Giá Như Em Chưa Từng Yêu

Chương 102: 102: Quyết Định Của Sự Ra Đi





Mi mắt trong thoáng chóc đã trở nên hằn hộc, Lam Đình Niên phỉ nhổ vào thẳng mặt của Bạch Hạc Hiên đầy khinh bỉ:“Nực cười! Bạch Hạc Hiên anh thật nực cười!”
Tâm can bị đau đớn bủa vây, Lam Đình Niên dần mất đi khống chế mà xảy ra giằng co với Bạch Hạc Hiên, từ bên trong căn phòng người ta chỉ còn nghe mỗi tiếng khóc thật thê lương của một cô gái, đau đến tận cùng của số phận.

Kinh động đến cả Bạch phu nhân đang ngồi ở dưới phòng khách gọi chồng, ngay lập tức tắt điện thoại đi, Bạch phu nhân chạy vội lên phòng của Lam Đình Niên đẩy cửa đi vào, nhìn Bạch Hạc Hiên và Lam Đình Niên đang mất bình tĩnh, không thể khống chế được hành động khi ở gần nhau mà hét lớn, bà chạy nhanh lại tách cả hai ra:“Bạch Hạc Hiên con làm cái gì vậy hả?”
Dễ dàng tách được cả hai ra khi Bạch Hạc Hiên buông lỏng lực đạo, Bạch phu nhân đẩy mạnh người anh cau mày lớn giọng đẩy người anh ra đến tận cửa phòng:“Con đi ra ngoài ngay cho ta!”
“Biết con thế này ta đã không để con ở riêng cùng con bé rồi!”
Nói rồi Bạch phu nhân liền dập mạnh cửa chốt trong, đến một cơ hội cũng không cho Bạch Hạc Hiên mở miệng giải thích.

Bước chân di chuyển đến chỗ của Lam Đình Niên, đứng cạnh giường, nhìn cô trong bộ dạng đầu tóc rối bù, khóe mi đỏ hoe vươn đầy nước mắt, cơ thể không khống chế được mà run lên đầy mệt mỏi, nằm cứng đơ trên giường.


Bạch phu nhân trước cảnh tượng này cuối cùng cũng chẳng thể nhịn nổi mà chảy dài một giọt lệ cay, bà nhẹ ngồi xuống cạnh giường cúi nhẹ người ôm lấy cơ thể của Lam Đình Niên vỗ vỗ nhẹ:“Niên Niên bình tĩnh! Có mẹ ở đây! Con nghe mẹ bình tĩnh lại đi con!”
Bạch phu nhân ôm hình hài nhỏ bé của Lam Đình Niên tring vòng tay mà chợt nhớ đến lời ru mà bà Lam vẫn thường thi thoảng hát ru cho Lam Đình Niên những lúc sốt cao hay không ngủ được.

Khóe môi dụng tâm mà cất lời, quả thật lời ru từ bé lại giúp Lam Đình Niên bình ổn được tâm trạng, ánh mắt đã có hồn hơn khi nảy rất nhiều, lời ru chạm đến phần ấm áp nơi đầu tim, Lam Đình Niên bất giác nở một nụ cười, lòng bàn tay nhỏ cuộn chặt vào ga giường cũng dần dần nới lỏng, hơi ấm từ người của Bạch phu nhân quả thật cũng ấm áp không kém gì phần mẹ, Lam Đình Niên cô thật sự cười, cười một cách mãn nguyện nhất, tâm bấy giờ thật sự chỉ là hạnh phúc.

“Niên Niên con có muốn rời khỏi nơi này không?” Lời ru dừng lại, một quyết định lóe sáng trong đầu của Bạch phu nhân trước tình cảnh hiện tại của Lam Đình Niên.

Nụ cười trên môi của Lam Đình Niên sau lời của Bạch phu nhân cũng vụt tắt, cô cẩn thận suy nghĩ, thoát khỏi nơi này đương nhiên cô vui còn không hết nhưng mà cô đâu còn lại bất kì một thứ gì để có thể gửi gắm hi vọng sống.

