Phó Nhất Đằng chẳng mấy chốc đã ở nhà Khiết Băng được 3 ngày.
Dạo gần đây cô khá bận rộn nên không hề có thời gian quan tâm đến việc yêu đương hay những người bên cạnh.
Cô nghiêm túc làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, dường như chỉ có 3,4 tiếng để nghỉ ngơi.
Có lẽ do người kia đã gây sự đả kích quá lớn cho nội bộ Tân Đạo đảng ở Canada.
Sau 3 ngày ròng rã thì cô cuối cùng cũng đã khống chế được cục diện, nhưng lần này cô với Hắc Sát phải đi đến Ý một chuyến, bên Hắc Dạ ở Anh Quốc có vẻ ổn nên giờ chỉ còn Ý nữa là xong.
Khiết Băng nghe nói rằng lão đại của “Quỷ môn” cũng đang ở đấy và đang bàn chuyện với Kay Rogus của Mafia Ý.
Họ đang bàn cách đấu lại King.
Cô nghĩ chuyến đi lần này sẽ không bất lợi cho cô vì 3 phía đều mong yên ổn, không thế lực tranh đấu.
Thực sự gần 3 ngày qua cô đã ngó lơ Đông Phương Hoàng Minh, điện thoại cô không mở, tin nhắn không đọc.
Bây giờ mở ra mới thấy anh gọi cô rất nhiều cuộc, tin nhắn là vô kể:
“ Bà xã em đang ở đâu?”
“Vợ ơi nghe rõ trả lời.”
“1 ngày không gặp, anh nhớ em lắm.”
“Băng Băng, anh có chuyện cần đi Ý gấp.
Nếu được thì em qua đây nhé.”
“…”
“…”
“Bà xã à, em nhớ ăn uống, ngủ nghỉ đầy đủ, không được thức quá trớn.”
“Vợ ơi, ba ngày rồi, em có người đàn ông mới rồi đúng không? Hắc Sát đã báo cáo cho anh rồi”
“Giận, ghen.
Mau đến dỗ anh đi!”
Đọc đến đây Khiết Băng dở khóc dở cười.
Không ngờ anh lại biết những chuyện này.
Hắc Sát cậu em kia cũng thật là, hễ có chuyện gì mới mẻ là cứ thích báo cho anh biết thôi!
Cô nhanh chóng hồi âm lại cho anh
“Được, em đến đây.
Đợi em vài tiếng nữa!”
…
Ở đầu dây bên kia, Đông Phương Hoàng Minh cùng Âu Dương Khải đang bàn cách đánh đổ mạng lưới của King thì “ting”, tiếng thông báo nhắn tới.
Hoàng Minh nhanh chóng lấy ra xem, môi hé nở nụ cười.
Âu Dương Khải nhìn mà bức xúc, rõ ràng là lời nói đang trong điểm mấu chốt thế mà lại bị gái làm mờ con mắt.
Anh tức không nói nên lời.
Bất chợt, Âu Dương Bác Văn, con trai của anh chạy đến, khoanh tay đứng bên anh cất lời:
“Papa, mommy giận rồi, ngày nay papa bỏ lơ mommy, papa mau đi kiếm mommy đi!
Papa không đi con giành mommy ráng chịu!”
Âu Dương Khải nghe dậy liền đứng bật dậy, vội chạy ra vườn tìm Nhiễm Khả Hy, sợ cô giận.
Âu Dương Bác Văn nhìn vậy phì cười, bộ mặt nghiêm nghị lúc nãy bỗng chốc biến mất.
Cậu bá đạo cất lên:
“Đúng là bạn thân! Cả hai đều sợ vợ y như nhau.”