Hai năm sau, tháng sáu, Nam thành.
Thời điểm Dương Vi xuống máy bay, bên ngoài mặt trời đã lên cao.
Dương Vi và Tô Giản cùng đi ra ngoài, phía sau là những người khác trong đoàn phim. Dương Vi đeo kính râm cùng khẩu trang, sợ người khác nhận ra mình, nhanh chóng đi về phía cửa.
Mấy năm nay cô làm livestream trên internet, người xem càng ngày càng nhiều, không biết vì sao các phương tiện truyền thông, luôn nắm lấy tên tuổi của cô mà khen ngợi, vì thế danh tiếng của cô càng ngày càng tăng, xem chương trình trò chuyện cùng livestream của cô, đã trở thành phương thức giải trí hạng nhất của toàn bộ già trẻ lúc rảnh rỗi.
Mà lần này khi cô vừa mới trở về, trong tay liền nhận được rất nhiều lời mời từ các chương trình truyền hình, cô đã lựa chọn hai chương trình mà cô yêu thích, nhưng càng quan trọng hơn, cô vẫn muốn bảo đảm bộ phim của Tô Giản có thể được trình chiếu ở rạp.
Nếu ngay từ đầu đồng ý với ý tưởng quay phim của Tô Giản chỉ là thuận miệng đồng ý, như vậy sau hai năm nỗ lực , bộ phim này đã ngưng tụ toàn bộ tâm huyết của mọi người trong đoàn phim, và trở thành chuyện lớn hàng đầu trong lòng Dương Vi ở hiện tại.
Hai người mới vừa đi ra khỏi sân bay, Dương Vi liền nhận ra chiếc xe đang chờ ở cửa, Cố Lam ngồi trong xe, vẫy tay với Dương Vi. Dương Vi nhanh chóng lên xe, Tô Giản và hai người trong tổ chế tác ngồi vào hàng ghế sau, Dương Vi cài đai an toàn, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Lam, đánh giá cô: “Nha, lại cắt tóc?”
“Phiền toái.” Cố Lam trực tiếp mở miệng, sau đó nhìn thoáng qua cô, hoảng sợ, “Cậu làm gì mà đen nhiều như vậy?”
Gương mặt Dương Vi cứng đờ, Cố Lam vội vàng xua xua tay: “Đẹp, cũng khá xinh đẹp.”
Dương Vi kéo gương xuống, nhìn kỹ mình trong gương một chút.
So với thời điểm cô mới đi thì đen hơn một ít, rốt cuộc hai năm ở bên ngoài dãi nắng dầm mưa, cho dù dùng rất nhiều kem chống nắng cũng không có khả năng trắng như khi sinh sống trong thành phố. Huống chi địa phương bọn họ đến, thật sự không có điều kiện bôi kem chống nắng cùng mỹ phẩm dưỡng da, có nước rửa mặt đã không tồi rồi.
Cũng may làn da cô vốn dĩ đã trắng rồi, cho dù đen đi một ít, nhìn qua cũng chỉ thấy càng khỏe mạnh hơn thôi.
Nhưng so sánh với thời điểm cô mới đi, tinh thần cô đã tốt hơn rất nhiều.
“Mấy năm nay sống thế nào?” Cố Lam lái xe, mỉm cười dò hỏi, vừa nhắc tới Dương Vi liền hồi phục tinh thần, tuy rằng lúc trước trong điện thoại cô đã nói qua cho Cố Lam, nhưng đi đến nhiều nơi, đề tài đương nhiên cũng rất nhiều. Cố Lam nghe Dương Vi nói về hiểu biết trong mấy năm nay, trước tiên cô lái xe đưa tô giản cùng hai người khác trở về nhà, cuối cùng mới đưa Dương Vi về nhà.
