Gia Ninh Trưởng Công Chúa

Chương 13




Hành lang không thể che hết mưa, sáng sớm còn có gió thổi qua khiến người ta thấy lành lạnh.

Triệu Nhạc Quân đứng non nửa canh giờ ở hành lang, nửa người đều bị gió thổi đông lạnh. Nội thị lặng lẽ đi nghe nóng tình hình vài lần nhưng đế vương vẫn cứ thương nghị với Sở Dịch, không có lúc nào để bọn họ bẩm báo.

Cứ thế qua nửa khắc thì một vài nội thị đi mời trọng thần trở về, ngay sau đó tam công trước sau liền tới, thượng thư đài cũng cử Liên Vân đến.

Mọi người nhìn thấy Triệu Nhạc Quân đứng ở cửa thì vội vàng thi lễ sau đó theo nội thị đi vào yết kiến hoàng đế.

Trong một khắc cửa điện mở ra, Triệu Nhạc Quân nghe thấy tiếng Sở Dịch nói, “Người Đàn Nhị thật sự vứt bỏ mâu thuẫn trong quá khứ với người Bắc Hồ nên được cấp thiết kỵ, Thượng Quận tất nhiên nguy cấp…… Mà không chỉ Thượng Quận……”

Nàng tinh tế nghe xong lời này thì đã thấy có người đứng trước mặt mình, bóng dáng nghiêng nghiêng che đi ánh sáng.

Triệu Nhạc Quân ngẩng đầu, nhìn thấy Liên Vân đầu đội mũ quan, thân mặc huyền bào. Hắn khẽ lắc đầu với nàng, tay để trước người hơi vẩy. Liên Vân biết nàng tiến cung có mục đích nên hẳn hắn là muốn nàng nhân cơ hội này rời đi.

Triệu Nhạc Quân lại không động đậy, Liên Vân không có cách nào ở lại lâu hơn, thấy nàng không dao động thì hắn chỉ có thể nhíu mày đi vào.

Cửa điện trầm nặng lại đóng lại, phát ra âm thanh rầu rĩ kẽo kẹt. Triệu Nhạc Quân quét mắt về phía mặt trời càng lúc càng lên cao, lại kiên trì đứng thêm một lúc mới rời đôi chân tê dại đến cung Thái Tử.

Trước đó Thái Tử đã nhận được tin chị gái tiến cung vì thế hắn âm thầm sốt ruột. Hiện giờ thấy người đến thì hắn vội cho cung nhân lui ra, sau đó đỡ nàng ngồi xuống.

“A tỷ, ngài đứng trước cửa điện của phụ hoàng gần một canh giờ sao?” Lúc thiếu niên nói chuyện vô tình đụng tới tay nàng thì thấy lạnh như băng. Thần sắc hắn lập tức thay đổi, ngồi xổm xuống ôm lấy tay nàng để ủ ấm.

Triệu Nhạc Quân thấy em trai khẩn trương thì cứ để mặc hắn giúp mình làm ấm tay, chậm rãi nói: “Hôm nay cũng thật khéo, phụ hoàng đang vội, hẳn cũng không cần ta vắt hết óc tìm kế kéo dài. Ta đến xem đệ một chút rồi sẽ ra khỏi cung.

Nàng đã tới, còn chờ lâu như vậy nên nếu đế vương có biết thì cũng không thể trách nàng chỗ nào.

Thái Tử đau lòng cho người chị phải bôn ba mệt nhọc. Nếu không phải hắn vô năng thì chị hắn đâu phải chịu nhiều khổ thế này. Thiếu niên cúi đầu thật lâu không nói gì, hắn nắm chặt tay nàng sau đó chậm rãi buông ra.

Hắn biết chị hắn càng sớm xuất cung càng tốt vì thế hắn cười nói với nàng: “A tỷ, tỷ mau đi đi, về bảo Ngân Cẩm chuẩn bị nước ấm để tỷ ngâm mình, như thế giúp đuổi hàn khí.”

Triệu Nhạc Quân đặt bàn tay được hắn sưởi ấm lên đầu gối, không lập tức rời khỏi mà lại nói lời sâu xa: “Thái Tử, ta biết đệ đã lớn, là một nam tử hán. Đệ có tính toán và giải thích riêng của mình, đệ cũng là người thông minh. Nếu không thế thì một mình đệ ở trong cung cũng không thể đấu với Trần Hậu lâu như thế.”

“Nhưng a tỷ vẫn muốn nói với đệ hiện giờ còn chưa đến lúc đệ để lộ mũi nhọn. Đã nhiều năm nay chịu đựng, đệ không thể vì nhất thời xúc động mà đưa đến càng nhiều nghi kỵ, hủy hoại cục diện mà ông ngoại cực cực khổ khổ bày ra cho đệ.”

Những lời này nói ra, Thái Tử biết chị hắn đang trách hắn không ấn theo kế hoạch lúc trước của hai người mà lên triều, ngược lại dựa vào Liên Vân giúp đỡ để kéo dài ngày.

