Giả Quan Huyện Đấu Địa Chủ

Chương 11: Mê hoặc và quỷ nháo




“Tiêu đại nhân, không nghĩ tới lại khéo như vậy, chúng ta vậy mà làm hàng xóm. Gia phụ mua một tòa nhà lớn cách huyện nha không xa. Sau này người một nhà chúng ta đều định cư ở nơi này. Không nghĩ tới Tiếu công tử thấy việc nghĩa hăng hái giúp lại là quan phụ mẫu Vạn Huyện chúng ta.

Dân nữ Cẩm Nương thật sự là tam sinh hữu hạnh (ba đời có phúc). Nếu ngày đó không nhờ Tiếu đại nhân ra tay cứu giúp, chỉ sợ dân nữ và phụ mẫu đã gặp bất trắc. Hôm nay vốn muốn kết bằng hữu với hàng xóm mới, không nghĩ tới có thể gặp lại ân công một lần nữa. Tiếu đại nhân, xin ngài nhận một lạy của dân nữ!”

Cẩm Nương nói chuyện xong liền một tay để sát eo nhỏ, nhẹ nhàng bái lạy! Tư thế giống như luyện trăm ngàn lần, muốn đẹp có bấy nhiêu đẹp, muốn thướt tha có bấy nhiêu thướt tha.

Trong lòng Tiếu Sắc âm thầm cười lạnh, lúc trước chỉ là suy đoán, hiện tại có thể chắc chắn một nhà này vì mình mà tới. Hoặc nói chính xác là vì ca ca mà tới. Hảo, cô nãi nãi chơi với các ngươi! Một nữ hán tử như ta mà còn sợ mấy yêu ma quỷ quái sao!

Nói thật là dễ nghe muốn kết bằng hữu với hàng xóm sao? Ai chẳng biết phía sau huyện nha là một nhà Huyện thái gia. Dân chúng bình thường dám đến nhà Huyện thái gia sao? Tuy nữ nhân này mang theo nha hoàn tiến vào từ cửa sau, nhưng nàng không tin dân chúng bình thường ở cổ đại, dám không để Huyện thái gia ở trong mắt: Vừa nhìn là biết thân phận nữ nhân này là giả.

Nhìn Trương bá đứng một bên bởi vì không ngăn lại người được, vẻ mặt rối rắm, Tiếu Sắc vẫy tay bảo Trương bá lui xuống. Nhân gia muốn vào cửa, Trương bá là một ông già không thể cứng rắn giữ chặt hai đại cô nương không cho vào.

“Hảo, Lưu tiểu thư phải không? Bản quan thân là quan phụ mẫu, bảo hộ dân chúng là chuyện bản quan phải làm. Nếu không có chuyện gì, ngươi trở về đi! Bản quan còn có công vụ cần xử lý, không thể lưu lại Lưu tiểu thư rồi.” Tiếu Sắc mở miệng hạ lệnh trục khách.

“Đại nhân, Cẩm Nương rất hâm mộ tính tình đại nhân. Nếu có chuyện gì cần thương lượng về tiền bạc, đại nhân cứ tới tìm ta. Ngài cũng biết lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Tuy nhà chúng ta làm ăn buôn bán thất bại.

Nhưng mà gia phụ vẫn muốn vì dân chúng Vạn Huyện chúng ta làm chút chuyện. Dù sao chúng ta cũng định cư ở đây thời gian dài, dù sao vẫn phải nghĩ tới đường lui cho mình.” Nữ tử kêu Cẩm Nương chân thành nói. Đôi mắt lại còn nháy với Tiếu Sắc.

Bởi vì lúc ấy nhìn Tiếu Sắc cướp tiền của thổ phỉ, cho nên Lưu Cẩm Nương cho rằng Tiếu Sắc nhất định là một tham quan. Nàng cũng không tin mình nói rõ ràng như vậy, đối phương không cắn câu.

Tiếu Sắc nghe xong hơi mỉm cười, mở miệng nói: “Được, nếu Lưu tiểu thư có ý tốt như vậy. Sau này bản quan nhất định sẽ nhận ý tốt của Lưu viên ngoại vì dân làm vài chuyện.” Không phải ngươi có tiền sao? Tỷ sẽ làm chủ tử ngươi!

Lưu Cẩm Nương thấy mục tiêu ban đầu gần đạt được. E lệ nhìn về phía Tiếu Sắc, sau đó thi lễ. Đôi mắt thi thoảng khẽ liếc, quả thực câu hồn đoạt phách.

Tinh thần Tiếu Sắc rung lên, nghĩ thầm, con bà nó dám sử dụng thuật thôi miên với tỷ. Ai sợ ai? Hiện tại có phạm nhân nào mà tỷ chưa thẩm vấn qua, thuật thôi miên nho nhỏ này sẽ làm được gì? Tiếu Sắc đùa dai mở mắt thật to nhìn về phía Lưu Cẩm Nương. Thẳng cho đến khi cả người Lưu Cẩm Nương mềm mại, cảm giác mình không thể động. Chỉ kém chút nữa quên mất đêm nay là ngày nào?