Thời điểm về đến nhà, Hạ Pi Pi đang bận rộn ở trong nhà. Trước khi về Dương Vi cho Hạ Pi Pi mật mã cửa , để cô ấy vào trong nhà thu dọn trước một chút giúp Dương Vi, sau đó mới bắt đầu nấu cơm. Khi Dương Vi và Cố Lam vào nhà, liền nghe được thanh âm trong phòng bếp, ngửi thấy hương vị đồ ăn, trong lòng Dương Vi ấm áp, đi đến cửa phòng bếp, nghe thấy giọng nói mang theo chút trẻ con của Hạ Pi Pi: “A Lam, là Vi Vi đã trở lại sao?”
“Đúng vậy.” Cố Lam kéo dài thanh âm, “Tớ đã đón cậu ấy trở lại.”
Nghe được lời này, Hạ Pi Pi mang theo chiếc xẻng xào thức ăn chạy ra ngoài, thấy Dương Vi đứng trước mặt mỉm cười, vui vẻ nhào tới, ôm lấy Dương Vi nói: “Cậu đã về rồi!
Dương Vi cười không nói chuyện, so với Hạ Pi Pi thì cô cao hơn một ít, ôm cô gái trong trong lòng, cô biết nhất định Hạ Pi Pi sống rất khá, mới có thể ở cái tuổi này rồi, còn thể hiện ra loại kích động không phù hợp với độ tuổi như thế.
Cố Lam vội vàng bảo Dương Vi đi tắm , còn mình thì giúp Hạ Pi Pi nấu ăn, chờ đến khi Dương Vi rửa mặt xong ra ngoài, đồ ăn đã được chuẩn bị tốt, Hạ Pi Pi nói với Dương Vi chờ một lát vì Giang Hoài An muốn tới, Dương Vi gật đầu, sau đó ba cô gái ngồi bên nhau, mở rượu, nói nói cười cười ăn cơm.
Nói được một nửa, chuông cửa nhà Dương Vi vang lên, Hạ Pi Pi chủ động đi mở cửa, phía sau là Giang Hoài An.
Giang Hoài An không đi một mình, trong ngực anh còn ôm một đứa trẻ. Dương Vi nhìn đứa trẻ đang ngủ say trong lồng ngực Giang Hoài An thì sửng sốt, Hạ Pi Pi vỗ vỗ đầu mình, lúc này mới nhớ tới: “Nha, đã quên nói với cậu, tớ sinh con rồi!”
Dương Vi: “……”
Chuyện lớn như vậy mà cậu cũng có thể quên?
Giang Hoài An nghe thấy lời này liền cười ra tiếng , anh ôm đứa bé đi sau Hạ Pi Pi vào cửa , thấy Dương Vi, anh cười gật đầu, Dương Vi cũng khách khí chào một tiếng, sau đó Giang Hoài An ngồi xuống bên người Hạ Pi Pi, cúi đầu nói với Hạ Pi Pi : “Vừa rồi con muốn tìm em, nên anh dẫn con tới đây, hiện tại lại ngủ mất rồi.”
“Lại ngụy trang,” Cố Lam nghe được lời này lập tức phá đám, “Rõ ràng chính là anh nhớ cậu ấy”
“Ừ.” Giang Hoài An gật đầu, không chút che dấu nói “Lời cô nói cũng là lý do lớn nhất.”
Lời này khiến Cố Lam suýt sặc, Cố Lam nghẹn nửa ngày: “Anh có biết có xấu hổ hay không? Em không ăn thức ăn cho chó, lui về!”
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều cười ra tiếng . Giang Hoài An mang đứa nhỏ đến khiến Dương Vi tò mò về cuộc sống của hai người bạn, vốn dĩ cô cho rằng mình chỉ đi hai năm, chắc hẳn cũng không thay đổi nhiều lắm, nhưng hiện tại lại phát hiện ra, rõ ràng không phải như vậy. Cô vừa hỏi, mọi người liền nói nhiều lên, ba người nói chuyện, Giang Hoài An cõng đứa trẻ đi rửa chén. Ba cô gái ngồi trong phòng khách, một mặt uống rượu, một mặt nói chuyện phát sinh trong mấy năm nay. Tửu lượng của Hạ Pi Pi là kém cỏi nhất, cô vừa uống rượu liền mệt rã rời, Giang Hoài An nhìn các cô nói chuyện không sai biệt lắm, liền đứng dậy đỡ Hạ Pi Pi rời đi, thuận tiện gọi Cố Lam dậy.
