Nhưng mà Dương Vi không phải kẻ ngốc.
Cô đã từng thích anh, tình cảm kia có lẽ không khác nhiều với anh trong giờ phút này, cô cũng từng nơm nớp lo sợ nói ra tâm tư mình, lại sợ người khác phát hiện, sau đó trợn mắt nói dối với người đó rằng mình nói giỡn.
Cho nên khi cô nghe được những lời này, không nói một lời. Cô trầm mặc thật lâu, mới nói: “Thực ra mấy ngày nay, tôi sống rất khá.”
“Anh biết.” Tống Triết bình tĩnh lên tiếng, Dương Vi giương mắt nhìn anh, Tống Triết đón ánh mắt cô, không trốn tránh, chậm rãi nói, “Anh vẫn luôn xem em livestream và vòng bạn bè của em.”
Dương Vi nhìn chăm chú vào Tống Triết, cô cẩn thận quan sát sự thay đổi của Tống Triết, cô cảm thấy hai người nên nói rất nhiều, nhưng trên thực tế có rất nhiều lời khi đối mặt với người này, lại không biết mở miệng như thế nào.
Cảm nhận được Dương Vi đang nhìn mình chăm chú, Tống Triết uống ngụm trà, anh nhạy bén phát giác ra cảm xúc muốn nói lại thôi của đối phương , anh biết Dương Vi muốn gì đó với anh, vì thế anh mím môi, nói: “Chúng ta hãy mở rộng cửa lòng và nói chuyện một lần đi?”
“Được.”
Dương Vi gật đầu, Tống Triết giương mắt nhìn cô: “Nên nói như thế nào?”
“Anh thay đổi rất nhiều.”
“Chuyển biến như vậy” Tống Triết cười rộ lên, “Em thích sao?”
Dương Vi không nói gì, Tống Triết hỏi lại một lần nữa: “Em thích sao?”
Nói thật, Dương Vi hít sâu một hơi, cô giương mắt nhìn anh: “Tôi thật sự vui vẻ khi nhìn thấy có một ngày anh có thể hiểu được cách làm thế nào để yêu một người, nhưng nếu những thay đổi đó, đều chỉ vì muốn làm tôi hài lòng, thì nó không gọi là thay đổi, anh hiểu không ?”
“Anh hiểu.” Tống Triết gật đầu, “Cái này gọi là mất đi chính mình. Nhưng mà Dương Vi, vốn dĩ trưởng thành, cũng chính là một quá trình mất đi chính mình, chỉ là mất hoàn toàn, gọi là mất đi, không hoàn toàn, thì gọi là mài giũa.”
“Kỳ thật sau khi em rời đi, em sống như thế nào, đại khái anh đều biết.” Tống Triết nhấp ngụm trà, thần sắc trầm tĩnh, giống như đang đàm luận một chuyện không liên quan đến mình, ngữ điệu của anh rất lạnh nhạt, “Anh biết nhất định em cảm thấy kỳ quái, vì sao anh không lập tức tới tìm em.”
“Tôi cho rằng sau khi tìm được tôi, anh sẽ ép tôi trở về.” Dương Vi mỉm cười, “Anh không tới, tôi thật sự rất kinh ngạc.”
“Vốn là muốn tới.” Nhìn Dương Vi tươi cười, Tống Triết cũng cười rộ lên, không khí nhẹ nhàng lên, anh dựa lưng vào ghế dựa, nói tiếp, “Nhưng khi máy bay em định lên để bay qua Mỹ xảy ra chuyện, chính buổi tối ngày hôm đó, anh đột nhiên ý thức được chính mình đã làm sai.”
Anh nói, dường như có vài phần khổ sở, nhưng anh vẫn phải cố tươi cười: “Em là một cá thể, em có tự do, cũng có quyền lợi yêu thích hoặc không thích anh. Anh thích em , là chuyện của anh, anh không thể luôn miệng nói yêu em, sau đó bức em làm chuyện em không muốn làm.”
“Em không muốn gả cho anh, cũng không muốn thích anh,” thanh âm Tống Triết dừng lại, cổ họng anh nghẹn ngào, dường như có chút khó có thể nói tiếp, nhưng mà lần này anh không khóc, anh khống chế được cảm xúc của mình, thậm chí còn vẫn duy trì mỉm cười, dùng tất cả lý trí, buộc mình nói tiếp, “Đây là lựa chọn của em. Anh chỉ có thể làm chủ chính mình, không thể làm chủ em.”
