“Anh đang gấp!”
Xe của Bạch Hạc Hiên đa số chỉ có thể nhìn từ bên trong ra cho nên Nhã Thanh Lam đương nhiên sẽ không nhìn thấy Lam Đình Niên ở trong xe, cho nên cô ta cứ đinh ninh trong đầu việc mà khiến cho Bạch Hạc Hiên lo lắng vội vã như thế chỉ có thể là Bạch Thị gặp chuyện.
Bỗng chốc tất cả nghi ngờ đều đặt hết lên người Lục Chí Khiêm, không nhẽ anh ra đã ra tay rồi sao?
Nét mặt đôi phần lo lắng, Nhã Thanh Lam nắm chặt lấy cổ tay của Bạch Hạc Hiên mà tra hỏi:“Hiên anh gấp như thế là Bạch Thị xảy ra chuyện sao?”
“Không có!”
“Bây giờ anh không tiện đứng đây nói chuyện lâu với em mau vào trong đi!” Vừa nói Bạch Hạc Hiên vừa đẩy eo Nhã Thanh Lam tránh ra khỏi chiếc xe của mình vội vả mà lên xe bỏ lại cô ta vẫn còn ngơ ngác đứng đó không hiểu sự tình thế nào.
Rất nhanh tiếng động cơ xe khởi động đã vang lên bên tai, cũng là lúc trợ lý Hồng dời được chiếc xe đang đi vào cửa lớn của mình sang một bên nhường đường cho Bạch Hạc Hiên.
Ngay lập tức Bạch Hạc Hiên đã lái xe rời đi…
Nhã Thanh Lam bị Bạch Hạc Hiên bơ đẹp bỏ lại mà tức tối ở trong lòng, cô ta đứng đó nét mặt hết sức cau có, liên tục giậm giậm mạnh chân xuống dưới đầt đầy giận dữ.
Trợ lý Hồng vẫn còn đang lui xe đáng lý ra cũng chẳng thèm để tâm đến Nhã Thanh Lam làm gì đâu nhưng mà vì cô ta đang đứng chắn ngang chỗ cậu ta lui xe nên mới bèn hạ kính ke xuống, chòm đầu qua cửa kính mà nói lớn:“Nhã tiểu thư phiền cô đứng sang một bên, tôi muốn lui xe!”
Ánh mắt lườm lườm trợ lý Hồng, Nhã Thanh Lam tìm thấy chỗ trút giận mà quát:“Anh không biết tìm chỗ khác lui à? Có bao nhiêu đó cũng không xong!”
Nói rồi Nhã Thanh Lam liền đi một mạch vào trong đến một chút đau đớn ở trên cơ thể cũng chẳng có, trợ lý Hồng nhìn thấy mà liền phì cười.
Tay đưa lên xoa nhẹ nhân trung, đầu khẽ gục, mím chặt môi.
Đúng là chua ngoa…
Lắc lắc nhẹ đầu, trợ lý Hồng kéo cửa kính lên tếp tục lui xe…
Nhã Thanh Lam đổng đảnh đi vào trong nhà, vừa vào cô ta đã nhìn thấy quản gia Phương khuya rồi nhưng vẫn còn loay hoay trong bếp thì đi vào muốn dò la xem tình hình một chút, liệu có biết thêm được chút thông tin quý giá gì không.
Nhã Thanh Lam không trực tiếp đi thẳng tới chỗ của quản gia Phương mà là đi đến tủ lạnh mở lấy chai nước, cô ta vặn nhẹ nắp chai, tựa người vào tường, thấy quản gia Phương vẫn còn đang cặm cụi lau lau chùi chùi gì đó ở góc bếp không để ý đến sự có mặt của mình mà lên tiếng:“Dì Phương, khuya thế này rồi sao dì còn không đi ngủ mà còn làm gì ở đây?”
Quản gia Phương đang tập trung lau đi vết bẩn ở bếp mà giật mình, tay ôm nhẹ đầu tim bà ta xoay người, nhìn thấy là Nhã Thanh Lam thì liền mỉm cười, chùi chùi nhẹ bàn tay lên đồ mình, bà ta đi đến nắm lấy hai tay của Nhã Thanh Lam:“Tiểu Nhã, cô về rồi sao? Lúc chiều cô đến bệnh viện cô có biết là tôi lo cho cô lắm không?”
