Gia Niên - Tiểu Dã Miêu Cần Lao

Chương 15: Anh Quá Đáng Thương




Lúc Lãnh Nham tỉnh lại, Mộ Gia Niên đã không còn ở bên cạnh, anh sửng sốt, nhảy xuống giường, vội vàng tìm quần áo.

Chờ thấy rõ quang cảnh xung quanh thì sực nhớ ra, nơi này là chung cư của Mộ Gia Niên.

Biết cô không bỏ đi giống như lần trước, Lãnh Nham thở ra một hơi, sau đó phát hiện, nơi nào đó của anh “chào cờ”.

Anh đã hơn hai mươi mấy, cũng đúng là thời kỳ thanh niên trai tráng, có phản ứng ấy là bình thường, nếu là thường ngày có khi anh sẽ tự giải quyết hoặc là mặc “nó” tự bình tĩnh, nhưng nhớ tới mình đang ở trong nhà Mộ Gia Niên, lòng anh bỗng rục rịch.

Ý tà xuất hiện, lá gan cũng trở lên to hơn.

Cố ý quấn chiếc khăn tắm quanh hông một cách lỏng lẻo, không vài ba bước là lộ ra lều trại. Nghe thấy có âm thanh truyền ra từ phòng bếp, Lãnh Nham lò dò bước tới, vừa đi vừa bắt đầu ảo tưởng ra cái viễn cảnh được đẩy ngã cô trên sô pha hay trên bàn ăn.

Tiếng phát ra từ phòng bếp, chắc là Mộ Gia Niên đang làm bữa sáng.

Lãnh Nham không ngờ tới cô cũng có mặt nhu mì, sẽ dạy sớm chuẩn bị bữa sáng cho người khác.

Lãnh Nham không kìm xuống được sự kích động trong lòng, suýt thì cười như một tên ngốc.

“Em yêu…” Tự cổ vũ lâu lắm mới có can cảm hô tên cô như vậy, nhưng anh còn chưa kịp nói hết lời, cả người đã sửng sốt

Bận rộn trong phòng bếp thế nhưng là một gã đàn ông!

Đây không phải nhà Mộ Gia Niên sao?

Vì sao sáng sớm ngày ra lại có một gã đàn ông xuất hiện ở đây?

Tên kia thế mà còn đang mặc đồ ngủ?

Chẳng lẽ anh sơ ý lỡ làm tiểu tam?

Hay tên trong phòng bếp này “trồng sừng” trên đầu anh rồi?

Cũng không đúng, quan hệ của anh và Mộ Gia Niên hiện giờ là gì chứ? Chẳng phải cô vẫn chỉ coi anh là “chỗ xả” đó sao? Vậy là, ngay đến cái tư cách bị cắm sừng anh cũng chưa chạm đến?

Khi Lãnh Nham sắp cất lời tra hỏi thì người đàn ông trong phòng bếp chặn trước, “Mặc quần áo vào.”

Giọng lạnh tanh, dường như tức giận, thậm chí còn có phần… chán ghét?

Không sai, Lãnh Nham nhận rõ sự chán ghét từ trong mắt gã ta.

Dựa vào đâu mà dám ghét anh? Ít nhất anh cũng là người của Mộ Gia Niên, có kém hơn thì cũng là một tên đàn ông từng được Mộ Gia Niên “sủng hạnh”, hơn nữa vẫn chính là Mộ Gia Niên chủ động trước.

Nghĩ như vậy, Lãnh Nham đột nhiên trở nên tự tin hơn, thẳng thắn sống lưng đối diện với gã, “Tôi ở trong nhà mình, thích mặc thế nào thì mặc thế nấy, anh làm gì được tôi?”

Gã ta như nổi cơn thịnh nộ, ánh mắt lạnh lẽo như một lưỡi dao lia qua nơi phía dưới của anh: “Cậu thích trần truồng khi ở nhà?”

Lãnh Nham ngớ người, cúi đầu thì phát hiện, không biết từ lúc nào chiếc khăn tắm đã rớt trên mặt đất.

Anh thế mà bị một gã đàn ông xem hết sạch, hơn nữa còn đang trong trạng thái… chào cờ.!

Vội vàng cúi người nhặt lại khăn tắm, một lần nữa quấn lên, đang nghĩ nên làm gì để vãn hồi mặt mũi thì đột nhiên nghe thấy giọng của gã ta vang lên: “Hơn nữa đây là nhà của em gái tôi, chuẩn xác mà nói, còn chưa phải nhà cậu.”

Tay kéo khăn tắm run rẩy, Lãnh Nham đứng hình, một lần nữa xác nhận rõ gã đàn ông này, lúc này mới phát hiện, hắn ta cũng có một gương mặt lai, hơn nữa nếu nhìn kỹ, cũng xác thật có phần giống Mộ Gia Niên.

“Anh là anh trai… của cô ấy?”

Lần thứ hai trong cuộc đời, Lãnh Nham rất muốn tìm cái khe đất để chui vào.

