Gia Ninh Trưởng Công Chúa

Chương 49




Cửa điện mở rộng, gió đêm thỉnh thoảng chui vào khiến ánh nến trong đại điện bị thổi lay động không thôi.

Trong cảnh tranh tối tranh sáng, đế vương đứng thẳng phía bên bục cao, quan phục không chỉnh tề, cứ thế nửa cởi nửa mặc trêи người.

Triệu Nhạc Quân nhìn rõ dáng vẻ phụ hoàng thì trong lòng hơi giật mình. Chóp mũi nàng ngửi được mùi hương càng nồng hơ khiến nàng đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.

Nàng đứng cách đế vương xa xa vì thế không nhìn thấy rõ thần sắc trêи khuôn mặt ông ta. Nàng chỉ đành giương giọng hỏi lại một lần: “Không biết phụ hoàng triệu kiến nhi thần là có chuyện gì quan trọng.”

Nhưng nàng vẫn không nhận được bất kỳ đền đáp nào, chỉ thấy tầm mắt đế vương khóa chặt trêи người mình.

Loại cảm giác khác thường này khiến tâm nàng sinh ra cảnh giác, chân mày nhíu lại.

“…… Hoàng Hậu.” Giọng nói của đế vương chợt quỷ dị vang lên trong bóng tối, khiến người ta giật mình.

Triệu Nhạc Quân lập tức bị kinh ngạc, nàng bị một câu Hoàng Hậu này của ông ta làm cho khó hiểu vì thế vội quay đầu lại phía sau nhìn vì tưởng Trần Hoàng Hậu tới đây.

Nhưng phía sau chỉ có đình viện động lớn ngay ngắn trong cung của đế vương, đèn lồng dưới cửa cung cao ngất bị gió thổi nhẹ đảo quanh, xa xa là bầu trời đêm ảm đạm. Đèn đỏ, tường hồng ánh lên bầu trời tối đen trong lúc nhất thời mang đến áp lực vô cùng đáng sợ.

Nàng giật mình, lúc quay đầu lại nghe được tiếng bước chân đến gần nàng theo bản năng lui về sau nhưng mùi rượu nồng nặc đã ập vào mặt.

Bước chân của đế vương như có gắn Phong Hỏa Luân (bánh xe lửa cả Na Tra), ông ta cứ thế bước nhanh đến trước mặt nàng. Ngay trong khắc này Triệu Nhạc Quân ngẩng đầu lên thì thấy rõ thần sắc trêи mặt đế vương.

Khuôn mặt bị năm tháng ăn mòn kia nhuộm thần thái say, trong mắt ông ta có ánh sáng kỳ dị lướt qua. Trong ánh sáng đó nàng đọc được chán ghét, hận ý, còn có một cảm giác khác thường mà nàng cũng không hiểu. Đủ loại cảm xúc từ trong mắt đế vương toát ra nhưng lại như bị một tầng mê ly nào đó che lại.

Phụ hoàng của nàng đang say ư? Nàng lập tức lùi lại phía sau, bên tai vẫn là một câu Hoàng Hậu mà đế vương gọi……

Nàng sởn tóc gáy nhưng sau đó cổ lập tức căng lên, đế vương cứ thế không hề báo trước mà vươn tay bóp cổ nàng. Triệu Nhạc Quân mở to mắt, sắc mặt thoáng chốc không còn giọt máu nào. nàng vội vươn tay lôi kéo bàn tay đang bóp cổ mình.

Võ Đế cảm thấy mình hẳn là say rồi, tự nhiên là thấy Hoàng Hậu đã mất. Nàng là Cơ gia nữ nhi, nàng đã đem thời thiếu nữ tốt đẹp nhất cho mình, lại toàn tâm toàn ý ủng hộ mình lên ngôi.

Khi ông ta bóp chặt cổ người này lại phát hiện bàn tay ấm áp, mạch đập nhảy lên dưới lòng bàn tay.

Lúc này tinh thần ông ta càng thêm không rõ ràng, như đang rơi vào trong mộng, lại giống như nư tử ông ta đã phụ lòng rất nhiều kia thật sự đang đứng trước mặt ông ta.

