Sau lúc Khiết Băng nhớ ra toàn bộ thì Phó Nhất Đằng cảm thấy rất khó chịu.
Bây giờ cảm giác anh rất mơ hồ, rất do dự.
Anh nên làm thế nào? Khi ở cùng cô thì thấy cô cũng không hẳn là một người xấu.
Có lẽ nào anh trả thù và gây oán sai người hai không?
Càng nghĩ anh càng cảm thấy mông lung và lưỡng lự.
Đã ở bên cạnh làm đầu bếp của cô gần hơn 5 ngày nay ở Việt Nam rồi mà không thể hành động.
Bất chợt điện thoại anh đổ chuông
“Boss, chúng tôi đã sắp xếp xong người, mai sẽ hành động.
Boss nhớ khống chế Khiết Băng!”
Bắc Trì, trợ thủ đắc lực, thân cận nhất của anh gọi đến.
Luồng suy nghĩ vừa trái chiều vừa tích cực thoáng vụt lên trong tâm trí anh.
Nên hay không nên?
Suy cho cùng thời gian cũng đã đến.
Chẳng mấy chốc cũng đã đến lúc tiến hành theo kế hoạch.
Gần 1 tháng nay anh đã ở bên Khiết Băng nhưng không làm được gì.
Tranh thủ lúc Đông Phương Hoàng Minh ra ngoài Phó Nhất Đằng liền tiếp cận Khiết Băng.
Khiết Băng lơ là cảnh giác nên đã bị anh khống chế.
Anh đánh vào bã vai cô một cái đủ làm cô hôn mê.
Bao nhiêu thuộc hạ dưới trướng anh liền bố trí mai phục ở bên ngoài.
Bây giờ chỉ còn chờ Đông Phương Hoàng Minh đến giao dịch nữa mà thôi.
Nghe tin King đã hành động và đang vây hãm nhà cũ Bạch gia, tâm trí anh rối bời.
Anh cứ ngỡ King đã buông bỏ nhưng nào ngờ anh ta lại hành động như vậy.
Đúng là ăn cháo đá bát mà!
Đông Phương Hoàng Minh cùng vài tên thủ hạ lân cận nhanh chóng về nhà.
Dường như anh đã đoán trước được thân phận của King là ai nên hôm nay chỉ viện cớ ra ngoài để đi lấy một băng ghi âm mà thôi.
Bước đến nơi, thủ hạ của King liền chỉa súng vào người của anh.
Phó Nhất Đằng dí súng vào thẳng mặt của Khiết Băng hét lớn
“Mày hãy nhìn cho rõ.
Đây là kết cục khi hai người chúng mày dám ám sát em gái của King tao!”
Khiết Băng bất giác mở mắt ra.
Nhìn thấy cục diện hiện tại cô cũng không mấy bất ngờ.
Có lẽ nó đang đi đúng kế hoạch.
Đông Phương Hoàng Minh bình tĩnh nói
“Phó Nhất Đằng… À không, là King mới đúng! Anh chắc chắn đã hiểu lầm chuyện gì đó về cái chết của em gái mình rồi!”
King nơm nớp hốt hoảng nhưng cũng liền đáp trả:
“Không sai gì hết! Chính tai tao đã nghe thấy em gái mình nói tên hai chúng mày, Bạch Khiết Băng và Trần Hoàng Minh!”
Nhìn thấy dáng vẻ bảo thủ của King, Hoàng Minh nhếch miệng sau đó ném đến chỗ anh ta một băng ghi âm, trên đó có 6 chữ: “Gửi anh hai, Phó Nhất Đằng”
Nhìn thấy dòng chữ viết tay thân thuộc của em gái mình làm King sững sốt.
Tay anh buông Khiết Băng ra rồi đón lấy đoạn băng.
Anh ngay lập tức bấm vào nút play, từng câu từng chữ trước khi qua đời của Phó Nhất Nghi liền phát ra:
“Anh hai à, em là Nhất Nghi của anh đây.
Em biết là em không còn sống được bao lâu nữa nên đã thu đoạn ghi âm này.
Ban đầu em đã biết có người muốn giết em nên em đành từ bỏ và hi sinh vì anh.
Em muốn anh có cuộc sống hạnh phúc.
Nào ngờ đâu lúc em bị chiếc xe tải do Bắc Trì lái lao thẳng vào chỗ em thì Khiết Băng bỗng lao ra đỡ cho em.
Em sững người.
Nhưng cũng vì Bắc Trì đã hạ độc em từ rất lâu nên khi va chạm vào mặt đường thì em đã bị ngất.
Lúc tỉnh lại thì em thấy Hoàng Minh.
Em đã ghi và đưa lại cái này cho anh ta để đưa cho anh.
Em gái anh sắp từ giã cõi đời này rồi! Em mong về sau anh sẽ sống thật tốt, có người yêu thương mình thật lòng thật dạ.
Nhớ ăn uống đầy đủ, đừng thức khuya quá nhiều nhé! Và thay em nói lời cảm ơn tới Khiết Băng và Hoàng Minh!
Em gái của anh, Phó Nhất Nghi!”
Nghe đến đây, King ngẹn ngào trong khung bậc cảm xúc.
Hóa ra, hóa ra anh đã trả thù nhầm người! Anh đã gây oán sai người.
Thật chất Bắc Trì mới chính là tên đầu xỏ của mọi việc.
Nghĩ đến đây anh hối hận tột độ, trong lòng anh dấy lên sự day dứt khó tả.
Anh đã đi quá xa và sai quá nhiều.
Anh có lỗi với Đông Phương Hoàng Minh và Bạch Khiết Băng.
Chưa kể còn có lỗi với em gái mình.
Tại sao bản thân lại ngu ngốc đến mức tìm mọi cách giết hại ân nhân của em mình cơ chứ!
“Clap… Clap…”
Tiếng vỗ tay của một người đàn ông cao ráo, khuôn mặt gian tà tôn lên bởi một vết xẹo tên Bắc Trì vang lên.
“Chậc… Câu chuyện bại lộ nhanh hơn tao nghĩ đấy!”
“Mày, tại sao mày lại làm như vậy?”
King hét lớn với ánh mặt tràn ngập nét giận dữ
“Chúng mày còn hỏi tại sao ư? Dù sao cũng là những con người với nhau thì tại sao tụi mày lại ngu xuẩn đến thế?
Ai chẳng có lòng dã tâm và tham vọng cơ chứ.
Tao chỉ lợi dụng Phó Nhất Nghi để thâu tóm mày mà thôi.
Nào ngờ lúc đó tao lại được món hời lớn là Bạch Khiết Băng.
Tao cứ nghĩ cô ta sẽ không xông ra cứu Phó Nhất Nghi, nào ngờ đâu… Haha!
Trong suốt 7 năm nay mày như con chó tuân theo tao.
King? Là cái gì cơ chứ? Cũng chẳng qua là một người nhẹ dạ khả tin, bị tao lợi dụng hết lần này đến lần khác.
Nếu không vì mọi chuyện đã bị Phó Nhất Nghi biết rồi thu âm lại thì đáng lẽ ra tao đã thành công rồi! Còn Đông Phương Hoàng Minh mày thì thật quá thông minh.
Giữ lại được cái băng ghi âm 7 năm ròng cũng thật đỉnh cao mà.
Kế hoạch đã sắp thành công mà mày lại làm nó tan tành mây khói.
Tất cả chuyện kia chúng mày hứng chịu là rất đáng! Chính là do chúng mày tự chuốc lấy mà thôi!”
Nói xong, Bắc Trì rút khẩu súng ra bắn một phát vào người Khiết Băng
“Pằng…”