Gia Ninh Trưởng Công Chúa

Chương 3




Quân Quân là nhũ danh của nàng.

Sở Dịch chỉ mới nghe một người duy nhất gọi nàng như thế.

Hắn nhìn về phía Triệu Nhạc Quân, ánh mắt trở nên âm trầm. Sau đó hắn chậm rãi quay đầu, thấy Liên Vân với ống tay áo lông gió đang đi như bay trêи hành lang.

Vị công tử ngoại hình xuất chúng, một thân quan phục màu đen lẫn với bóng đêm tạo nên vẻ cao quý xuất trần.

Đáy mắt hắn lập tức xuất hiện gió lốc, hắn cúi đầu nhìn Triệu Nhạc Quân bị mình đè bên dưới.

Thần sắc nàng bình tĩnh mà nhìn hắn, điều ngày khiến sự tức giận của hắn có thêm vài phần chật vật.

Tay hắn đặt bên người nàng cứ thế siết chặt lại. Hắn nhớ đến lúc hắn vừa mới vào phòng, nàng ngước mắt lên mang theo chờ mong, nhưng lúc thấy hắn thì đôi mắt lập tức ảm đạm, mất mát.

Vào giờ này rồi mà nàng không nghỉ ngơi, lúc đầu hắn còn tưởng vì nàng mải vẽ bản đồ, nhưng sự thật thì…… Nàng rõ ràng đang đợi người khác!

Chờ vị công tử Liên Vân từng có hôn ước với nàng này.

Dưới thái độ lạnh nhạt của nàng, Sở Dịch chống tay xuống đất, chậm rãi nâng người lên. Nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Đêm khuya thế này nàng còn chờ hắn sao?”

Triệu Nhạc Quân không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn người ở bên ngoài.

Giống như đó chính là câu trả lời của nàng.

Sở Dịch không nhịn được thấp giọng cười lạnh. Vừa rồi hắn nói đến chuyện của Thái Tử mà nàng cũng lạnh nhạt thế nên……

“Sao vậy, tình lang cũ của nàng đã bỏ nàng lúc gian nan nhất, hiện giờ hắn ở nơi cao nên nàng chờ không nổi mà muốn bỏ qua hiềm khích trước đây, cùng hắn hòa giải có phải không?”

Chuyện nàng gả thấp cho mình vốn chỉ vì trao đổi lợi ích, hắn có thể mượn sức nàng và Cơ gia quân, mà nàng có thể củng cố địa vị của mình và Thái Tử. Hắn biết mình là lựa chọn duy nhất của nàng lúc ấy, cũng hiểu rõ mình chỉ là kẻ thay thế.

Đối mặt với chất vấn của hắn, Triệu Nhạc Quân vẫn không nói lời nào, trong đầu nàng chỉ có tình cảnh lúc xin chỉ hòa ly từ phụ hoàng.

Gió như giăng tơ trong đại điện thổi qua khiến nàng rùng mình, phụ hoàng ngồi ở ngôi cao, dùng ánh mắt lạnh nhạt mà soi xét nàng. Ánh mắt ấy khiến nàng như bị đông lạnh, cũng khiến nàng hoài nghi những sủng ái trước đây chỉ là giả dối.

Cho nên dưới tình huống đế vương nghi ngờ nàng và Sở Dịch thì Sở Dịch nghĩ như thế cũng không phải chuyện xấu gì.

Nàng không nói lời nào khiến Sở Dịch đột nhiên tức giận ngút trời, hắn vươn tay nắm chặt lấy cằm nàng, bắt nàng ngẩng đầu, mở mắt nhìn mình.

Sau đó hắn cắn răng nói: “—— Triệu Nhạc Quân, sao lão tử lại không phát hiện ra nàng lại hạ tiện như thế chứ? Sở Dịch ta không thỏa mãn được nàng đúng không?!”