Dương Vi nghe anh nói, cảm giác được nội tâm mình trong nháy mắt có một nỗi đau đớn nói không nên lời.
Cô cúi đầu, nghe anh mở miệng: “Cho nên em yên tâm,” thanh âm anh bình thản, “Em sống thật tốt, anh sẽ không có bất kỳ can thiệp nào vào cuộc sống của em.”
“5% cổ phần của em ở công ty, mỗi năm chia hoa hồng sẽ theo lẽ thường mà gửi vào tài khoản. Studio Võ Luân chuyển nhượng cho em, em nguyện ý kinh doanh thì kinh doanh, em không muốn kinh doanh, anh có thể thu mua cái studio kia, em chỉ cần lấy tiền hoa hồng là được rồi. Còn có sau khi ly hôn đáng lẽ em nên được chia tài sản, nhưng khi đó anh cho rằng chúng ta sẽ tiếp tục ở bên nhau, cho nên anh mới không nghiêm túc, nhưng mặc kệ như thế nào, em đều không nên đi người không rời khỏi nhà. Cổ phần công ty anh phải giữ lại, không thể cho em, tiền mặt, tài sản, cùng với bất động sản đều thuộc sở hữu của em, mỗi năm anh sẽ chi trả 30% thu nhập của mình làm phí cấp dưỡng cho em, có tiền, em có thể làm những chuyện em muốn làm.”
Dương Vi ôm chén trà, cảm thụ độ ấm của chén trà, nghe anh phân chia tài sản sau khi ly hôn.
Chờ anh nói xong, cô mới nói: “Không cần, lúc trước tôi không muốn, hiện tại cũng không cần . 5% cổ phần kia, anh không muốn cũng được, nhưng studio Võ Luân chuyển nhượng, tôi tự nhiên sẽ có chỗ dùng, anh không cần thu mua.”
Tống Triết nghe cô nói xong, trong lòng có chút khó chịu, anh nhìn cô, cũng không che dấu, mà nói thẳng: “Anh sẽ không can thiệp vào chuyện của em.”
“Tôi biết.” Dương Vi lẳng lặng nhìn anh, “Anh chỉ muốn đối xử tốt với tôi.”
“Không được sao?” Tống Triết âm thầm nắm chặt tay, thanh âm của anh có chút phát run, “Anh không cần em đáp lại anh cái gì, anh chỉ muốn đối xử tốt với em, đều không được sao?”
“A Triết,” Dương Vi nhìn anh, trong mắt tất cả đều là hiểu rõ, “Tôi không cho được thứ anh muốn.”
“Anh cái gì cũng không cần.” Tống Triết gắt gao nhìn cô chằm chằm, hàm răng run rẩy, “Anh chỉ muốn em sống thật tốt.”
“A Triết, anh có thể lừa mình dối người, nhưng tôi không thể.” Dương Vi rũ đôi mắt xuống, mở miệng, “Tôi biết rõ ràng cảm tình của anh đối với tôi, cho nên tôi biết, những yêu cầu phía sau phần tình cảm tình này. Anh chỉ cần tôi sống tốt, không phải bởi vì anh không có yêu cầu gì khác, mà bởi vì anh không thể. Hai chúng ta giống như làm kinh doanh, anh có tâm, tôi vô tâm, bởi vậy liền trở thành một giao dịch bất bình đẳng, anh luôn luôn nhượng bộ, không phải bởi vì anh thực lòng cảm thấy cái giá này là công bằng, mà bởi vì đoạn tình cảm này, không công bằng.”
“Tôi đã trải nghiệm qua loại tình cảm này.” Dương Vi giương mắt nhìn anh, thần sắc bình tĩnh, “Tôi đã trải qua cảm giác bị dày vò, tôi không hy vọng anh lại ngốc nghếch một cách không công bằng , tôi không muốn nhìn anh giống như tôi trước kia, bởi vì thích một người, mà luôn luôn thoái nhượng, cuối cùng ngay cả chính mình đều đánh mất.”
“Đánh mất chính mình cũng thôi đi, nhưng anh không thể lừa dối mình cả đời. Sớm muộn gì có một ngày, anh sẽ tỉnh táo lại từ chính lời nói dối của mình. Đã trả giá đều sẽ muốn hồi đáp, cái gì không cần hồi báo đều là lời nói dối của dân cờ bạc. Anh đang đánh cuộc tôi sẽ quay đầu lại.”
