Gia Niên - Tiểu Dã Miêu Cần Lao

Chương 17: Trêu Chọc




3 giờ 10, Lãnh Nham cập nhập trạng thái, là hình ảnh bó hoa ban nãy đã được cắm trong bình hoa anh vừa mới mua, cộng thêm chú thích “Món quà trân quý nhất”, còn có ba emoji cười sung sướng.

3 giờ 15, Lãnh Nham phát trên Weibo, nội dung chỉ có một chuỗi cười to “ha ha ha ha”, bên dưới vẫn là bức ảnh bó hoa kia, có điều góc chụp đã thay đổi.

3 giờ 20, Lãnh Nham đăng trên twitter, bên dưới vẫn cứ là bó hoa kia.

3 giờ 30, Lãnh Nham tiếp tục đăng trên instagram, ảnh… vẫn như cũ là bó hoa đó.

Thiếu nữ nghiện mạng Lãnh Tuyết liên tục bị bốn dòng trạng thái đập vào mắt, không thể nhịn nữa, nhắn lại: Anh là tên chưa thấy việc đời bao giờ đấy à? Mặt mũi nhà chúng ta đều bị anh đánh mất hết rồi.

Dương Tranh: Một bó hoa đã sướng thành như thế, xem ra gia đình họ Lãnh đến phá sản mất.

Phùng Sâm: Các ông không thấy được thôi, tôi ngồi đối diện phải nhìn hắn ta cười ngây ngô suốt cả một giờ.

Thái Hành Sơn: Trên sàn toàn là nước miếng thòng ròng của hắn.

Bốn người bình luận dưới Weibo nên khi Mô Gia Niên kích vào, liếc mắt một cái đều đọc được hết.

Tưởng tượng ra cái dáng vẻ Lãnh Nham cười ngờ nghệch trước bó hoa, cô cười phá lên, viết xuống một cái bình luận: Đồ ngốc.

Đồng nghiệp ngồi bên cạnh hiếm khi thấy cô như vậy, ngạc nhiên thò đầu qua tò mò hỏi, “Bạn đang xem gì vậy? Mình thấy bạn rất vui vẻ.”

Mộ Gia Niên quơ quơ di động trước mặt, “Một chàng trai rất thú vị.”

“Bạn trai?”

Mộ Gia Niên cười gật đầu.

Nhìn thấy bình luận của Mộ Gia Niên, Lãnh Nham mới ý thực được anh không kịp xoá mất bình luận của đồng đội heo là cỡ nào sai lầm, hình tượng của anh đều đã bị huỷ hoại.

Ai thán vài tiếng, nhìn chằm chằm hai chữ “Đồ ngốc” kia, ngó trái ngó phải, càng nhìn càng thấy ngọt ngào là như thế nào?

Dù sao bằng trực giác của mình, anh kết luận Mộ Gia Niên không có mắng anh, vả lại có vẻ tâm trạng cô rất vui vẻ.

Làm nghề nguội cần phải biết sấn nhiệt, nghe theo lời này anh nhanh nhảu nhấc điện thoại gọi cho Mộ Gia Niên.

“Gia Niên Gia Niên, buổi tối rảnh sao? Anh mời em ăn cơm, cảm ơn bó hoa em đưa.”

“Buổi tối có liên hoan với đồng nghiệp, hôm khác đi.”

“Ồ, vậy được rồi.”

Chờ Mộ Gia Niên treo máy, đồng nghiệp bên cạnh khó hiểu nhìn cô, “Chúng ta có liên hoan gì sao? Mới ban nãy bạn còn bảo buổi tối phải về nghỉ ngơi mà?”

Mộ Gia Niên cười tủm tỉm, “Fay, hôm nay lại dạy cho cậu thêm hai câu thành ngữ của người Trung Quốc bọn tôi, một câu là “Lạt mềm buộc chặt”, một câu khác là “Như gần như xa””.



Thời gian làm việc của Lãnh Nham không cố định, lúc gặp phải deadline thì thường xuyên phải tăng ca ngay cả khi cuối tuần, công việc không gấp gáp thì giờ đi làm cũng có thể chơi.