“A tỷ, đệ chỉ không muốn phụ hoàng bức bách tỷ nên mới……” Thái Tử nói một câu, dưới cái nhìn chằm chằm của Triệu Nhạc Quân thì hắn không nói hết được nữa. Cuối cùng hắn chỉ đành thấp giọng đáp: “Đệ biết rồi, lần này là đệ sai, đệ không nên lợi dụng tình cảm của a huynh với tỷ mà kéo huynh ấy vào.”

Triệu Nhạc Quân thấy hắn bộc lộ tính toán của mình với Liên Vân thì mới nở nụ cười đầu tiên trong ngày với hắn: “Được, ta tin đệ. Nếu còn đang bệnh thì mau nằm lên giường nghỉ ngơi đi.”

Nàng đứng lên, Thái Tử chỉ có thể bò lên giường, luyến tiếc mà nhìn chị gái dém chăn cho mình sau đó rời đi.

Lúc Triệu Nhạc Quân trở lại phủ trưởng công chúa thì đã qua chính ngọ. Nàng ăn vài miếng rồi nặng nề đi ngủ trưa.

Liên Vân nói lần trước nàng quá mức hao tổn tinh thần, nếu không nghỉ ngơi cho tốt thì có thể sẽ lại ngất. Thân thể là của chính mình, nàng tất nhiên sẽ không lơ là.

Chờ nàng tỉnh lại thì thấy ánh sáng nhu hòa chiếu lên đầu giường, bên ngoài mặt trời đã ngả về tây.

Ngân Cẩm nghe thấy có động tĩnh nên đi qua bình phong, đi lên giúp đỡ nàng mặc quần áo.

Nàng hỏi: “Thánh thượng có phái người tới không?”

Ngân Cẩm lắc đầu trả lời: “Không có, nhưng lại nghe Đậu phó tướng nói một ít tin tức trong cung. Nghe nói người Hồ phía nam và phía bắc đang hợp lực, Bắc Hồ hứa cho người Đàn Nhị thiết kỵ. Điều này uy hϊế͙p͙ đến Thượng Quận và Hà Tây, hẳn là mấy ngày này Sở tướng quân sẽ phải về bên kia.”

Nàng có nghe thoáng qua về việc này khi ở đại điện. Hiện giờ có thể thấy tình hình rất nguy cấp.

Lúc này Sở Dịch cũng đang ở trong nhà thu thập đồ vật. Hắn thật sự phải về Thượng Quận, chẳng qua hắn cũng chưa cần phải đi trong hai ngày này.

Người Đàn Nhị và người Bắc Hồ muốn liên hợp và thống nhất với nhau để tấn công thì cũng mất thời gian, không thể ngày một ngày hai mà làm được. Kỳ thật chuyện này hắn vẫn luôn đè lại không báo lên vì muốn dùng nó làm cớ để tranh thủ rời khỏi Lạc Thành về quân doanh.

Hắn giấu một quân cờ này để ngăn việc hoàng đế tùy ý lấy cớ giữ mình lại Lạc Thành quá lâu. Hiện giờ chẳng qua là hắn thực hiện kế hoạch sớm hơn mà thôi.

Sở lão phu nhân nghe nói con trai phải đi thì hoang mang rối loạn chạy tới. Từ xa bà ta đã nhìn thấy hắn ở thư phòng, đang cẩn thận thu dọn cái gì đó.

Bà ta trực tiếp đi vào thư phòng, nôn nóng hỏi: “Con ta sao lại phải về quân doanh rồi? Con mới về nhà được có mấy ngày thôi mà.”

Từ khi bị con trai cảnh cáo, Sở lão phu nhân cũng không dám tùy tiện đến trước mặt hắn, chỉ dám sai người đưa chút thức ăn, điểm tâm để biểu đạt tâm ý.

Sở Dịch thấy mẹ mình tới thì tiến lên đỡ bà ta ngồi xuống, sai người dâng trà, còn mình thì quay lại ngồi xổm dưới đất mà thu thập đám bản đồ.

Sở lão phu nhân không chịu ngồi mà đi tới trước mặt hắn duỗi tay muốn giúp hắn thu dọn.

Ai biết được hắn lại duỗi tay ngăn cản nói: “Mẫu thân ngồi đi, ngài không hiểu những cái này, nếu làm sẽ lộn xộn không theo quy tắc.”

Sở lão phu nhân bị cự tuyệt thì sắc mặt rất khó coi. Bà ta nhìn chằm chằm những tấm bản đồ kia, âm thầm cắn răng.

Bà ta biết những thứ này hơn phân nửa là do Triệu Nhạc Quân vẽ, trước kia con trai bà ta coi chúng như bảo bối, chưa từng để bà ta chạm vào, nói cái gì mà bí mật quân sự. Cũng không biết đến tột cùng là cơ mật hay vì đó là do phụ nhân kia vẽ!

Sở lão phu nhân nghẹn một bụng tức giận mà ngồi xuống, hỏi hắn: “Lần này con đi đến khi nào mới về.”

Sở Dịch không ngẩng đầu mà nói: “Mấy ngày nữa còn sẽ đi, còn khi nào về thì chưa biết. Nhanh thì hai tháng, chậm thì ba bốn tháng.”