“Anh không có.” Tống Triết cười, anh nhìn Dương Vi, sự điên cuồng trong mắt hoàn toàn buông bỏ, “Dương Vi, thời điểm em phỏng đoán hết thảy, đều là do đứng ở góc độ của em trong quá khứ. Em nói đúng, giờ phút này cảm xúc của anh phần lớn em đều đã trải qua, nhưng em lại thiếu một sự kiện ——”
“Em không trải qua cái chết của anh.”
Anh cúi đầu, cười khẽ: “Nhưng anh đã trải qua, trong nháy mắt anh cho rằng em đã chết.”
“Em biết khi đó anh suy nghĩ gì sao? Ý nghĩ đầu tiên của anh chính là, nếu em đã chết, anh tồn tại, còn có ý nghĩa gì. Sau này anh nghĩ, em đã chết, nếu anh không sống thật tốt, làm sao anh có thể xứng đáng với nhiều năm giữ gìn của em như vậy.”
“Anh muốn chết mà không thể.”
Lời này khiến trong lòng Dương Vi hơi chấn động, anh hít sâu một hơi, nói tiếp: “Dương Vi, kỳ thật mỗi người đều không giống nhau. Em vĩnh viễn không có khả năng hiểu hết những suy nghĩ trong lòng anh, em thích một người, đặc biệt lý trí, đặc biệt nội liễm, cho dù em cảm thấy em dùng 100% sinh mệnh của mình đi thích một người, cũng không thể giống anh.”
“Thích của anh không giống em, cho nên em cố gắng nghiềm ngẫm anh, kỳ thật không có nhiều ý nghĩa.”
“Anh cảm thấy, trạng thái tốt nhất của chúng ta, chính là như bây giờ. Anh không can thiệp vào sinh hoạt của em, cũng không can thiệp vào suy nghĩ của em, em thích anh, hay không thích anh, đều không quan hệ. Anh sẽ không quấy rầy em, nếu anh có hành động gì khiến em không thoải mái, em có thể nói cho anh, anh sẽ rời xa.”
“Nhưng anh hy vọng em có thể tiếp nhận ý tốt của anh” Tống Triết lẳng lặng nhìn cô, “Em là người nhà của anh, là người anh yêu, hiện tại, thậm chí anh còn không thể thay đổi sự tình.”
“Em biết đấy, con người tồn tại, dù sao cũng phải có một sự ràng buộc. Anh và em không giống nhau,” Tống Triết cười khổ, “Anh không độc lập kiên cường như vậy, anh muốn có gốc rễ, anh muốn bất cứ khi nào anh nghĩ đến chuyện sinh tử, anh có lý do nói cho chính mình, tử vong thật đáng sợ, để anh có lý do tồn tại.”
“Nếu cha mẹ anh vẫn còn sống, cái lý do này là cha mẹ anh; nếu anh có con, cái lý do này là con anh; nếu anh có vợ, cái lý do này là vợ của anh. Nhưng anh chỉ có hai bàn tay trắng.” Tống Triết nhìn cô, ánh mắt hạ xuống chén trà, nhìn người trong chén trà, chậm rãi nói, “Bất quá, đây cũng là điều anh muốn làm. Nếu em không tiếp nhận, em có thể cự tuyệt, anh sẽ không miễn cưỡng.”
“Chỉ là anh không rõ,” anh có chút khó chịu, “Anh đối xử tốt với em, khiến em chán ghét như vậy sao?”
Đã không miễn cưỡng, không bắt buộc, ngay cả tư cách đối xử tốt với một người , đều không có sao?
Dương Vi nghe thấy lời này, vô số chua xót nhảy lên , cô không dám ngẩng đầu, chỉ gắt gao nắm chặt cái ly trong tay.
Trong phòng có một loại yên tĩnh quỷ dị, Tống Triết cho rằng đáp án của vấn đề này quá mức khó chịu, thế cho nên cô không có cách nào trả lời, anh thấp giọng thở dài: “Anh hiểu được……”
“Kỳ thật, không phải.”
Nhưng mà lúc này, Dương Vi lại đột nhiên mở miệng: “Tôi cũng không chán ghét anh đối xử tốt với tôi.”
Tống Triết ngẩn người, anh thấy Dương Vi ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn anh, trong mắt có vài phần tuyệt vọng: “Tôi chỉ không biết nên đối xử với phần tình cảm này như thế nào.”
“Tôi không thể vô điều kiện hưởng thụ sự trả giá của người khác dành cho mình, anh cho tôi một phần, tôi phải trả lại cho anh một phần. Tống Triết,” cô nhìn anh, nhịn không được cười ra tiếng nói, “Tôi quá thích anh.”