Anh đã gây một quả “vô cùng ấn tượng” với anh vợ tương lai, ai đó cứu anh đi?

Và phải chăng số phận của hai chữ “tương lai” này cũng đã kết thúc, giờ đây chỉ còn tồn tại trong ảo tưởng?

“Anh, đã có thời khoá biểu mới, thứ sáu em có thể bay cùng anh.”

Mộ Gia Niên ra khỏi thư phòng vừa đi vừa nhìn điện thoại, ngước mắt thấy Lãnh Nham đứng ở cửa, chỉ chỉ vào bên trong giới thiệu: “Đây là anh trai của tôi, anh ấy tên Mộ Nghi Niên.”

Lãnh Nham xấu hổ gật đầu, “Ừ, vừa mới… biết.”

May thay Mộ Gia Niên không biết quá trình, anh cũng tin Mộ Nghi Niên, một người đàn ông như anh ta hẳn sẽ không nói ra những chuyện đó với Mộ Gia Niên, không thì anh đúng là mất sạch mặt mũi.

Hiếm có dịp Mộ Gia Niên trò chuyện nhiều hơn với anh: “Kỹ thuật của anh tôi rất giỏi, trước kia khi còn ở AF anh ấy còn từng được thăng chức lên cơ trưởng, mục tiêu của tôi đó là phải vượt qua anh ấy.”

Khi cô giới thiệu về Mộ Nghi Niên trông cô kiêu ngạo và đầy tự hào, thế Lãnh Nham mới biết, ở trong lòng cô anh trai chiếm vị trí quan trọng nhường nào.

Biết được tình cảm của cô với anh trai, rồi lại nhìn lại biểu hiện vừa rồi của anh, thật một lời khó nói hết.

….

Ăn một bữa sáng mà Lãnh Nham như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.

Anh có thể cảm nhận được rõ ràng vị cơ trưởng còn lạnh lùng hơn cả Mộ Gia Niên, là người anh vợ trong tương lai kia hoàn toàn không thích anh.

Anh định hỗ trợ dọn dẹp bàn ăn nhưng người ta không cho, sau đó tránh ra thật xa, một bộ quả thật là ghét bỏ đến tột cùng.

Anh định ngồi xuống bên cạnh anh ta thì người ta trực tiếp dịch ghế né xa như né rắn rết, bộ như là sợ anh đụng phải ấy.

Em gái còn chưa thu phục đâu đã vậy còn tới thêm một ông anh trai khó tính, anh khổ quá mà.

Chờ Mộ Nghi Niên ăn bữa sáng xong, vội vàng thay quần áo và bỏ chạy mất hút thì lúc này Lãnh Nham mới mệt mỏi ngả người trên ghế dựa, thở dài thườn thượt.

“Nhà anh trai tôi bị hỏng khoá, đêm khuya không có tìm được thợ sửa nên mới tá túc nơi này một đêm.”

Mộ Gia Niên giải thích buâng quơ, nhưng vào tai anh lại giống như tỉ mỉ giải thích cho anh nghe.

Cuối cùng thì Lãnh Nham cũng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn đôi chút, có thể nói với anh những chuyện nhỏ nhặt ấy, ít nhất cũng chứng tỏ Mộ Gia Niên không coi anh chỉ là chàng trai một đêm.

“Anh tôi có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, nên là, anh tận lực cách xa anh ấy một chút.”

“Bệnh sạch sẽ?”

Lãnh Nham lập tức bật cười, nghĩa là kỳ thật Mộ Nghi Niên không có chán ghét anh đúng không? Là do anh đã suy nghĩ lung tung phải không?

“Đã rất nhiều năm rồi, trừ khi vạn bất đắc dĩ thì anh ấy mới thuê phòng khách sạn, cho nên tối qua tá túc chỗ này của em.”

Như là nhớ ra cái gì, Mộ Gia Niên lại nói, “Sau này ở trước mặt anh em, anh nhớ mặc đầy đủ quần áo, anh ấy không thích nhìn thấy người khác trần truồng, đây cũng là một trong số bệnh sạch sẽ của anh ấy.”

Lãnh Nham muốn giết quách mình cho rồi.

Sau khi hối hận, hồi tưởng lại thì giật mình, Mộ Gia Niên nói những lời này dường như không phải trọng điểm.

Sau này? Cô nói là sau này?

Xảy ra khả năng không mặc gì mà xuất hiện trước mặt anh trai chỉ tồn tại khi ở trong chung cư này, vậy ý cô là, sau này anh có thể tới thường xuyên?

“Cái kia… Em có cần giải thích với anh trai gì không? Em mang đàn ông về nhà, anh ấy có dăn dạy em gì không?”

Nói nhiều như vậy kỳ thật anh chỉ muốn hỏi, cô sẽ giải thích với anh trai thế nào, ở trong lòng cô anh đến tột cùng là chiếm vị trí gì, bạn trai…hay vẫn là… đối tượng chuẩn bị tìm hiểu?

“Thì nói là bạn tình một đêm, anh ấy quen rồi, việc gì phải răn dạy?”

Lãnh Nham: “…”