Giá Như Em Chưa Từng Yêu

Chương 121: 121: John Nhập Viện





"Anh sẽ bảo vệ thằng bé và cả em nữa! Yên tâm đi Helen, mạnh mẽ lên em, mạnh mẽ như cái cách mà em đã từng mạnh mẽ vượt qua ấy, một thời gian nữa mọi chuyện sẽ qua thôi!"
"Tin anh!"
"Cảm ơn anh Lâm Lâm!" Không hiểu sao trong lúc sợ hãi có lời của Vĩ Tiết Lâm làm điểm tựa, dù không biết là thật hay chỉ là lời an ủi nhưng thật sự hiện tại Helen đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Được rồi em xếp đồ đi, anh đặt vé máy bay!" Bàn tay lớn, Vĩ Tiết Lâm vỗ vỗ nhẹ lấy tấm lưng đang không ngừng run lên của Helen trấn an, rồi mới dần dần nới lỏng cơ thể của cô ra, ân cần lau nhẹ đi hai hàng nước mắt:"Ngoan nín đi, anh đi đặt vé nhé?"
Mỉm cười gật nhẹ đầu, Helen nhìn theo bóng lưng đang khuất dần khuất dần của Vĩ Tiết Lâm mà lòng thầm cảm ơn vì năm năm qua luôn có anh bên cạnh mình và John, thật sự nếu trong năm năm qua không có anh cô thật không dám tưởng tượng nổi bây giờ cô và John sẽ thành ra bộ dạng như thế nào nữa.


Nhìn qua John vẫn còn đang ngồi nghe nhạc, Helen khẽ mỉm cười mà lau nhẹ đi số nước mắt còn vươn lại trên mi, nhẹ nhàng cất giọng:"John lại đây xếp đồ với mẹ nào!"
Lặng người khoảng vài giây chờ đợi hồi đáp của John nhưng rồi mãi vẫn không thấy John đứng lên, Helen liền chau mày, nghĩ bụng John hôm nay không ngoan, nhưng rồi nhìn kĩ lại, Helen liền hối hận vì cái suy nghĩ bộp chộp của mình mà tự gõ nhẹ vào đầu, cô đứng lên đi đến chỗ của John trực tiếp cúi người gỡ tai nghe của thằng bé ra:"John không nghe nhạc nữa, qua giúp mẹ xếp quần áo để kịp bay về Anh Quốc nhé!"
Lời vừa dứt, quan sát kĩ, bỗng chợt Helen lại thấy nét mặt của John hơi tím tái và không giống như mọi ngày cho lắm, ngay lập tức trái tim của một người làm mẹ hoảng lên, Helen sờ sờ vào người của John thì cảm nhận được từng tất da tấy thịt của thằng bé bấy giờ đều lạnh toát không có chút huyết sắc, lay lay nhẹ người thằng bé, cô lo lắng:"John con cảm thấy trong người thế nào rồi, mau nói cho mẹ biết đi con!"
Nhưng rồi đáp lại lời của Helen chỉ là một cơ thể mỏi nhừ, mi mắt dần dần khép lại chặt hơn của John mà thôi.

Sợ hãi cộng thêm lo lắng tất cả đều đẩy hết lên tận não đến bấn loạn, Helen thật không còn đủ tỉnh táo để nghĩ thêm cách, cô yếu lòng mà òa lên khóc nức nở, may thay chút lý trí còn lại cô gọi cho Vĩ Tiết Lâm cầu cứu.

Vé máy bay còn chưa kịp đặt, Vĩ Tiết Lâm nghe tin John như thế thì cũng ngay lập tức vội vả quay trở về phòng của Helen, vội đến nổi mồ hôi trên trán tuông ra nhễ nhại, Vĩ Tiết Lâm nhìn thấy John cả cơ thể đều tím tái nằm trên sofa thì liền chạy đến bế bổng thằng bé lên, còn không quên luôn miệng trấn an Helen:"Em bình tĩnh đi Helen, John chắc là ăn kem nên bị sốt như lần trước thôi, bây giờ anh đưa thằng bé đến bệnh viện! Em không khóc nữa, bình tĩnh và đi theo anh!"
Nói với Helen rồi Vĩ Tiết Lâm liền nhanh chóng bế John ra khỏi resort để tranh thủ kịp thời gian tốt nhất đến được bệnh viện để cấp cứu, Helen hiện tại tuy vẫn rất loạn nhưng có Vĩ Tiết Lâm nên cô cũng phần nào đã bình tĩnh hơn rất nhiều mà chạy theo sau anh, lên xe đến bệnh viện.


Trước cửa phòng cấp cứu đang sáng đèn, Helen lo lắng đến ngồi không yên mà liên tục đi đi lại lại, sự bất lực hiện rõ trong đôi mắt tràn lệ của một người mẹ, Helen cách nào cũng không thể trấn an nổi bản thân mình ổn khi tận mắt chứng kiến cảnh con trai mình được đưa vào phòng cấp cứu và đang không biết tình hình bên trong chuyển biến thế nào, liệu con trai mình có ổn hay không, hay là!.

Càng nghĩ Helen càng chẳng cách nào mà có thể kiềm chế nổi bản thân mình, hai chân mềm nhũn mà ngã khụy xuống bền gạch lạnh lẽo, cô lại oà lên khóc hệt như một đứa trẻ cần mẹ, cảm giác hiện tại thật sự rất tệ.

May thay lúc này Vĩ Tiết Lâm cũng vừa làm xong thủ tục cho John cấp cứu mà quay trở về, nhìn thấy Helen một thân một mình ngồi bệch dưới sàn khóc nất lên mà vội vàng chạy đến đỡ lấy người cô đứng lên vuốt dọc tấm lưng cô mà liên tục trấn an:"Helen em không khóc nữa mau đứng dậy đi em, John thằng bé mạnh mẽ lắm, lần trước thằng bé còn vượt qua được thì lần này chắc chắn cũng sẽ được, em đừng lo lắng nữa, em phải cố giữ sức mà chờ John tỉnh lại nữa chứ!"
"Lâm Lâm, John thật sự sẽ không sao chứ?" Dưới sự trấn an của Vĩ Tiết Lâm, Helen cũng dần dần trở nên bình tĩnh hơn đôi chút mà ôm hết hi vọng trong chờ vào lời nói của Vĩ Tiết Lâm.


"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi Helen à! John nhất định sẽ không sao cả đâu em!"
Lời Vĩ Tiết Lâm vừa dứt đồng thời ánh đèn nơi phòng cấp cứu cũng vừa tắt, bác sĩ từ bên trong phòng cấp cứu mang theo thông tin về John mà bước ra.

Vội vã từ trong vòng tay của Vĩ Tiết Lâm, Helen lao người chạy đến chỗ của bác sĩ lòng mang đầy lo lắng lẫn bất an:"Bác sĩ con trai của tôi, thằng bé nó thế nào rồi?"
Kéo nhẹ lớp khẩu trang, vị bác sĩ trầm ngâm nhìn Vĩ Tiết Lâm đang đứng đấy rồi lại nhìn sang Helen đang không đủ bình tĩnh mà mở lời:"Tôi có một tin tốt và một tin xấu! Không biết cô muốn nghe tin nào trước?".