“Tiểu thư, tiểu thư, Tiếu đại nhân đã đi rồi! Tiểu thư!” Nha hoàn Lục Nhi nhìn bộ dáng tiểu thư nhà mình, trong lòng âm thầm lắc đầu. Là một nữ nhân háo sắc như vậy, thật sự có thể hoàn thành nhiệm vụ mà chủ tử giao sao?

“Lục nhi, ngươi thấy được sao? Vừa rồi Tiếu đại nhân liếc mắt đưa tình với ta. Ngươi nói xem có phải mị thuật của ta thành công rồi không?” Vẻ mặt Lưu Cẩm Nương e lệ, mặt đầy hoa đào. Lục nhi không nghĩ như vậy, vừa rồi Tiếu đại nhân nháy mắt với tiểu thư nhà mình. Lại không thấy được mình bị tiểu thư mê hoặc.

Tiếu đại nhân hành động như vậy, lộ ra một chút tà khí! Hơn nữa hắn đánh bọn cướp để cướp tiền, vừa ròi còn liếc mắt đưa tình với tiểu thư nhà mình. Chẳng lẽ Tiếu đại nhân đổi tính rồi sao? Nhân gia đều nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời mà? Tiểu nha hoàn Lục nhi hơi hồ đồ.

Chủ tớ Lưu Cẩm Nương đi rồi, nha hoàn Tiểu Tứ đứng ở cửa phòng cười đau cả bụng. Chủ tử nhà mình đùa quá rồi. Biết rõ đối phương không có ý tốt, còn cố ý trêu đùa người ta. Mị nhãn làm người kia si mê đến đầu óc choáng váng.

“Phu nhân, vừa rồi đại nhân thật sự quá lợi hại. Ha ha, làm ta cười chết mất. Nữ nhân kia thật sự rất ngu ngốc.” Tiếu Tứ đi theo Tiếu Sắc mấy năm nay cái gì cũng dám nói.

Tẩu tử Trương thị lại không lạc quan như vậy, đối phương tuyệt đối không phải là người thường. Bằng không cũng không dám náo hậu trạch huyện nha. Bởi vì căn bản các nàng không đem Huyện thái gia thất phẩm này để vào mắt.

“Mẫu thân, Liên nhi đói bụng. Trong nhà đã làm xong cơm rồi sao?” Liên Nhi chơi mồ hôi đầy đầu chạy tiến vào, thở hổn hển nói.

Tẩu tử Trương thị móc khăn ra lau mồ hôi trên trán nữ nhi. Lúc này mới cười nói: “Liên Nhi, ở bên ngoài có người xa lạ tới nói chuyện với Liên Nhi không?”

“Ừm, có ạ, có một lão bá bá hỏi quan hệ giữa phụ thân và mẫu thân của Liên Nhi có tốt không? Có thường xuyên cãi nhau không? Liên Nhi nói phụ thân và mẫu thân chưa bao giờ cãi nhau. Mỗi lần phụ thân ra ngoài trở về, đều mang thật nhiều thứ tốt cho Liên Nhi.” Liên Nhi chu cái miệng nhỏ, cùng sử dụng cánh tay béo nhỏ khoa tay múa chân nói.

Tiểu hài tử không nói dối, nhưng mà đúng thật là mỗi lần phụ thân Liên Nhi trở về đều mang quà cho Liên Nhi. Phụ thân rất ít khi trở về, phụ thân trong nhà là cô cô giả dạng. Phụ thân về lại vội vàng đi như thế sao có thể cãi nhau với mẫu thân! Nhìn bộ dáng nữ nhi như quỷ linh tinh, trên mặt tẩu tử Trương thị rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười.

Vẻ mặt Lý bộ đầu trong nha môn nôn nóng nói: “Đại nhân, ngài đã trở lại. Gần đây trong nhà Lữ địa chủ ở thành đông thường xuyên bị quỷ nháo. Lão bà Lữ địa chủ đang sống sờ sờ bị hù dọa mà chết. Thuộc hạ cũng đã đi tra xét, các hộ gia đình xung quanh bị dọa lục tục trốn đến nhà người thân thích ở.

Thuộc hạ cũng xem xét hiện trường, dấu chân to dài chừng hơn hai thước. Có người gan lớn buổi tối trộm đến xem, quả thật có một quái vật thân bạch y, tóc tai bù xù, luôn hướng trong nhà Lữ địa chủ di chuyển. Thân cao chừng hai trượng, tóc bạc dài, ánh mắt còn lớn hơn chuông đồng! Người nhìn lén bị dọa sợ tiểu trong quần!”

Tiếu Sắc ngồi trên đại đường, lâm vào trầm tư. Có án tử nào mà nàng chưa thấy qua chứ? Cái gì mà (Tẩy Oan Lục: Rửa oan), (Địch bàn xử án: Vụ án rắc rối), (Mười kỳ oan), liên thư mình cũng biết ít nhiều. Rõ ràng là người giả quỷ, tự nhiên đem những cổ nhân dọa thành như vậy. Thật là buồn cười.

“Lý bộ đầu, chúng ta đến hiện trường xem một lát.” Tiếu Sắc mở miệng nói. “Tiểu Ngũ, ngươi đi cùng ta! Thuận tiện ngươi nói cho phu nhân và Tiểu Tứ, hai ngày này bản quan rất bận, buổi tối không cần chờ ta ăn cơm cùng.” Nói xong liền đi theo Lý bộ đầu ra ngoài.