“Tôi thích anh, thật sự đã thành thói quen, tôi luyến tiếc khi thấy anh khổ sở, không nhìn được anh đau lòng, tôi biết rõ ràng , đời này mặc kệ anh làm cái gì, tôi đều có thể tha thứ vô điều kiện. Chính là loại tình cảm này, khiến tôi quá sợ hãi.”
“Bởi vì tôi không thể quay đầu lại.” trong mắt Dương Vi mang theo nước mắt, “Tôi từ bỏ đoạn tình cảm này không phải là quyết định nhất thời. Không phải bởi vì anh cùng nữ minh tinh nào đó truyền ra tai tiếng, cũng không phải bởi vì anh hay trào phúng tôi, sự thất vọng của tôi đối với anh là quanh năm suốt tháng tích lũy lại, cứ mỗi một lần tôi động tâm, ngay sau đó sẽ lại hết hy vọng, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy.”
“Tôi và anh ở bên nhau, cả đời tôi đều sống trong sợ hãi. Tôi rất dễ cảm thấy anh đối xử thật tốt với tôi, sau đó trong khoảnh khắc tiếp theo anh đối xử tốt với tôi tôi lại phát hiện, nguyên lai ở trong lòng anh, bất quá cũng chỉ như vậy.”
Tống Triết ngơ ngác nhìn cô, anh nhìn nước mắt Dương Vi rơi xuống, nhất thời hoảng sợ, vội nói: “Đừng khóc……”
“Tôi không có việc gì.” Dương Vi giơ tay, lau nước mắt trên mặt, cô hít sâu một hơi, giương mắt nhìn anh, nói tiếp, “Tôi không có việc gì. A Triết, kỳ thật vấn đề căn bản nhất giữa chúng ta không phải ở anh, mà là ở tôi . Hiện tại anh thật sự thay đổi, tôi biết. Nhưng tôi cũng biết, sự thay đổi này của anh không phải bởi vì anh thật sự thay đổi, anh không thật sự nhận thức được cái gì là đúng , cái gì là sai, anh chỉ bởi vì yêu tôi, anh yêu tôi, cho nên anh phải đối xử tốt với tôi. Tuy nhiên nếu anh không yêu tôi thì sao?”
“Cả đời người dài như vậy , nếu có một ngày anh không còn yêu tôi, tôi sẽ phải đối mặt với anh của quá khứ. Tôi sợ,” thân mình cô run nhè nhẹ, “Tôi thật sự sợ hãi.”
“Tôi không thể quay đầu lại, tôi không thể quay đầu. Căn bản tôi không thể tưởng tượng được bộ dáng chúng ta vẫn ở bên nhau, tôi sẽ tùy thời lâm vào sợ hãi, tôi sẽ mẫn cảm, lo âu, tôi sẽ trở nên đặc biệt chán ghét, không giống chính tôi.” Cô giơ tay bưng kín mặt, cô sợ người đối diện nhìn thấy bộ dáng mềm yếu này của mình, nhưng cô lại biết rõ rằng, nếu không cho người đối diện biết nút thắt căn bản nhất giữa bọn họ ở nơi nào, anh vĩnh viễn sẽ đi trên một con đường mà hại người hại cả mình.
“Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, hoặc có thể nói từ khi chúng ta trưởng thành tới nay, thời điểm tôi vui mừng nhất, kỳ thật chính là sau khi quyết định đi Mỹ, đoạn thời gian trước khi rời khỏi anh.”
Dương Vi thống khổ cười rộ lên, cô vừa khóc vừa cười: “Khi đó tôi không cần lo lắng bất cứ thứ gì, anh cho rằng tôi dỗ dành anh, vì mưu cầu một cơ hội thoát khoát khỏi anh, kỳ thật không phải.” Cô giương mắt nhìn anh, cười ra tiếng, “Tôi thật lòng.”
Thật lòng ở bên nhau xem điện ảnh;
Thật lòng cùng anh đi công viên trò chơi;
Thật lòng cùng anh ở bên nhau.
Tất cả mọi thứ, cô đều thật lòng, ôm một loại tư thái quyết tuyệt như ngày tận thế, cô toàn tâm toàn ý, làm bạn với anh.
