Cảm nhận được khuôn miệng của Lam Đình Niên bỗng nhiên cứng đơ, tay chân cũng chẳng còn chút động tĩnh nào, Bạch Hạc Hiên ngay lập tức mất đi hứng thú mà dừng lại hành động.
Màu mắt đỏ au, khuôn miệng dính đầy máu tanh, anh từ từ mà ngẩng cao đầu, mi mắt híp lại, đầu lưỡi khẽ liếm nhẹ vết máu trên môi, Bạch Hạc Hiên trầm trầm âm giọng:“Lam Đình Niên, cô tưởng cách này của cô có tác dụng với tôi sao?”
Không tất nhiên là không rồi!
Lam Đình Niên vẫn cứ bất động mà nằm im đấy, cô mặc cho nước mắt có chảy ra bao nhiêu, trong lòng mang theo bao nhiêu đắng cay, cô không một tiếng ư hử.
Bạch Hạc Hiên càng lúc càng sôi máu bởi thái độ bất cần của Lam Đình Niên, nghiến chặt răng bất quá anh vung tay chuyển từ cổ tay cô sang xiết chặt lấy cổ cô ghì mạnh xuống, anh hét lên:“Lam Đình Niên, cô nhất quyết giả câm giả điếc đúng không? Cô nhất định phải chống đối lại tôi mới chịu đúng không?”
Lam Đình Niên vẫn như cũ mà nằm im!
Vầng trán nổi đầy gân xanh, tơ máu bao phủ đôi mắt đến đáng sợ, cổ tay dùng thêm chút lực Bạch Hạc Hiên đem cổ của Lam Đình Niên chịu lực mà dựng đầu cô lôi dậy, ngồi ở trên Bạch Hiên Hiên càng thuận thế mà liên tục lay lay cổ của Lam Đình Niên:“Cô! Lam Đình Niên…Ngày hôm nay cô chán sống rồi!”
Cô họng bị sốc đến nôn khan, hơi thở dần trở nên khó khăn đứt quãng, nhịp tim cũng bắt đầu tăng cao đến đáng kể, Lam Đình Niên nhăn mày, móng tay của cô một tháng qua kể từ ngày bị Bạch Hạc Hiên cắt cụt cũng đã dài ra, cô liên tục dùng móng tay bấu lấy bàn tay lớn của Bạch Hạc Hiên trợn tròn mắt muốn anh bỏ tay ra, nhưng cơ bản sức của Lam Đình Niên chẳng là gì so với Bạch Hạc Hiên, lại càng không có tác dụng.
Cổ họng bị đè nén bắt đầu ho khan, Lam Đình Niên chỉ có thể ú ớ trong vô vọng, nước mắt mặn đắng lăng dài trên má thật vô vọng.
Bạch Hạc Hiên không những không buông mà ngược lại càng thấy hứng thú anh dùng thêm lực ở tay cười cợt thành tiếng mà mỉa mai:“Sao? Cảm thấy thế nào? Còn muốn chống đối tôi nữa không?”
Hơi thở dần bị rút cạn, sức sống Lam Đình Niên bấy giờ dần rơi vào trong tuyệt vọng.
Cô chuẩn bị sẵn sàng rồi!
Thời khắc mà Lam Đình Niên nặng nề từng hơi thở, cô bắt đầu buông thõng hai cánh tay của mình xuống, tuyệt vọng bao trùm nhấn chìm cô vào trong bóng tối, bỗng chợt có một luồng khí lạnh bỗng nhiên tràn vào khí quản, làm cho Lam Đình Niên nhất thời bị sốc, cô ôm lấy cổ mình liên tục khom người mà ho khan.
Bạch Hạc Hiên ngồi bên cạnh liên tục lật sấp lật ngửa bôi bôi bàn tay vừa xiết chặt lấy cổ Lam Đình Niên của mình lên ga giường cười cười đầy tà mị mà nhìn chằm chằm Lam Đình Niên cảnh cáo:“Cô nên nhớ đừng chọc điên Bạch Hạc Hiên này, hậu quả đến ngay cả bản thân tôi cũng không nói trước được đâu!”
Để lại ánh mắt đầu u uất của Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên cười lớn chống tay trèo xuống khỏi giường mà đi thẳng ra phía cánh cửa.
Mở cửa anh còn quay đầu lại sang nhìn Lam Đình Niên cái nữa nhắc nhỡ:“Hôm nay tôi chỉ cảnh cáo cô thôi, từ ngày mai dám tự ý ra khỏi nhà, hay đến giờ cơm mà tôi còn thấy cô không xuống thì hậu quả không chỉ đơn giản như hôm nay đâu, nhớ chưa?”
Dập mạnh cửa phòng, Bạch Hạc Hiên ghét bỏ dứt khoát mà rời đi.
Lam Đình Niên hít đủ một ngụm dưỡng khí, cô thẳng lưng dùng chân làm điểm trụ ở trên giường từ từ mà dũi dài cơ thể áp sát vào thành giường, rút vội vài tờ khăn giấy ở đầu giường cô liên tục lau đi nước mất trên khuôn mặt mình.
Cô ghét chúng!
Cô ghét bộ dạng yếu đuối của bản thân mình!
Nhưng mà càng lau nước mắt lại càng chảy nhiều hơn, tay chân luống cuống đến bấn loạn, Lam Đình Niên nhất thời chẳng thể làm chỉ được bản thân, cánh tay run rẫy đến cầm tờ khăn giấy mà cũng chẳng vững, cảm xúc trong cô bị đẩy đến bộc phát, cô ghét cả hộp khăn giấy ở đầu giường, trong nổi tiệt vọng Lam Đình Niên vơ nó mà quăng mạnh xuống sàn nhà, hai tay liền tự ôm lấy bản thân, Lam Đình Niên òa lên khóc ngày càng một lớn hơn, bờ vai cô đơn mà run rẫy đến tội nghiệp, Lam Đình Niên cố dùng sức xiết thật chặt lấy cơ thể mình, cô sợ cảm giác cô đơn, từ lâu đã rất sợ.
Cả khuôn mặt dường như chỉ là nước mắt, nước mắt cuối cùng chẳng thể lau trôi đi những uất phẫn trong lòng cô.
“Cạch!”
Tiếng mở cửa chợt vang lên bên tai, Lam Đình Niên co rút người mà ngước đầu lên.
Lam Đình Niên liền bắt gặp một khuôn mặt mang đầy ý châm chọc cùng một nụ cười đắc thắng đi vào.
Nửa cười nửa khóc cô tự giễu:“Còn chưa chết mà đã có nhiều người ghé thăm đến vậy!”
Õng a õng ẹo, hai tay khoanh trước ngược Nhã Thanh Lam cười cợt đi vào mà nhìn Lam Đình Niên cả người bơ phờ chẳng có chút sắc đang ngồi ở trên giường, cô ta dở thoái khinh thường:“Lam Đình Niên ơi là Lam Đình Niên hơn một năm rồi mà cô vẫn dùng cái dáng vẻ đáng thương này để câu dẫn đàn ông sao?”
“Thật rẻ tiền!”.