“Thế nào, ngươi tới oán trẫm sao?” Võ Đế giống như không nhìn rõ người trước mặt, vì thế ông ta càng lúc càng dí sát vào. Lúc này ông ta lại ngửi được một mùi hương thoang thoảng thấm vào trong lòng.

Ông ta hít một hơi thật sâu, trong lúc hoảng hốt mới nhớ lại mùi hương này là mùi đinh hương mà người vợ cả của ông ta rất thích. Không biết bao nhiêu đêm ông ta đã chìm đắm trong mùi hương này.

Thần tiên tán ông ta mới ăn vào giống như trong nháy mắt bị dẫn lửa. Máu ông ta cuồn cuộn sôi trào, kϊƈɦ phát ɖu͙ƈ vọng trời sinh của nam nhân với nữ nhân. Huống chi ông ta đã từng chinh phục được nàng, đây là việc đời này ông ta đắc ý nhất!

Vốn bị men say làm cho mơ hồ, lại bị dược vật đoạt hết thần trí nên đế vương hoàn toàn vứt bỏ ngụy trang xưa nay, để ɖu͙ƈ vọng đốt đỏ hai mắt.

Triệu Nhạc Quân bị ông ta bóp cổ thì thử kêu lên nhưng nàng phát hiện việc này chỉ tốn công vô ích. Nàng không đủ sức lực để cạy những ngón tay như kìm sắt kia. Ngực nàng bị tắc như muốn vỡ ra, không khí cạn dần khiến da đầu nàng tê dại.

Nàng hoảng sợ mà giơ tay, lúc còn có sức mà khống chế chính mình nàng vội sờ lên tóc mình tìm kiếm cây trâm.

Nào biết đế vương lúc này lại cúi đầu khiến nàng thấy được ȶìиɦ ɖu͙ƈ trần trụi trong mắt ông ta. Nàng suýt nữa hồn phi phách tán, đầu ngón tay đồng thời cũng đụng phải kim loại lạnh lẽo.

“…… A Từ, nàng có hóa thành lệ quỷ thì trẫm cũng không sợ, nàng biết trẫm yêu nàng.” Đế vương hoảng hốt lẩm bẩm, giọng nói mang theo một loại dỗ dành an ủi. Triệu Nhạc Quân vì lời này của ông ta mà nổi một tầng da gà. Trong khϊế͙p͙ sợ nàng không chút do dự túm lấy cây trâm đâm vào tay đế vương.

Võ Đế bị đau thì kêu to một tiếng, tay cũng buông lỏng khiến Triệu Nhạc Quân thuận thế bẻ một cái thoát khỏi khống chế của ông ta. Nhưng lúc nàng muốn chạy ra bên ngoài thì dưới chân lại như dẫm vào bông, cả người rõ ràng lạnh lẽo đến đổ mồ hôi lạnh nhưng cơ thể lại như có một ngọn lửa dâng lên.

Chính ngọn lửa vô danh này khiến chân nàng nhũn ra, cả người lảo đảo gục trêи đất. Đế vương bị nàng tập kϊƈɦ lúc này đã phản ứng lại. Ông ta giận tím mặt, lập tức túm lấy nàng.

***

Sở Dịch giống như kẻ điên, trong tay níu dây cương, phóng ngựa như điên trong cung điện.

Cấm vệ trogn cung thấy hắn cưỡi ngựa xông vào thì cả kinh vây lên, không ngừng gọi hắn dừng lại.

Nhưng hắn lại mắt điếc tai ngưo, trong mắt chỉ có một mục đích duy nhất là mau chóng tiếp cận tẩm cung của đế vương!

Đám cấm vệ chạy bộ nên căn bản không địch lại chiến mã của hắn. Mới chỉ vừa vây lên bọn họ đã bị vó ngựa của hắn đạp cho ngã lung tung.

Đối mặt với cấm vệ càng ngày càng đông, thậm chí còn có cả cung thủ, biểu tình của hắn cực kỳ dữ tợn, đâm bay vài tên cấm vệ quân. hắn căn bản không để ý tới phía sau có vạn tiễn bay đến hay không mà vẫn cứ vung roi thúc ngựa chạy như bay.