Đến xem người Hồ có thể nháo ra chuyện gì.

Trong phòng lúc này vang lên tiếng hít thở.

“Lại là hai ba tháng đến nửa năm? Con lại ném ta ở đây một mình, bên cạnh không có một người chăm sóc. Ta đến lúc nào mới được ôm cháu ta đây?!”

Nhắc tới chuyện con nối dõi, sắc mặt Sở Dịch lập tức trầm xuống, tốc độ thu dọn cũng nhanh hơn, mau chóng đóng gói đám bản đồ còn lại.

Sở lão phu nhân cũng nhìn thấy con trai lạnh mặt thì cũng không dám miễn cưỡng, chỉ đành hậm hực bỏ đi.

Lúc trở về viện của mình trong lòng bà ta vẫn còn tức giận. Con trai bà ta đã hòa li với Triệu Nhạc Quân rồi thì cũng không thể cứ sống một mình như thế chứ. Ngay cả Liên Nương cũng không chiếm được tâm hắn, vậy chẳng nhẽ bà ta lại phải tìm một người vợ khác cho con trai sao.

Con bà ta tốt xấu gì cũng là tướng quân một nước, không có công chúa thì quý nữ cũng không tồi!

Nhưng mấy ngày nữa hắn đã phải rời khỏi Lạc Thành rồi, bà thậm chí còn không thể sắp xếp cho hắn gặp được ai. Nghĩ đến đây, Sở lão phu nhân nghẹn một bụng tức, buồn bực mà quay lại phòng, đến cơm tối cũng không thèm ăn.

Ngày kế, Triệu Nhạc Quân vẫn tiến cung như cũ.

Hôm qua đế vương chưa cho gọi nàng vào, giúp nàng kéo dài được một thêm một ngày. Mà vì muốn ổn định tâm tình của đế vương nên hôm nay nàng lại muốn tới.

Nhưng hôm nay đế vương vẫn bị Sở Dịch quấn lấy từ sáng sớm. Quân cơ đại thần cũng được mời đến lần nữa. Bọn họ thương nghị kéo dài, mà nàng cũng phải đợi một canh giờ.

Nàng nhìn chằm chằm cửa điện đóng chặt, trong lòng phỏng đoán có phải quân tình khẩn cấp hay không, vì sao Sở Dịch không lập tức rời khỏi Lạc Thành.

Điều này khiến nàng ẩn cảm thấy khác thường và quái dị.

Nội thị thấy hai ngày nàng đều tới thì muốn lấy lòng nên lặng lẽ nói với nàng: “Hôm qua Sở tướng quân bác hết những đề nghị mà đám Thái Úy đưa ra. Thái Úy thiếu chút nữa tức giận đến đánh người, hôm nay bọn họ vẫn đang nghị sự tiếp.”

Sở Dịch không đồng ý với đề xuất của đám Thái Úy sao?

Triệu Nhạc Quân cảm tạ nội thị sau đó càng thêm cảm thấy Sở Dịch làm việc cổ quái. Nàng nhẫn nại mà chờ thêm 30 phút, thấy vẫn không có động tĩnh gì thì mới dẹp đường hồi phủ.

Vừa vào cửa thì Đậu Chính Húc đã vui vẻ tiến đến báo một tin tốt cho nàng: “Ngụy công tử cho người cưỡi kɧօáϊ mã đưa tin về, nói sổ con của Mẫn gia cáo trạng Hoắc Đình muộn nhất là trong ngày mai sẽ đến tay thánh thượng.”

Trong mắt Triệu Nhạc Quân hiện lên vui mừng, nhưng sau đó lại sửng sốt, nghĩ đến một khả năng nàng không dám xác định.

—— hai ngày nay Sở Dịch đều nghị sự với đế vương, chẳng lẽ là giúp nàng kéo dài thời gian sao?

Lúc mặt trời chính ngọ, Sở Dịch cùng mấy người đám Thái Úy lui ra khỏi đại điện. Thái Úy nói từ sáng sớm nên lúc này đã miệng khô lưỡi khô, sắc mặt nhìn Sở Dịch thật sự là không tốt. Lúc ra khỏi cửa điện ông ta hừ một cái, hất tay áo rừoi đi.

Ông ta chưa từng gặp qua võ tướng nào khó hầu hạ như thế!

Thần sắc của Sở Dịch đờ đẫn. Hắn chậm rãi đi xuống dưới bậc thang, mà Liên Vân thì không biết sao cũng đi cùng với hắn.

Liên Vân đi bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn cung điện nguy nga ở xa xa, sau đó thấp giọng cười, cảm khái nói: “Hai ngày này Sở tướng quân liều mạng đắc tội Thái Úy để kéo dài thời gian rời khỏi Lạc Thành. Ý của Túy Ông đúng là không phải ở rượu.”

Bị người ta nhận ra tâm tư, Sở Dịch cười nhạo rồi nói dỗi: “Ta cũng không phải kẻ nhu nhược rúc trong mai không dám ra.” Tùy ý để nàng đau khổ giãy dụa mà vẫn có thể bình thản ung dung!

Liên Vân vì lời nói đầy ẩn ý này mà trầm mặt.