay, tôi để yên cho cô đó. – Tôi quát rồi bỏ đi trước ánh mắt ngạc nhiên của bao người.
Thế là tôi đã thắng nhưng tôi vẫn xem như chẳng có thứ gì cả, bởi tôi vẫn thế chẳng mất gì mà cũng chẳng đc gì. Mọi người tổ chức cho tôi 1 bữa tiệc ăn mừng, tôi k còn cách nào khác đành tham dự.
- chúc mừng tiểu thư nhà ta đã thắng lợi. – Tiếng Gia Hoàng.
- Không ngờ cô em nhà ta lại gê gớm vậy đó, sau này ai mà vớ lại của nợ này chắc khổ lắm đấy. – Chị tôi nói mà không quen ném ánh mắt về phía Gia Kiệt.
- Thôi, mọi người ăn nhanh đi, bụng tôi phản ứng rồi nè. – Tôi nói đánh trống lảng. Nhưng cũng không ai để ý cả vì ai cũng đói hết rồi.