Cố Lam mơ mơ màng màng mở to mắt, không cao hứng nói: “Lại ngược tôi, gâu gâu gâu!”
Dương Vi mỉm cười đỡ Cố Lam, Cố Lam phẩy tay: “Đừng, có Giang Hoài An chăm sóc chúng tớ rồi, cậu không cần tiễn chúng tớ, tự tớ đi được, nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Dương Vi uống không nhiều lắm, cô dặn dò Giang Hoài An vài câu, nhìn bọn họ rời đi. Chờ bọn họ vào thang máy, Dương Vi mới ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Đối diện vẫn luôn không có tiếng động, đột nhiên cô không kịp đề phòng mà nhớ tới người kia, cô suy nghĩ, Tống Triết còn ở nơi này sao?
Kỳ thật cô đã rất ít khi nhớ tới Tống Triết.
Ban đầu lúc mới rời đi, cô luôn nghĩ đến anh, nhưng sau này thời gian cô nhớ tới anh càng ngày càng ít, thậm chí khi viết nhật ký cũng không cần lấy tên anh để mở miệng, nhưng vẫn có thể viết một cách trôi chảy. Những trải nghiệm cô đã từng cho rằng khắc cốt ghi tâm , hiện giờ đang chậm rãi nhạt dần trong trái tim cô, thời điểm nhớ lại, cũng chỉ có thể nhớ tới bộ dáng kiêu ngạo không ai bì nổi trong thời niên thiếu của Tống Triết.
Những lời nói đã từng cảm thấy bị tổn thương , hiện giờ khi hồi tưởng lại, dường như hồi ức đã bị bịt kín một tầng kính, trở nên vừa ấu trĩ lại đáng yêu .
Cô cứ nhìn vào cánh cửa phía đối diện một lúc, chờ tới khi phản ứng lại, cô mới mỉm cười tự giễu, cô đóng cửa lại, và trở về nhà. Hạ Pi Pi và Cố Lam vừa đi, trong nhà tức khắc trở nên trống trải , an tĩnh khiến người ta có chút sợ hãi. Cô lẳng lặng ngồi trong nhà, nhớ tới bộ dáng Giang Hoài An và Hạ Pi Pi ôm đứa trẻ ngồi nói chuyện, trong nháy mắt, cô đột nhiên có vài phần hâm mộ.
Giang Hoài An đưa Cố Lam về nhà trước , sau đó mới đưa Hạ Pi Pi và đứa trẻ cùng nhau trở về nhà. Chờ đến khi về tới nhà, anh do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn gọi điện thoại cho Tống Triết.
Tống Triết vừa mới từ công ty trở về, anh chuyển sang tai nghe Bluetooth, vừa lái xe, vừa cười nói: “ Giang ca.”
Giang Hoài An do dự trong chốc lát, rốt cuộc anh vẫn mở miệng: “Dương Vi đã trở lại.”
Tống Triết không nói chuyện, kỳ thật tin tức này anh đã biết.
Anh vẫn luôn liên hệ với Tô Giản, tin tức bọn họ trở về, anh đã sớm biết. Nhưng biết thì có thể thế nào ? Dương Vi không nói cho anh, chính là hy vọng anh không biết, anh cứ ba ba chạy tới như vậy, cũng xấu hổ.
Cùng Dương Vi tách ra mấy năm nay, rốt cuộc anh cũng bình tĩnh lại, anh hiểu rằng một phần tình cảm chung quy phải được lấy cơ sở từ một người đáng giá để yêu. Dương Vi sẽ không thích một Tống Triết không thẳng xương sống, mà anh vì một phần tình cảm mà khom lưng uốn gối, trừ bỏ khiến mình cảm động, cũng không có ý nghĩa gì cả.