Liên Vân sắc thuốc phối dược cho đế vương xong thì đi ra ngoài như nửa đường lại bị âm thanh ầm ĩ này hấp dẫn.

Trước mắt có cây cổ thụ ngăn tầm mắt nên hắn không nhìn thấy rõ ràng. Lúc này Liên Vân vội đuổi về phía trước hai bước.

Chờ đến lúc thấy nơi xa có người đang phi ngựa như bay trong cung khiến cấm vệ quân cũng không ngăn lại được thì hắn cực kỳ khϊế͙p͙ sợ.

Kẻ nào dám ở trong cung làm ra hành động này?! Rất nhanh hắn đã thấy rõ thanh niên dám can đảm tùy ý đuổi ngựa trong cung cấm.

—— Sở Dịch?! Thần sắc hắn thay đổi, vội vàng đi tới chỗ mọi người đang xúm lại. Bởi vì cấm vệ càng vây càng đông, một mình Sở Dịch đơn thương độc mã nên cuối cùng cũng phải dừng tốc độ. Chiến mã của hắn bị chém hai kiếm thì đau đớn hí vang, suýt nữa hất hắn xuống.

“—— các ngươi mau lui lại!” hai mắt hắn đỏ ngầu, đằng đằng sát khí mà quét qua đám cấm vệ quân. Giọng hắn phẫn nộ như sấm vang bên tai mọi người.

“Sở Dịch! Ngươi tự xông vào cấm cung là tội lớn!” Liên Vân đuổi tới phía trước, nhìn thấy cấm vệ đã bắt đầu căng dây cung thì mở miệng trách cứ trước.

Sở Dịch nghe thấy giọng nói quen thuộc thì ánh mắt nặng nề lướt qua. Lúc ấy Liên Vân mới thấy rõ trêи ngựa của hắn còn chở một người. Nữ tử kia đã ngất, bị trói đặt trêи lưng ngựa.

Liên Vân càng cảm thấy kỳ quái, lúc này Sở Dịch hô lớn: “Liên Vân, ngươi có thấy Gia Ninh không?!”

Lúc đầu hắn cho rằng Liên Vân sẽ ở Đông Cung chờ Triệu Nhạc Quân, nhưng Đông Cung không có hắn mà Triệu Nhạc Quân lại bị đế vương triệu kiến nên hắn đoán là Liên Vân vẫn đang ở trong cung của đế vương. Mà cái cô công chúa người Hồ nay hắn nghĩ là Liên Vân muốn dùng để hãm hại hắn, ai biết lúc này Liên Vân lại đứng trước mặt hắn với biểu tình kinh ngạc.

Suy nghĩ của hắn lập tức chuyển mấy vòng, bất an trong lòng càng trướng to hơn!

Liên Vân bị hắn hỏi thì cũng sửng sốt trả lời đúng sự thật: “Ta có thấy Quân Quân.”

Vừa nói hắn vừa đoán ra được nguyên nhân Sở Dịch giục ngựa vào cung cấm: Hắn đang tìm Triệu Nhạc Quân sao?!

Nghe thấy câu trả lời này Sở Dịch lại gầm lên một tiếng, hung hăng thúc roi vào ʍôиɠ ngựa.

Thủ lĩnh cấm vệ hô vang bắt hắn ngừng nhưng Sở Dịch đang không chớp mắt mà siết chặt dây cương, phóng ngựa vọt đi.

Cấm vệ ngăn trước mặt hắn phát ra từng tiếng kêu rêи, tình cảnh đã không thể vãn hồi. Cách đó không xa là nơi đế vương ở, nếu không ngăn cản thì đầu bọn họ nên chuyển nhà rồi!

Thủ lĩnh cấm vệ quân lập tức muốn giơ tay ra hiệu cho cung thủ nhưng Liên Vân đã nhanh chóng vọt tới túm lấy tay hắn: “Chậm đã, trêи ngựa của Sở tướng quân hình như có công chúa Bắc Hồ. Vì sao Tam cônc chúa lại bị mang từ bên ngoài vào?”