“Tôi thích anh thật sự đặc biệt hèn mọn,” trong mắt cô mang theo tuyệt vọng, “Khi đó tất cả mọi thứ chúng ta làm, đều là do tôi đã từng không màng tất cả để theo đuổi. Sau đó anh cho tôi, nếu đây là kết thúc của chúng ta, tôi cảm thấy rất tốt. Nhưng nếu chúng ta còn phải đi tiếp, tôi không biết làm cách nào để đi tiếp.”
“A Triết,” cô nhìn anh, mang theo tiếng khóc nức nở, “Không phải tôi chán ghét anh đối xử tốt với tôi, mà do tôi sợ hãi. Anh tới gần tôi, tôi liền sợ hãi. Tôi tình nguyện đi một mình tới một địa phương xa lạ, tôi tình nguyện một mình nhớ anh vào buổi tối, tôi không nghĩ sẽ quay trở lại quá khứ. Anh thả tôi đi đi, được không?”
“Cả hai chúng ta đều không cần thích đối phương, thật sự,” cô chậm rãi thu liễm lại cảm xúc, “Quá mệt mỏi.”
Tống Triết không nói gì, anh lẳng lặng nghe.
Anh không nói nên lời đây là cảm xúc gì, trước mặt anh cô nói thích anh, đáng lý anh nên cao hứng, nhưng anh lại không thể sinh ra nửa phần vui mừng.
Bởi vì anh biết rõ ràng , vào giờ phút này cô nói thích anh, là một loại tạm biệt, nói với anh, khẩn cầu anh buông tay.
Tuy rằng anh đã buông ra, nhưng cô lại cảm thấy chưa đủ hoàn toàn.
Chuyện anh đối xử với cô tốt như vậy, cũng không thể làm nữa.
Anh lẳng lặng nhìn người con gái đang thống khổ ghé vào trên bàn, rất lâu sau, anh đứng dậy, đi đến trước mặt cô.
“Không khóc.”
Anh hít sâu một hơi, cầm giấy, nâng mặt cô lên, giúp cô lau nước mắt.
“Những điều em nói, anh đều hiểu, không khóc. Em yên tâm, chuyện em không muốn anh làm , anh đều sẽ không làm.”
Dương Vi nhẹ nhàng khụt khịt, Tống Triết nhìn bộ dáng khóc thút thít của người trước mặt, nhẹ nhàng ấn cô lên người mình, cô dựa vào người Tống Triết, cảm nhận được sự ấm áp trên người anh, nghe tiếng trái tim anh đập.
Anh phảng phất như một người đàn ông trưởng thành trong một đêm, cho cô sức mạnh để cô dựa vào, thanh âm anh bình thản, chậm rãi nói: “Không thích thì không thích, kỳ thật không có gì. Vi Vi, về sau em cứ sống cuộc sống mà em thích, những thứ anh cho đều là những thứ em vốn nên được nhận, em không cần cảm thấy là bởi vì anh thích em mà bố thí cho em. Làm gì có phu nhân hào môn nào sau khi ly hôn, một chút tiền cũng không lấy đi? Em không lấy, người khác cũng sẽ chê cười anh.”
“Về sau anh sẽ không tùy tiện tới tìm em, nhưng anh cũng sẽ không cố tình lẩn tránh em, anh sẽ nỗ lực không thích em, em cũng nỗ lực thoát ra khỏi quá khứ.”
“Em có thể tiếp tục chương trình trò chuyện của mình, cũng có thể tiếp tục làm công ích, hoặc đi đầu tư, em cũng có thể cùng Tô Giản ở bên nhau, cả hai người đều tốt, em làm cái gì cũng không có quan hệ gì với anh.”
Tống Triết duy trì tươi cười, anh ôm người trong lồ,ng ngực, nhẹ nhàng vỗ về, gian nan nói : “Anh sẽ kinh doanh công ty thật tốt, sẽ thực hiện nguyện vọng của cha mẹ anh, đầu tư tốt vào điện ảnh, đem nền điện ảnh ra ngoài nước ngoài. Anh sẽ trở thành một thương nhân thật tốt, về sau nói không chừng em sẽ thường xuyên nhìn thấy anh trên TV đấy ?”
“Chúng ta đều sẽ dần dần thoát ra khỏi quá khứ .”
Tay anh ôm cô nhịn không được dùng lực: “Chúng ta đều sẽ tốt hơn. Thời điểm em nhìn thấy anh, em sẽ không còn tự ti, sợ hãi, thời điểm anh nhìn thấy em, cũng sẽ không bởi vì em, mà mất đi chính mình.”