Mà thời gian làm việc của Mộ Gia Niên lại càng không ổn định, vì cô điều khiển máy bay dân dụng nên thường xuyên phải bay đường bay quốc tế, một chuyến bay có lúc phải sau bốn đến năm ngày mới có thể trở về nhà, tuy thời gian được nghỉ rất dài nhưng lịch trình bay không cố định, cũng bởi vậy mà thời gian làm việc cũng không tạo thành quy luật.

Cộng thời gian của cả hai lại, có thể gặp mặt nhau lại càng thiếu, cho nên đa số thời giờ Lãnh Nham chỉ có thể nhắn Wechat cùng cô. Cũng may so mới trước kia, cô nói chuyện phiếm với anh rõ ràng nhiệt tình hơn không ít.

Hôm nay Lãnh Nham đang nghiêm túc ngồi cắt ghép biên tập video thì di động đột nhiên reo lên, mở ra, chợt thấy là tin nhắn Wechat của Mộ Gia Niên.

Cô gửi cho anh một tấm ảnh, là ảnh chân dung cô trong bộ đồng phục phi công, uy phong rạng rỡ, xinh đẹp chấn áp tứ phương.

Lãnh Nham vừa mừng vừa sợ, nhìn chằm chằm bức ảnh ngắm nghía nhiều lần, phóng to rồi lại thu nhỏ, nhìn không bỏ xót bất cứ chi tiết nào.

Càng ngắm càng cảm thấy đẹp điên đảo, khí chất thần thái lẫm liệt, càng nhìn càng nhớ cô.

Vừa định hỏi cô hiện giờ đang ở đâu thì tin nhắn của cô lại truỳen tới: Hình nền quá xấu, thay tấm này.

Hình nên cô nhắc tới là tấm ảnh đặt làm khoá màn hình trong điện thoại anh, là lần anh chụp lén cô, tuy góc máy xác thật có hơi vấn đề nhưng xấu thế nào được? Rõ ràng cô ở bất cứ góc nào cũng vô cùng xinh đẹp.

Lãnh Nham ngoan ngoãn thay hình nền, còn cố ý cap màn hình gửi cho cô xem, không nhịn được khen cô: Em mặc đồng phục đẹp quá.

Rất nhanh Mộ Gia Niên đã gửi tới bức ảnh thứ hai, là ảnh selfie của cô, trên người vẫn là bộ đồng phục ấy nhưng 2 cúc áo khoác bên ngoài đã được cởi ra, hé lộ chiếc sơ mi nằm trong.

Ảnh chụp đặc tả nửa thân trên, anh thậm chí còn nhìn thấy được nội y màu đen lấp ló dưới áo sơ mi trắng.

Cặp tròn cứng o ép trong lớp sơ mi trắng, bên dưới là nội y đen như ẩn như hiện ôm kín hai gò bồng nảy nở, rõ ràng không có lấy một mảnh da thịt nào bị lộ cớ sao vẫn quyến rũ đến khó hiểu.

Lãnh Nham không tiền đồ nuốt nước miếng, cảm thấy có phần khát khô.

Cô cố ý thả thính anh phải không?

Nửa phút sau, lại một tấm nữa phát tới.

Lúc này đây sơ mi trắng cũng đã bị cởi bung ra, bên trong đúng là nội y đen thật.

Hai bầu ngực sữa nõn nà bị bao bọc trong chiếc nội y đen giản dị, ở giữa là khe rãnh sâu hoẳm đầy dụ hoặc, chiếc cà vạt đáp tuỳ tiện trên nhũ mương, tựa che tựa lộ, một sự khiêu gợi khó cưỡng.

Lãnh Nham có thể khẳng định, cô đây rõ ràng trắng trợn câu dẫn anh.


Tuy nhiên, anh thật không dự đoán được một người trông kiêu kỳ, lạnh lùng, khó có thể với tới như cô ấy vậy mà sẽ trêu chọc anh bằng mấy kiểu ảnh chụp này.

Sự tương phản từ cả hai khiến anh ngạc nhiên và nhiều hơn là sự kích thích, hưng phấn, cảm giác máu trong người sục sôi. Tất nhiên bao gồm cả nơi nào đó đã đứng thẳng phía dưới.