Nàng giống như bị lời của hắn đâm một đao, cả người nhẹ run lên, nhưng đôi mắt mở to vẫn bình tĩnh. Ánh lửa lay động khi chiếu vào mắt nàng cũng có thể tan ra, chỉ để lại sự trầm mặc, khiến nhiệt tình muốn hòa giải với nàng của hắn nguội lạnh, khiến áy náy mấy ngày nay trong lòng hắn cũng bị xé nát.

Liên Vân ở bên ngoài nghe thấy lời nói thô bỉ của hắn thì bước một chân lên bậc cầu thang. Ai ngờ đúng lúc này hắn lại nghiêng đầu nhìn về phía này. Liên Vân nhíu mày, bước chân lại dừng lại, lo lắng nhìn về phía trưởng công chúa đang không hề phản kháng.

Sở Dịch nhếch miệng cười trước biểu tình khiến hắn ghê tởm của Liên Vân, sau đó buông nàng ra, chống tay lên đầu gối dùng sức để đứng lên.

Hắn không phải làm bằng sắt. Hắn gần như thức trắng đêm để quay về, lại bị nàng đâm một nhát thế này khiến hắn không còn cả sức lực để tức giận.

Hắn đứng lên, sống lưng thẳng tắp. Cho dù trong mắt nàng hắn chật vật đến thế nào thì trong mắt quân địch hắn vẫn là Sở Dịch mà chỉ cần nghe tên đã khiến bọn chúng sợ đến vỡ mật!

Triệu Nhạc Quân được tự do thì cũng chậm rãi ngồi dậy, tóc dài hơi rối, vấn vương hơi thở của hắn.

Sở Dịch không thèm nhìn ai, trêи má hắn là mấy vệt máu tay còn dính máu. Hắn trở tay lau một cái, sau đó nhặt áo choàng, phủ lên người, trầm mặc đi ra ngoài.

Cuối cùng Liên Vân cũng không chịu nổi mà bước nhanh lên bậc thang, đi vào trong phòng.

Lúc đi qua người Sở Dịch, người kia đột nhiên giơ tay túm lấy khung cửa, dùng sức xé rách. Khung cửa rắn chắc cứ thế bị hắn xé vỡ toang, rồi lại bị hắn bồi thêm một đòn nữa khiến hai cánh cửa cũng vỡ thành hai nửa.

Vụn gỗ và giấy vụn tung bay, hắn thở hổn hển, giọng nói lạnh lùng: “Triệu Nhạc Quân, hy vọng nàng không có ngày phải hối hận.”

Dứt lời, hắn cất bước, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Triệu Nhạc Quân nhìn một mảnh hỗn độn trêи mặt đất, không nhúc nhích.

Liên Vân ngồi bên cạnh nàng, mắt đảo qua cánh cửa bị hủy, lại dừng trêи khuôn mặt trắng bệch dưới ánh nến của nàng, thở dài một tiếng: “Vì sao nàng không nói với hắn rằng hòa ly chính là giúp hắn. Chẳng may hắn tức giận làm ra việc gì không có lý trí thì……”

“Coi như ta trả lại ân tình của hắn.” Rốt cuộc nàng cũng kéo kéo cái chân tê dại, chậm rãi sửa lại ngồi ngay ngắn, “Thái Tử thế nào rồi?”

Mới chỉ một thoáng mà nàng đã lấy lại vẻ cao ngạo, đoan trang của một hoàng nữ.

Có điều Liên Vân vẫn nhìn thấy khóe mắt hơi đỏ của nàng. Vừa rồi nàng bị áp chế, chỉ sợ chính là lần đầu tiên nàng lộ ra bộ dạng chật vật trước mặt người khác.

Nàng rốt cuộc chỉ là một nữ tử, cái tên mãng phu Sở Dịch chết tiệt!

Liên Vân chăm chú nhìn khuôn mặt như đóa phù dung của nàng, trong lòng hụt hẫng. Nếu như nắm ấy hắn ở Lạc Thành thì làm sao có thể để người nhà hủy hôn ước, làm sao để nàng gả cho Sở Dịch chứ?