Có đi có ở, liệu còn có sự khác biệt nào hay sao?
Cô nghĩ chỉ có cái chết mới tạo ra sự khác biệt và chấm dứt được sự tiêu cực bấy giờ ở trong cô thôi chứ?
Tránh mặt Bạch Hạc Hiên rồi cô cũng đâu thể quên đi những điều ở quá khứ phải không?
Lam Đình Niên định mở lời khướt từ Bạch phu nhân nhưng rồi lại bị bà chặn họng mà cướp lời trước:“Niên Niên, con suy nghĩ cho thật kĩ lời mẹ!”
“Làm điều dại dột không giải quyết được bất kỳ vấn đề nào cả!”
“Mẹ của con ở dưới suối vàng liệu có vui nổi khi nhìn thấy đứa con gái duy nhất của mình đau khổ luôn dại dột tìm đến cái chết hay không?”
“Ở cương vị là một người mẹ, mẹ khẳng định với con không có bất kì một người mẹ nào muốn nhìn thấy giọt nước mắt đau khổ của con cái mình cả!”
“Mẹ của con nhất định cũng vậy!”
“Nếu con yêu bà ấy thì hãy cố gắng sống vì giọt máu của bà ấy vẫn con đang chảy trong người con!”

“Dù có chết đi nhất định mẹ con cũng sẽ không bao giờ bỏ rời con, bà ấy vẫn luôn ở đây bên cạnh và luôn dõi theo con!”
“Con đừng phụ đi tấm lòng của một người mẹ! Đừng dùng cái chết để chứng minh cho những đau khổ của mình!”
“Niên Niên, mong con hãy suy nghĩ thêm về lời của mẹ!”
“Mẹ có thể đảm bảo cho cuộc sống của con về sau này!”
“Còn về phần con trai mẹ, con có thể an tâm! Dù giữa con và nó có xảy ra chuyện gì đi chăng nửa thì con vẫn là con của ba mẹ! Sự ra đi của con tuyệt đối chỉ có ba mẹ biết!”
Bàn tay ấm áp tỏa đầy hơi ấm, Bạch phu nhận lướt nhẹ qua mái tóc rối của Lam Đình Niên mà vỗ về:“Đừng vội từ chối mẹ!”
Lời từ chối tồn tại nơi cổ họng đã bị lời của Bạch phu nhân thuyết phục mà chùn bước, Lam Đình Niên thôi không nói ra suy nghĩ hiện tại trong đầu mình nữa mà chìm vào trong trầm tư.

Một khoảng lặng được cả hai dụng tâm mà tạo ra để cho những dòng suy nghĩ được có cơ hội tường tận, Lam Đình Niên sau một hồi trầm tư bỗng dưng cũng có một quyết định thật chính chắn:“Mẹ! Con muốn nhìn thấy và lo xong hậu sự cho mẹ con trước khi con rời khỏi nơi này!”
Khóe môi cong nhẹ, Bạch phu nhân chống tay ngồi lên nhìn Lam Đình Niên mà chảy dài một giọt nước mắt chạy ngang qua nơi khóe môi đang mỉm cười đầy hiền từ:“Niên Niên, cảm ơn con đã nghiêm túc suy nghĩ! Chỉ cần con không làm điều dại dột tất cả mẹ đều đồng ý với con!”
“Còn anh ấy thì sao? Liệu anh ấy có buông tha cho con dễ dàng như thế?” Nằm trên giường, Lam Đình Niên suy đi nghĩ lại một hồi vẫn lo lắng ở quyết định ra đi của mình, Bạch Hạc Hiên nào sẽ để cho cô đi dễ dàng như thế sao?
“Niên Niên, mẹ có cách! Con cứ yên tâm đi, điều mẹ đã hứa nhất định mẹ sẽ làm được!” Bạch phu nhân lòng ắt có tính toán mà thành câu, chắc nịch khẳng định.


Bạch Hạc Hiên lần này xem ra đến ngay cả mẹ ruột của anh cũng chẳng thể nào dung túng nổi cho những lỗi lầm mà anh đã phạm phải.

Kể cả ngay chính cả bản thân của Bạch phu nhân bà, có lẽ đời này dù có ăn chay niệm phật thì cũng chẳng thể nào xóa mờ đi được tất cả những bi kịch trong quá khứ mà không rõ bà đã vô tình hay cố ý mà tạo nên trong cuộc đời của Lam Đình Niên.

Là mẹ con bà đã trực tiếp đẩy cuộc đời Lam Đình Niên đến vực thẫm chẳng thể nào thoái lui.

Quyết định cho sự ra đi của Lam Đình Niên vào ngay lúc này có lẽ chính là sự bù đắp duy nhất mà Bạch phu nhân có thể làm để phần nào an ủi và xoa dịu đi cuộc đời vốn đã chịu quá nhiều bi thương của Lam Đình Niên cô mà thôi.

.