Anh cảm thấy mình quá mất mặt, chỉ hai bức ảnh vậy thôi cũng đã bị khơi lên phản ứng sinh lý, hơn nữa còn cương đến căng cứng.

Đảo mắt liếc quanh bốn phía, thấy mọi người đều đang bận làm việc thì vội cong eo đứng dậy, trộm vào toilet, tránh ở trong phòng, vừa nhìn di động vừa luồn tay xuống phía dưới, chậm rãi hoạt động.

Muốn đẩy cà vạt cô ra, làm anh có thể nhìn rõ đến khe mương thần bí mập mờ kia.

Muốn kéo nội y cô xuống, xoa nắn lấy hai viên xinh xắn đỏ thắm kia, ngậm nó, liếm láp nó, mút chặt nó vào trong miệng.

Cho đến khi tinh dịch đặc sệt bắn kín tay anh.

Mồm to thở hổn hển, bình ổn một lúc, sau đó nhớ tới giao diện chat vẫn luôn yên lặng không động tĩnh thì anh đột nhiên nảy ra ý nghĩ gậy ông đập lưng ông.

Gửi cho cô một bức chụp hạ thể hay cơ ngực?

Hoặc là trực tiếp buông lời cợt nhả với cô? Nói với cô “Anh đang nhìn ảnh em để tự an ủi”?

Thậm chí miêu tả tỉ mỉ toàn bộ quá trình với cô, trực tiếp viết cho cô một bộ truyện người lớn?

Nhìn dịch nhầy sánh trên tay, Lãnh Nham chọn góc độ, sau đó chụp bàn tay mảnh khảnh của anh, gửi qua.

Đương nhiên, trọng điểm là tinh dịch trên tay.

Nói cho cô biết, bởi vì cô trêu chọc mà anh bắn.

Cũng khiến cô thấy, bàn tay ấy đã ve vuốt nơi riêng tư của cô nhiều lần, mấy ngón ấy đều đã từng ra vào trong cơ thể cô vô số lần.

Chỉnh lại quần áo cho chỉnh chu, Lãnh Nham ngồi xuống ghế không bao lâu thì tin nhắn của Mộ Gia Niên đến, chỉ có đơn giản hai chữ:

Em ướt.

Đụ!

Lãnh Nham kêu rên trong lòng, thế quái nào mà vừa đọc anh đã cứng lại rồi.

Rõ rành lần này không có thứ gì cả, anh cũng vừa phóng thích xong, sao lại có phản ứng kịch liệt như vậy?

Gian nan đợi tới giờ tan làm, Lãnh Nham thu dọn đồ đạc xong xuống lầu với đồng nghiệp, nghĩ phải gọi điện thoại cho Mộ Gia Niên, hỏi một chút bao giờ cô về.

Anh thật sự không nhịn nổi nữa rồi, muốn gặp lại cô, muốn làm tình với cô.

Kết quả vừa mới đi tới tầng một bên người bỗng nhiên vang lên từng trận huýt sáo cùng vô số tiếng bàn tán, Phùng Sâm huých nhẹ Lãnh Nham, “Kìa, có phải nữ thần của cậu không?”

“Hả?” Lãnh Nham mê mang ngẩng đầu, ngay sau đó trái tim đập lỡ một nhịp.

Thật đúng là Mộ Gia Niên, hơn nữa trên người cô vẫn mặc bộ đồng phục màu đen trêu chọc anh lúc buổi chiều, trên đầu đội mũ phi công, lưng dựa chiếc Jeep màu đỏ, quả thật ngầu tới không bạn bè.

“Gia Niên!” Bỏ lơ những ánh mắt kinh ngạc của đồng nghiệp, anh cơ hồ chạy như bay không hề hình tượng mà lao tới trước mặt Mộ Gia Niên, ôm chặt lấy cô, “Sao em tới đây?”

Mộ Gia Niên mặc anh ôm, ghé vào bên tai anh, khẽ nói, “Không phải anh vẫn luôn muốn chơi đồng phục play à?”

Thật muốn chết!

Lãnh Nham đột nhiên rụt rụt eo, làm sao lại cương lên nữa rồi.