Dương Vi thích anh, cô tự nhiên sẽ thích. Dương Vi không thích, anh cũng không thể cưỡng cầu.
Đạo lý anh đều hiểu, cho nên cho dù anh biết cô đã trở lại, cũng không nói một câu.
Giang Hoài An thấy Tống Triết trầm mặc, liền đoán được anh đã biết, Giang Hoài An thở dài, nói với Tống Triết : “Tôi muốn nói với cậu một tiếng, hôm nay tôi đến nhà cô ấy ăn cơm. Nhìn qua có vẻ cô ấy sống khá tốt, rất có tinh thần, so với lúc mới đi thì có lẽ cô ấy sống tốt hơn.”
“Vậy là tốt rồi.” Tống Triết thấp giọng mở miệng, anh nhìn đường, thấp giọng nói, “Giang ca, tôi đang lái xe, không có chuyện gì thì cúp máy trước.”
Giang Hoài An đáp ứng một tiếng. Tống Triết chủ động ngắt điện thoại. Chờ sau khi ngắt điện thoại , anh cảm thấy có gì đó buồn bực trong lòng, anh hít sâu một hơi, mở hướng dẫn chỉ đường.
Anh muốn mở chỉ đường tới tiểu khu nhà Dương Vi, nhưng trước một giây khi chuẩn bị đưa vào, cuối cùng anh vẫn từ bỏ.
Rốt cuộc hai năm.
Hai năm qua đi, có lẽ cô cũng đã buông xuống được. Có lẽ cô đã gặp thích một người mới, lại có lẽ cô đã có cuộc sống mới.
Tất cả mọi thứ anh đều không biết, đột nhiên anh liền cảm thấy có vài phần sợ hãi. Cuối cùng anh vẫn không đăng nhập địa chỉ nhà Dương Vi, anh tăng tốc độ, lái xe trở về nhà giống như đang chạy trốn.
Dương Vi ngủ một đêm, ngày hôm sau, cô vào trong bồn tắm, nghiêm túc tẩy tế bào chết, bôi kem dưỡng da, chăm sóc da, thực hiện một loạt các bước chăm sóc da, cô cảm giác lòng mình tự tin lên nhiều, ngay tức khắc cảm thấy nét mặt mình đang toả sáng. Lúc này Tô Giản gọi điện thoại tới đây, hơi có chút cao hứng nói: “Chị Vi Vi , đêm nay chị có thời gian sao?”
“Cậu nói đi.” Dương Vi xoa tóc, trực tiếp mở miệng, trong thanh âm của Tô Giản tràn đầy hưng phấn, “Chính là một người bạn của em, mời em tham gia một bữa tiệc , đối phương là đạo diễn cùng mấy nhà quảng cáo của chương trình《 Running and Touch 》, em nghĩ đến thời điểm đó chúng ta có thể tham gia chương trình truyền hình thực tế để tuyên truyền một chút, chị xem đêm nay có thuận tiện không, cùng em đi ăn bữa cơm?”
“Được .”
Dương Vi đáp ứng, bộ phim này là tâm huyết hai năm của bọn họ, ai cũng muốn có thể làm tốt.
Tô Giản thở phào một hơi, cậu vội vàng nói: “Được, đêm nay em tới đón chị.”
Buổi tối, Dương Vi chọn một quần áo phong cách OL, sau đó cùng Tô Giản đi đến bữa tiệc. Khi tới nơi đã có bốn người ngồi bên bàn tiệc rồi, Tô Giản sợ Dương Vi xấu hổ, cố ý mang theo một người phụ nữ lớn tuổi. Một bàn bảy người, ngoại trừ Tô Giản, bốn người đàn ông khác nhìn thấy Dương Vi, ánh mắt đều sáng ngời, đạo diễn đứng dậy, tiếp đón Dương Vi ngồi xuống, giới thiệu nói: “Tôi họ Lưu, mọi người đều gọi tôi là đạo diễn Lưu, cô là Vi Vi đúng không? Về sau cứ gọi tôi là anh Lưu là được.”