“Chỉ là,” anh vẫn nhịn không được mở miệng, “Em vĩnh viễn là…… Người nhà của anh, bạn bè của anh. Thời điểm ăn tết, em có thể về nhà, chúng ta làm vằn thắn cùng nhau, anh sẽ chờ em .”
Dương Vi không đáp lại, anh không biết điều này có mạo phạm hay không, nhưng anh vẫn mở miệng: “Nếu Tô Giản bắt nạt em, em cũng có thể nói cho anh, anh sẽ giúp em đánh cậu ta.”
“Dương Vi,” anh nhắm mắt lại, “Em đối xử tốt với anh, cả đời anh đều nhớ rõ. Anh biết quá khứ đối với em mà nói không có hồi ức tốt đẹp gì, đoạn tình cảm này, với anh mà nói, cũng không phải kết quả hạnh phúc gì. Nhưng con người đều trưởng thành từ quá khứ, anh không thể nói cảm ơn vì những thống khổ này, bởi vì thống khổ chính là thống khổ. Tuy nhiên, Dương Vi,” anh ngồi xổm xuống, gắt gao ôm chặt người đang khóc nấc lên vào trong ngực, “Thích em, anh không cảm thấy tiếc nuối.”
“Anh hy vọng, chuyện em thích anh, với sinh mệnh em, cũng không phải là tiếc nuối.”
Nghe câu nói đó, trong đầu Dương Vi bỗng nhiên hiện lên hình ảnh mười ba năm qua.
Cô nhìn thấy Tống Triết mười bốn tuổi bị mưa to xối ướt quần áo, nắm lấy tay cô, che trước người cô, nói với mọi người : “Dương Vi đã rất tốt rồi.”
Nhìn thấy thiếu niên đứng trên ban công, ánh trăng dừng trên người anh, anh cúi đầu xuống, miệng ngậm ý cười nhìn cô; nhìn thấy anh và cô ngồi trên sân thượng, anh lặng yên không một tiếng động giúp cô phủ thêm quần áo; nhìn thấy anh và cô ở trong giáo đường, cúi đầu đeo nhẫn lên tay cô.
Cô đột nhiên ôm lấy anh, gắt gao cắn chặt khớp hàm.
“Không tiếc nuối.”
Cô lên tiếng.
Yêu người này, thích người này, có lẽ sẽ không có một kết cục tốt đẹp, nhưng mỗi một câu chuyện tình yêu, tất nhiên đều có khoảng thời gian quý giá nhất, quan trọng nhất.
Mà người này, khi cô yêu anh, anh là một thiếu niên đường hoàng; giờ phút này anh rời đi, anh cũng không trở nên chật vật khó chịu.
Là Tống Triết thời thiếu niên, đã tạo nên cô ngày hôm nay. Cũng là cô, đã tạo nên Tống Triết hiện giờ.
Đột nhiên cô cháy lên một hy vọng vô tận, cô phát hiện ra rằng, không ngờ chuyện tình yêu đối với cô, cũng không hoàn toàn là ác mộng cùng tuyệt vọng.
Cô đột nhiên đặc biệt muốn yêu ai đó một lần, cô đột nhiên đặc biệt hâm mộ sự dũng cảm của mình thời niên thiếu, lúc đó cô bất kể hậu quả, không quan tâm đến tiền đồ, và thích cảm giác dành tình cảm cho một người.
Cô run rẩy ôm lấy anh, đột nhiên lên tiếng: “Tống Triết, chúng ta đều phải nhìn về phía trước.”
“Đúng vậy,” Tống Triết cười rộ lên, “Chúng ta đều phải nhìn về phía trước. Vi Vi,” anh đem mặt dán vào bên tai cô, anh nghĩ, cả đời này, khả năng anh sẽ không còn được thân mật với cô như vậy nữa, anh dịu dàng mở miệng, “Nếu có thể, anh hy vọng, lúc sinh thời, em có thể lại thích anh một lần nữa.”
“Không phải thích một Tống Triết lo được lo mất trong quá khứ mà thích một người hoàn toàn mới, khiến em an tâm, một Tống Triết cho em cuộc sống càng tốt hơn.”
“Mà lúc này đây,” Tống Triết nhắm mắt lại, “Anh sẽ không phụ tình cảm của em.”
Dùng phần còn lại của cả cuộc đời này, để bù đắp cho em.
Nước mắt Dương Vi trào dâng.
“Được.”
Cô ôm anh: “Em chờ anh.”
Em chờ, một Tống Triết hoàn toàn mới, khiến em yêu một lần nữa , xuất hiện trước mặt em.