Một câu này của Liên Vân thành công giải vây cho Sở Dịch, thủ lĩnh cấm vệ nghe thấy thì ngạc nhiên. Lúc hắn quay đầu thì đã thấy Sở Dịch vọt đến trước cửa cung của đế vương, lúc này cũngc chẳng có thể làm gì.

Sau đó Liên Vân cũng chạy véo đến chỗ đế vương, mà thủ lĩnh cấm vệ cũng chẳng thể làm gì khác ngoài chạy theo.

***

Triệu Nhạc Quân đã biết phụ hoàng nhận sai người, chính xác hơn là dưới tình huống thần trí không thanh tỉnh ông ta đã nhận nhầm nàng thành mẫu hậu của nàng. Nàng vừa xấu hổ, giận dữ đến muốn chết nhưng đến sức lực để giãy giụa cũng không có.

Lần thứ hai đế vương bóp chặt cổ nàng đem nàng ấn lên rìa bậc thang. Ông ta phủ lên người nàng, từ trêи cao dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng. Một bàn tay còn lại của ông ta bắt đầu cởi quần áo trêи người mình.

Mọi sự tình hoang đường điên cuồng lúc này đều phát sinh trêи người đế vương. Móng tay nàng cào một vết máu trêи mu bàn tay ông ta, cả người nàng vì sợ hãi và tuyệt vọng mà run lên. Nhưng nàng vẫn nuôi một tia hy vọng cuối cùng trong tuyệt cảnh.

Nhưng cánh tay đế vương giống như một tảng đá kiên cố không thể lay chuyển. Lúc ông ta kéo đai lưng xuống, trước mắt nàng đã bắt đầu mơ hồ. Nàng thậm chí còn không dám tưởng nếu nàng cứ chết đi như thế này thì lúc bị người ta phát hiện ra nàng sẽ ở trong tình trạng thế nào.

“…… Phụ, hoàng.”

Nàng đem hết toàn lực mà hô một tiếng ý đồ đánh thức thần trí của ông ta nhưng đế vương không hề buông tay ra mà cứ thế bóp chết hy vọng cuối cùng của nàng.

Nước mắt không nhịn được rơi xuống, thần trí của nàng chậm rãi tan rã khi hơi thở bị tắc nghẹn. Trong lòng nàng vừa hận vừa sợ, điều này chỉ gia cố thêm nỗi tuyệt vọng của nàng.

Trong lúc hoảng hốt nàng giống như nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ĩ, giống như có người hô vang lớn mật, lại có kẻ thống khổ kêu to.

Hình như nàng nghe thấy tiếng Sở Dịch đang gọi tên nàng. Mọi thanh âm xung quanh đều không chân thật, giống như truyền đến từ chân trời xa xôi, giống như hy vọng càng ngày càng xa của nàng.

“—— Triệu Nhạc Quân!” Nàng cảm giác thân thể nhẹ bẫng, giống như đang phiêu đãng trong gió. Nhưng bên tai lại vang lên tiếng hắn rít gào.

Nàng bị giọng nói kia chấn đến bỗng nhiên mở bừng mắt, một bóng dangs chậm rãi hiện lên rõ ràng trước mặt nàng. Đôi mắt nàng dần dần ngây ra, nàng thất thanh mà gọi hắn: “Sở, Dịch……”

Sở Dịch bị một tiếng gọi này của nàng làm cho hốc mắt cũng ướt. Hắn vọt vào thì nhìn thấy cảnh đế vương đang bóp cổ nàng. Nhưng càng khiến hắn chấn động hơn là áo ngoài trêи người đế vương đang rộng mở, tay còn lại của ông ta còn đang kéo đai lưng xuống.

Nháy mắt kia máu trong người hắn lạnh băng, cũng quên mất đó là đế vương mà tiến lên hung hăng kéo người ra, ôm Triệu Nhạc Quân đang hấp hối ra ngoài.

Liên Vân vừa đuổi tới thì nhìn thấy Sở Dịch đang ôm Triệu Nhạc Quân hơi thở thoi thóp. Trái tim hắn như muốn nảy ra khỏi ngực.

Đế vương lúc này là trạng thái gì thì không ai rõ ràng hơn hắn.