Nhưng nếu đã bỏ lỡ thì đã không thể bảo bộ nàng nữa rồi. Liên Vân rũ mắt, giấu đi oán hận và không cam lòng.

“Điện hạ bị sốt, lại hiếu thắng trước mặt hoàng thượng nên cố chống đỡ tham gia nghị sự. Bị hoàng đế mắng hai câu nên ngài ấy không chống nổi mới té xỉu.”

Bàn tay đặt ở đầu gối của Triệu Nhạc Quân siết chặt lại. Nàng hỏi: “Vì chuyện quặng sắt sao?”

Gần mười năm nay Triệu Quốc đều chinh chiến và ngăn địch, thế gia và triều đình đều có quyền khai thác quặng sắt, đương nhiên thế gia phải đem bảy phần lợi nhuận thu được nộp lên quốc khố.

Nhà ngoại của nàng chính là thế gia, vì thế đương nhiên cũng có quyền khai thác sắt. Vì chiến sự liên miên nên ngoài quân lương, triều đình còn phải đúc binh khí, áp lực rất lớn. Hoàng đến nghe lời gièm pha của Trần gai vì thế muốn đổi sắt lấy quân lương, đem quyền khai thác quặng chia cho các quân, sau đó mỗi tháng phải báo cáo số lượng khai thác, nếu vượt qua số quân lương cần phát thì triều đình sẽ khong chi tiền mua lương nữa.

Vốn dĩ đây là kế để Trần gia muốn lấy lòng các nhánh quân, nhân tiện cũng để Trần gia có thể thu quyền khai thác quặng, từ đó dễ dàng nuôi binh riêng.

Nhưng qua thời gian dài, đế vương liền phát hiện thủ hạ của mình vì thế àm càng được trang bị hoàn mỹ hơn, kiềm chế của triều đình đối với bọn họ cũng ngày càng thấp hơn, vì thế ông ta bắt đầu sợ hãi.

Đây cũng là nguyên nhân hoàng đế càng nghi kỵ binh quyền của Cơ gia và cuộc hôn nhân của nàng với Sở Dịch. Huống chi còn có người ngày ngày thổi gió bên gối phụ hoàng, nói Thái Tử thông tuệ uy vũ, cũng đã trưởng thành, lại ẩn ý nói đế vương đã có tuổi. Điều này khiến hoàng đế xa cách chính con mình, giống như Thái Tử lúc nào cũng có thể cùng nàng và Sở Dịch lật đổ ông ta vậy.

Hiện giờ đế vương muốn thu lại quyền khai thác quặng, nhưng lại bắt Thái Tử đi làm thuyết khách, thở thành kẻ thù của mọi nhánh quân.

Chuyện như vậy, đừng nói Thái Tử, ngay cả kẻ làm hoàng đế như ông ta cũng khó mà thực hiện được.

Cái gọi là thực tủy biết vị (đã ăn, đã biết vị) thì làm gì có ai đem lợi ích vất vả lắm mới giành được chắp tay trả về chứ? Lúc trước, nàng và Thái Tử góp ý mãi nhưng đế vương chỉ một lòng muốn giảm bớt gánh nặng cho quốc khố nên cũng khiến hoàng quyền lung lay.

Lúc này Liên Vân trầm mặc. Hắn biết nếu nói thêm chỉ khiến nàng càng thêm sốt ruột vì thế hắn quay lại đề tài Thái Tử: “Điện hạ uống một thang thuốc ta kê thì đã hạ sốt. Thánh thượng cũng hoảng sợ, ngay tại chỗ liền gọi Hầu thái y, có thể thấy bệ hạ vẫn quan tâm Thái Tử.”

Triệu Nhạc Quân không muốn nói chuyện nhiều đến tình cảm cha con vốn đã rạn nứt của bọn họ. Nàng khom lưng trịnh trọng cảm tạ hắn: “Cũng may có lang quân tự mình chăm sóc, Hầu thái y hoặc những người khác trong cung ta đều không thể tin tưởng.”