“Đạo diễn Lưu khách khí.” Dương Vi mỉm cười, kéo xa quan hệ nói, “Ngài gọi tôi là Dương Vi được rồi.”
Lời này ra ngoài, bốn người đàn ông trao đổi ánh mắt, đại khái đã biết tính tình Dương Vi. Một bữa cơm, Tô Giản không ngừng nói chuyện với đạo diễn Lưu về bộ phim của mình, hy vọng ông ta chiếu cố thêm.
Đạo diễn Lưu không nói lời nào, vừa không hứa hẹn, cũng không cự tuyệt, chỉ uống rượu cùng Tô Giản, bốn người thay phiên nhau rót rượu cho Tô Giản , Tô Giản không biết cách từ chối, cũng sợ đắc tội với bọn họ, nên chỉ cắm đầu uống. Dương Vi nhận ra tình huống không đúng lắm, mỉm cười đứng dậy nói cho đạo diễn Lưu: “Đạo diễn Lưu, tiểu Tô của chúng tôi tửu lượng không được tốt lắm, hôm nay sợ là không được, nếu không tôi và chị Trương đưa cậu ấy trở về trước, hôm nào sẽ gặp lại ngài.”
“Đúng vậy đúng vậy,” Chị Trương nói tiếp lời Dương Vi cù “Tửu lượng của tiểu Tô không được, ngài xem nếu không lần tới, chúng tôi dẫn mấy người tửu lượng tốt hơn tới uống rượu cùng ngài .”
“Chị Trương , lời này của cô không đúng rồi,” một nhà quảng cáo bên cạnh cười mở miệng
“Chúng ta đây là uống rượu sao? Chúng ta đây là uống tình nghĩa, lần đầu tiên tiểu Tô quay phim, chuyện này không phải việc nhỏ, điểm khởi đầu quyết định điểm kết thúc, hôm nay khởi điểm có thể cao bao nhiêu , sẽ quyết định được về sau bò bao xa. Đóng phim điện ảnh không dễ dàng ,” người nọ ngẩng đầu nhìn về phía Dương Vi, cười nói, “Dương tiểu thư, cô nói đúng không?”
Dương Vi không nói chuyện, cô nhìn nhà quảng cáo phía đối diện , tức khắc liền hiểu ý tứ đối phương. Cô hiểu được dựa theo chiêu số của Tô Giản , hôm nay con đường đạo diễn Lưu này đi không thông rồi. Nhưng ở trong vòng hỗn tạp này, cô không muốn khiến Tô Giản đắc tội với người ta, vì thế cô mỉm cười, giơ chén rượu lên nói: “Ngài nói đúng, chỉ là ngài xem, tiểu Tô đã uống thành như vậy, cũng thể hiện sự chân thành của cậu ấy. Nếu không, tôi kính mọi người ba ly, sau đó tôi dẫn đạo diễn Tô đi, thế nào?”
“Ba ly làm sao được?”
Đạo diễn Lưu mở miệng, cười nói: “Rượu của Vi Vi tôi phải tự mình kính, nếu không, chúng ta mỗi người kính Vi Vi ba ly, thế nào?”
Đạo diễn Lưu vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều phụ họa theo. Tuy rằng Tô Giản say đến mơ hồ, nhưng không biết vì sao, đột nhiên đứng lên, nói với mọi người : “Anh Lưu , Dương Vi không uống rượu, tôi uống, tôi uống.”
“Tiểu Tô, cậu uống không được, Dương tiểu thư có thể, cậu yên tâm đi.”
Bên cạnh có người trấn an Tô Giản, Dương Vi lẳng lặng nhìn bọn họ, cười nói: “Nếu đạo diễn Lưu nói như vậy, vậy quên đi, tôi đưa đạo diễn Tô đi trước……”
“Cô dám!”