—— sao Triệu Nhạc Quân lại ở trong tẩm cung của đế vương lúc này! Hắn không dám nghĩ nhiều, cũng không kịp nghĩ nhiều, bởi vì phía sau còn có nhiều phiền toái hơn!

Hắn lập tức chắn cửa trước của đại điện, không cho cấm vệ tới gần mà chỉ lãnh đạm nói: “Đều lui ra bên ngoài!”

Triệu Nhạc Quân đã từ từ tỉnh lại, nhưng tai nàng vẫn ù lên, chỉ còn một chút thanh giúp nàng lắp bắp nói với Sở Dịch: “Trần, Trần Hậu, đi mau…… Ra cung.” Bằng không, bọn họ đều phải chết trong cung này!

Sở Dịch nghe vậy thì hô hấp cứng lại. Liên Vân cũng ở bên cạnh và nghe rõ ràng. Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng trở nên sắc bén.

Sở Dịch đại khái đã suy nghĩ cẩn thận về tình huống đêm nay. Đế vương vốn dĩ sẽ sủng hạnh cô công chúa người Hồ kia lại thích dùng thần tiên tán nên Trần Hậu mới nghĩ ra độc kế này. Nếu kế thành thì Triệu Nhạc Quân vì khuất nhục mà hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Mặc dù nàng có ý chí cầu sinh thì đế vương cũng sẽ không để nàng được sống! Đây là lσạи ɭυâи, đế vương chỉ có giết nàng mới che lấp được!

Hắn ôm chặt người trong lòng, phẫn nộ khiến hắn bình tĩnh hơn. Mắt hắn nhìn cô công chúa người Hồ trêи lưng ngựa sau đó cắn răng nói với Liên Vân: “Đem Tam công chúa ném vào đi!”

Tinh thần đế vương còn chưa thanh tỉnh. Ông ta bị hắn quăng ngã thì chỉ hôn mê nhất thời, đây chính mà một đường sinh cơ cho bọn họ.

Mặt Liên Vân trắng bệch, đến dũng khí nhìn Triệu Nhạc Quân một cái cũng không có.

Thần tiên tán kia là tự hắn phối chế cho đế vương, hắn…… Liên Vân nhắm mắt, cao giọng nói: “Sở tướng quân bắt được công chúa người Hồ định trốn thoát, việc này ta sẽ tự bẩm báo với bệ hạ, còn lại các ngươi lui ra trước, tăng mạnh phòng vệ trong cung.”

Hắn là tâm phúc của đế vương, chịu hoàng ân nên lời nói vẫn coi như có trọng lượng. Thủ lĩnh cấm vệ quân nhìn Sở Dịch ôm trưởng công chúa, lại không nghe thấy tiếng đế vương nên do dự không biết có nên rời đi hay không. Đúng lúc này trong điện vang lên một trận rít gào.

Đó là đế vương đang tức giận gọi tên Hoàng Hậu giống một kẻ điên. Thủ lĩnh thấy vậy thì lập tức vung tay lên mang theo người lui đến trước cửa vương cung canh gác. Sở Dịch cũng không quản việc phía sau mà một tay kéo Tam công chúa từ trêи lưng ngựa xuống, còn mình ôm Triệu Nhạc Quân lên ngựa phóng nhanh ra khỏi cung.

Liên Vân nhìn theo bóng dáng hắn, tay hung hăng run lên, đáy mắt đều là bi thương. Hắn hít sâu một hơi rồi mới thần sắc hờ hững nhìn về phía cung cấm vẫn vang lên tiếng rít gào, nhìn đám nội thị đang co rúm lại ở bên ngoài hành lang.

“Còn không đem Tam công chúa đưa vào đi.”

Sở Dịch mang theo Triệu Nhạc Quân chạy thẳng ra hoàng thành. Ở trêи lưng ngựa nàng bị xóc đến đần độn, trong lòng vẫn quấn quanh cảm giác nóng rực khiến nàng không tự giác dán lên ngực Sở Dịch tìm hơi ấm.

Hắn nhận thấy động tác của nàng nên một tay ôm chặt nàng vào người mình. Nhưng một khắc sau hắn lại run lên, suýt nữa bị bàn tay nàng vói vào vạt áo làm kinh ngạc đến rơi cả dây cương.