“Tôi không yêu cuộc sống này, cũng chẳng còn tha thiết với cuộc sống này từ lâu lắm rồi, anh có hiểu hay không?”
Lời của Lam Đình Niên vừa thoát khỏi đầu môi, mi mắt của Bạch Hạc Hiên đã run run nhẹ, anh trân trân nhìn vào ánh mắt chẳng còn chứa lấy một tia hi vọng nào của Lam Đình Niên mà khẽ chạnh lòng, bàn tay lớn anh buông người của cô ra mà nhích người về phía sau một chút, đôi môi máp máy mà thành câu:“Đình Niên, xin lỗi!”
“Để làm gì nữa?”
“Anh không thấy đã quá muộn cho một lời nói vô nghĩa rồi hay sao?”
“Bạch Hạc Hiên xin anh đừng nói thêm bất kì một lời xin lỗi nào nữa!”
“Tôi thật sự không dám nhận!”
Lam Đình Niên nằm trên giường mi mắt khẽ nhắm, khóe mi lại cuộn tròn một giọt nước mắt mà tan biến nơi mặt gối.
Bàn tay trong vô thức Bạch Hạc Hiên lại vươn ra quệt quệt nhẹ đi hàng nước đang không ngừng làm loạn trên khuôn mặt của Lam Đình Niên, nhưng rồi lại bị cô né tránh mà miễn cưỡng thu về, anh âm trầm hạ giọng:“Đình Niên, mẹ của cô tôi dùng tính mạng của mình ra để đảm bảo bà ấy sẽ được an toàn!”
Tuy không nói lời nào nhưng lời của Bạch Hạc Hiên cứ như một cơn gió mát thổi vào trong tâm trí đang không ngừng loạn lạc của Lam Đình Niên.
Có lời đảm bảo này của Bạch Hạc Hiên cô an tâm rồi.
Thật sau lời này của Bạch Hạc Hiên, tâm trí của Lam Đình Niên nhẹ hẳn ra, không ngờ cô có thể từ từ mà đi vào một giấc ngủ sâu.
Vẫn nằm im dõi ánh mắt lên người của Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên trầm tư chuyện cũ, anh từ từ nhớ lại ngày tháng của một năm trước đây.
Bạch Hạc Hiên nhớ đến cái ngày mà anh phát hiện ra mình và Lam Đình Niên đi đã quá giới hạn, cái ngày mà anh buộc phải cúi đầu cưới cô, cái ngày mà Nhã Thanh Lam xảy ra chuyện, cái ngày mà anh từng bước từng bước dồn ép đẩy cuộc đời Lam Đình Niên rơi xuống tận cùng của vực thẫm…
Cho đến ngày hôm nay, sau một năm, Nhã Thanh Lam tỉnh lại và cơ bản đã quay về quỹ đạo của cuộc sống cũ rồi.
Nhưng còn Lam Đình Niên thì dường như đã chẳng thể quay đầu, chỉ một năm qua thôi ở trong cô đã có quá nhiều tổn thương, tổn thương sâu sắc đến nổi cô chỉ còn muốn chết đi, cô của bây giờ quá đỗi lụi tàn, xác sơ.
Lòng bàn tay nâng nhẹ, Bạch Hạc Hiên ấy vậy mà lại động lòng, nhưng là thương hại hay là một cái gì đó khác, chính anh cũng còn đang mơ hồ chưa nhận thức rõ, bất giác Bạch Hạc Hiên chạm nhẹ vào nét mặt đã say ngủ của Lam Đình Niên.
Nơi khóe mi động lại một giọt nước mắt trong veo, khẽ nhích người ôm nhẹ lấy cơ thể của Lam Đình Niên vào lòng ngực, đôi môi chạm nhẹ lên vầng trán mệt mỏi đến độ trong cả khi ngủ cixng có thể nhăn lại của Lam Đình Niên mà khẽ thì thầm:“Niên Niên, hình như tôi đã phân biệt được lòng mình rồi?”
“Nhưng rồi còn em, hình như em cũng chẳng thể dung thứ nổi cho tôi thì phải?”
Khóe môi nhợt nhạt một nụ cười: “Có phải đời này chúng ta thật sự sẽ bỏ lỡ nhau không?”
…
Quấn chăn nằm ở trên giường vẫn còn đang chờ thời cơ thích hợp để lẻn ra khỏi Bạch gia, Nhã Thanh Lam ung dung tự tại nằm lướt wed, hết xem tin tức lại xem shopping, làm đẹp…
Bỗng điện thoại đổ chuông khiến cho cô ta giật hết cả mình xém chút nữa là làm rơi luôn điện thoại xuống giường, nhưng rồi may thay vẫn còn giữa lại kịp, vừa nhìn cái tên hiện trên màn hình nét mặt của Nhã Thanh Lam đã đanh lại.
Ánh mắt thoáng qua tia sợ hãi cô ta bật người ngồi dậy lòng bàn tay có phần hơi run nhẹ mà túa ra mồ hôi lạnh, theo phản xạ tự nhiên cô ta liền trèo xuống giường chạy ra nhìn ngó xung quanh một hồi rồi đóng chặt cửa phòng, sau đó cô ta mới an tâm mà nghe máy, Nhã Thanh Lam tựa người vào tường mà lấp bấp:“Anh gọi cho tôi có chuyện gì hay không?”
Đôi chân dài vắt chéo, Lục Chí Khiêm ngồi trên sofa, mi mắt chăm chăm đặt tiêu cự lên ly rượu vang trên tay đồng thời xoay xoay nhẹ, anh nhàn nhã đưa ly rượu vang lên khóe môi mà uống lấy một ngụm rượu cay xè cả khoang miệng rồi mới chịu lên tiếng:“Lý Thư Ái, cô đã giả điên đủ chưa?”
“Cái đó…Bản thiết kế sau ba ngày tôi nhất định sẽ đến chỗ anh để bàn giao mà!”
“Anh đừng có gọi cho tôi nữa được không?”
Khóe môi liền cong nhẹ, Lục Chí Khiêm khinh khi ra mặt:“Lý Thư Ái con người như cô mà cũng biết sợ nữa sao?”
“Chí Khiêm tôi xin anh đó…” Bên ngoài bỗng nghe có tiếng bước chân, nét mặt của Nhã Thanh Lam ngay lập tức biến sắc mà lúng túng, cô ta bên trong liền khom nhẹ người che đi loa điện thoại, hết sức nhỏ giọng:“Anh đừng gọi đến cho tôi nữa có được không? Nếu để Hạc Hiên biết được chúng ta sẽ không xong đâu!”
“Ồ! Vậy sao?” Lục Chí Khiêm có chút tỏ ra bất ngờ nhưng rồi lại nhanh chóng dập tắt đi nguyện vọng của Nhã Thanh Lam:“Nhưng mà tôi lại muốn xem xem phản ứng của Bạch Hạc Hiên sẽ thế nào khi biết được người mà hắn ta lâu nay vẫn hết mực tin tưởng, yêu đến chết đi sống lại, lại đi phản bội hắn ta, nói dối hắn ta hết lần này đến lần khác cơ đấy!”
“Không biết liệu cô có nhã hứng muốn biết cùng với tôi không ấy nhỉ?”.