Vừa mới dứt lời, một người trong số đó liền quăng ngã cái ly, anh ta nhìn Dương Vi, lạnh mặt nói: “Đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cô ở địa phương nào của Nam thành? Chính cô cũng không ước lượng được phân lượng của chính mình, tôi cho cô uống rượu là để mắt tới cô, hôm nay rượu này cô phải uống, không uống cũng phải uống!”
“Anh Lưu ,” nhìn thấy tư thế này, chị Trương hoảng sợ, “Tiểu Vi là người mới, không hiểu chuyện , ngài từ từ, để tôi khuyên cô ấy .”
“Không uống rượu!” Chị Trương mới vừa nói xong, Tô Giản đột nhiên đứng lên, cậu miễn cưỡng chống đỡ thân mình, lôi kéo Dương Vi đi ra ngoài, liều mạng hét: “Dương Vi không uống rượu! Chúng ta đi, cô ấy không uống rượu! Chúng ta đi!”
“Ngăn lại!”
Tô giản còn chưa đi đến cửa, liền có hai người đứng trước cửa ngăn cản cậu, Tô Giản đánh một quyền qua, trong phòng ngay lập tức náo loạn lên.
Vài người vây quanh Tô Giản, Dương Vi vừa bảo vệ cậu, vừa hô to thành tiếng nói : “ Đạo diễn Lưu , ông không nghĩ tới hậu quả sao!”
Người đang động thủ chần chờ một lát, đạo diễn Lưu đi lên phía trước, cười lạnh ra tiếng: “Hậu quả? Tôi phải nghĩ tới hậu quả gì?”
“Đạo diễn Lưu,” Dương Vi hít sâu một hơi, đẩy Tô Giản ra phía sau người, đồng thời cho chị Trương một ánh mắt, kéo thời gian nói, “Mặc kệ là ở Nam thành hay ở nơi nào, tóm lại đều có pháp luật, chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, ngài cũng là nhân vật có uy tín danh dự, khi cộng đồng mạng thấy ngài trên báo, tóm lại không phải chuyện tốt lành gì. Vì một việc nhỏ như này, mọi người không cần thiết phải nháo thành như vậy.”
“Có bản lĩnh thì cô cứ làm cho tôi phải xấu hổ đi!”
Đạo diễn Lưu có mấy nhà sản xuất chống lưng, ông ta nhìn Dương Vi, giơ tay chỉ vào Tô Giản đang ôm đầu trên mặt đất nói: “Tôi nói cho cô, là cậu ta động tay trước, có bản lĩnh chúng ta cứ cho truyền thông thấy, để tôi xem một phế vật như cậu ta có thể làm gì!”
Lời này khiến Dương Vi siết chặt nắm tay, cô đang định phản kích, liền nghe thấy một tiếng vang lớn , cánh cửa vốn dĩ đang đóng “Phanh” một tiếng bị người từ ngoài đá văng ra, theo sau đó là một tiếng cười truyền vào, mang theo vài phần kinh ngạc nói: “Ồ, đạo diễn Lưu?”
Mọi người đồng thời nhìn qua, liền thấy một thanh niên đứng cạnh cửa, anh giơ tay lên chỉnh lại chiếc cà vạt bởi vì biên độ động tác quá lớn mà hơi rối loạn, đồng thời nhìn quanh bốn phía.
Anh có gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, một thân âu phục màu vàng nhạt được cắt may khéo léo, mắt kính gọng mạ vàng phát ra ánh sáng ánh nhàn nhạt , anh nhẹ nhàng đảo mắt qua mọi người, sau đó dừng ánh mắt trên người đạo diễn Lưu , hơi hơi cong khóe môi, thần sắc cười như không cười, trong mắt mang theo vài phần trào phúng, trong thanh âm lại tràn đầy tán thưởng nói: “Tư thế của ngài, thật là uy phong nha.”