Liên Vân đã náo loạn với người nhà vài lần, vì quá tức giận nên đã đi vân du tứ phương, học được một thân bản lĩnh và y thuật trở về. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi hắn đã trở thành thượng thư trẻ nhất trong triều.

Lời cảm tạ của nàng cực kỳ khách sáo, trong lòng Liên Vân chua xót không thôi. Hắn vươn tay đỡ nàng: “Giữa chúng ta thì cần gì nói lời cảm ơn, trước kia nàng còn gọi ta là a huynh đó.”

Lông mi dài của Triệu Nhạc Quân hơi động đậy, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhợt nhạt. Nàng nói: “Ta vẫn nên gọi huynh là lang quân. Huynh mới đứng vững chân trong triều, đâu thể để ta và Thái Tử khiến huynh bị liên lụy chứ.”

Ánh mắt Liên Vân nhìn nàng tối lại. Hắn rất muốn hỏi nàng, lý do nàng không muốn hắn bị liên lụy và không muốn Sở Dịch bị liên lụy có giống nhau không?

Nhưng lúc này hắn chỉ đứng lên, nuốt lời muốn nói xuống mà tiếp lời: “Ngày mai, sau khi lâm triều mọi người sẽ biết tin tức điện hạ bị bệnh, đến lúc đó nàng tiến cung là phù hợp nhất.”

Triệu Nhạc Quân ngẩng đầu, hơi hơi mỉm cười nói: “Ta đã biết.”

Liên Vân lại liếc nàng một cái, dặn dò nàng nghỉ ngơi sớm, sau đó nương theo ánh trăng mà lặng lẽ rời khỏi phủ trưởng công chúa. Mà hắn vừa rời đi thì Sở Dịch đã lặng yên không một tiếng động ra khỏi chỗ nấp.

Lúc Liên Vân tới, Ngân Cẩm đã sớm chờ ở một chỗ, đợi tới bây giừo mới đau lòng đi qua nâng Triệu Nhạc Quân dậy: “Công chúa, ngài nên nghe lời Liên công tử đi nói rõ ràng với tướng quân đi.”

Triệu Nhạc Quân vẫy tay với nàng ta, nỉ non nói một câu: “Ngày mai phụ hoàng sẽ triệu kiến một mình Sở Dịch.”

Ngân Cẩm không rõ ý nàng, chỉ thấy Triệu Nhạc Quân đi đến trước bàn, lấy ra một tờ giấy, viết cái gì lên đó rồi phân phó nha hoàn: “Em cho người đuổi theo đưa cho hắn trước giờ lâm triều sáng mai. Nhất định phải đưa tận tay.”

“Công chúa, ngài nguyện ý giải thích với tướng quân sao?” Ngân Cẩm cực kỳ vui vẻ hỏi.

Trời chưa sáng, vừa chợp mắt không lâu thì Sở Dịch đã đứng dậy mặc quần áo. Hắn về Lạc Thành thì nhất định phải thượng triều gặp hoàng đế, báo cáo quân tình.

Sau khi rửa mặt hắn mới tỉnh táo hơn. Hắn cúi đầu nhìn bóng mình trong nước, thấy vết cào kia vẫn vô cùng rõ ràng thì trong lòng thấy khó chịu. Hắn không ăn sáng, cứ thế mà đi ra khỏi cửa.

Mới đi đến chuồng ngựa hắn đã thấy gia đinh nôn nóng mang một phong thư đưa đến cho mình: “Lang quân, thư từ trưởng công chúa phủ đưa tới, bọn họ nói nhất định phải để ngài tự mình xem qua.”

Sở Dịch nghĩ đến tình cảnh quyết tuyệt của hai người hôm qua rồi lại nhìn phong thư này, trong lòng nhịn không được nảy lên, vừa chờ mong vừa đọc thư.

Trêи giấy có mấy chữ to: Tiền đền cánh cửa là một ngàn lượng.