Nhìn bàn tay có hơi bẩn của quản gia Phương đang làm loạn trên bàn tay mềm mại của mình Nhã Thanh Lam liền cảm thấy khó chịu mà cau mày, nhưng rồi cũng chẳng trực tiếp rút ray về mà giữ nguyên vị trí, rất nhanh cô ta liền gượng cười vỗ nhẹ vào bàn tay của bà ta lấy lòng:“Con ổn hơn rồi dì đừng lo! Dì coi rồi đi ngủ sớm đi, thức đến giờ này hại sức khỏe!”
Quản gia Phương bỗng thở dài một hơi, buông bàn tay của Nhã Thanh Lam ra đi đến kéo nhẹ ghế của bàn ăn ngồi xuống mà kể khổ:“Cô tưởng tôi muốn thức lắm sao? Chẳng phải tôi thức đến giờ này là nhờ ơn phước của cái con nhỏ Lam Đình Niên kia sao?”
Cau mày Nhã Thanh Lam kéo ghế ngồi xuống đối với quản gia Phương mà hỏi:“Chị ấy phiền dì việc gì sao ạ?”
“Cũng không hẳn nhưng mà do con nhỏ đó cho nên thiếu gia mới nữa đêm nữa hôm gọi tôi dậy đấy cô ạ!”
“Chuyện là như thế nào vậy dì?” Lời của quản gia Phương bỗng chóc làm Nhã Thanh Lam nhớ lại dáng vẻ vội vàng khi nảy của Bạch Hạc Hiên ngờ vực.
“Chả là khi nảy tôi đang ngủ, bỗng bị thiếu gia gọi dậy tôi còn tưởng là có việc gì quan trọng lắm ngờ đâu lại là chuyện của con nhỏ Lam Đình Niên, hình như là nó bị cái gì đó thì phải, tôi thấy thiếu gia rất vội nên cũng chẳng hỏi được gì, nhưng tôi đoán chắc là thiếu gia đưa con nhỏ đó đến bệnh viện!” Quản gia Phương cũng chẳng có việc gì giấu diếm mà liền nói tất cả những gì mình thấy ra cho Nhã Thanh Lam được biết.
Nhã Thanh Lam ngay lập tức liền hiểu ra.
Thảo nào khi nảy Bạch Hạc Hiên vội đến vậy!
Nhã Thanh Lam chắn chắn là không thể bằng lòng với tình huống này, cô ta cố tình về đây rõ ràng là muốn mượn tay Lam Đình Niên giúp một vài việc, bây giờ cô ta đi rồi không nhẽ cô ta phải tự tay làm sao?
“Dì, dì nhớ lại xem dì có thấy chị ấy bị cái gì hay không?” Nhã Thanh Lam cố gắng dò hỏi quản gia Phương, cô ta thật muốn biết Lam Đình Niên có nặng lắm không, có thể về vào ngày mai hay hai hôm sau đó nữa không?
Cố gắng nhớ lại quản gia Phương liền nhớ ra:“Hình như là bị thương ở cổ tay, nếu tôi nhớ không nhầm thì là như vậy…”
“Bị thương ở cổ tay sao? Không nhẽ là cắt cổ tay… Nếu như vậy thật sẽ bị mất máu… Nếu ở mức quá nhiều sẽ bị bác sĩ giữ lại, sẽ không thể về kịp… Vậy phải làm sao đây?”
“Ép cô ta về sao?”
Nhã Thanh Lam vừa lẩm bẩm vừa kéo ghế đứng lên đi thẳng lên lầu cũng chẳng có động thái quan tâm đến quản gia Phương đang ngồi đấy khó hiểu thế nào.
Vừa lên đến phòng Nhã Thanh Lam liền dập mạnh cánh cửa phòng, leo lên giường cô ta ngồi suy nghĩ gì đó một lúc.
Cuối cùng lại vội vã cầm lấy điện thoại mà gọi đi cho ai đó, bấy giờ trong điện thoại chỉ nghe cô ta nói đúng một câu:“Giúp tôi một việc, còn công việc cụ thể thế nào tôi sẽ gửi mail qua cho anh sau!”
Ngay lập tức ngắt đầu giây kết nối, Nhã Thanh Lam liền cong nhẹ khóe môi đầy nham hiểm….