Sau vài hơn 10 tiếng dài đằng đẵng thì cuối cùng họ đã hạ cánh tại một căn biệt thự xa hoa ở ngoài trung tâm thành phố.
Do ba mẹ anh thích yên tĩnh nên đã dời về Việt Nam ở tại một vùng đất nhỏ thanh bình mà vẫn đầy đủ tiện nghi.
Đứng gần sân đậu máy bay là một đôi vợ chồng trung niên, có lẽ đó là ba mẹ anh.
Ba anh, Đông Phương Quyền gốc là một người Trung Quốc.
Ông được sống trong nhung lụa từ bé nhưng không hề ăn chơi, quậy phá.
Ông chỉ chú tâm vào làm việc, kiếm tiền và lo cho gia đình.
Chưa kể ông còn là một doanh nhân thành đạt trên thương trường người người ngưỡng mộ.
Mẹ anh, Trần Hoàng Yến, một người phụ nữ xinh đẹp người Việt.
Gia cảnh của bà được bảo mật rất cẩn trọng nên ai cũng chỉ biết là bà cũng là một người có máu mặt trong hắc đạo.
Dòng đời xô đẩy nên hai người gặp nhau, nãy sinh tình cảm từ những lần mâu thuẫn với nhau.
Kết quả là sinh ra anh cùng anh trai của anh, Đông Phương Hoàng Hải.
Nuôi Đông Phương Hoàng Minh ngần ấy năm nên ba mẹ anh rất mong có được
Thấy cô và anh bước xuống, mẹ anh đã chạy đến bên cô, ôm cô vào lòng như thể đã quen từ lâu.
Bà bỏ lơ đứa con trai yêu quý của mình mà nắm tay kéo cô vào nhà.
Bà nhiệt tình đến mức ba anh và anh đều phải thở dài mệt mỏi.
Khiết Băng không tỏ thấy phiền mà ngược lại còn rất vui.
Xem ra cửa ải mẹ chồng nàng dâu rất dễ dàng vượt qua mà không như lời đồn.
Thật ra Trần Hoàng Yến cảm thấy hơi thất vọng khi nghe Hoàng Minh bảo rằng cô đã quên một phần kí ức khi ở Hồ Chí Minh, lúc ở bên anh.
Bà sợ rằng cô sẽ không thích anh, rung động với anh như lúc trước.
Chưa kể, bà không muốn mất đi đứa con dâu đáng yêu này.
Bà liên tục nói anh phải tạo ấn tượng tốt với cô, tìm cơ hội đưa cô về những nơi lúc trước hai người từng ở để cô nhanh chóng bình phục.
Ngoài ra, anh phải cho cô xem tín vật hôn ước của hai người!
Bởi anh muốn tạo cho cô kỉ niệm mới bên anh, vì vậy nên anh không muốn nhắc lại những thứ đã qua.
Giống như người xưa có câu
" Cái gì đến thì sẽ đến, cái gì qua rồi cũng sẽ qua "
Vì vậy ta không nên ép buộc người khác cũng như quá lún sâu vào quá khứ.
Điều quan trọng là nhìn về tương lai sau này.
_____
Khi Khiết Băng tiếp xúc, nói chuyện với mẹ anh thì cô cảm thấy thân thuộc.
Dường như cô đã từng trải qua nó rồi.
Trong đầu cô lúc này từ từ xuất hiện những hình bóng không rõ mặt.
Một người phụ nữ trung niên dáng vẻ tương tương Trần Hoàng Yến và một người con trai trông tuấn tú nhưng quần áo hơi tơi tả, trên băng quấn còn dính một vài vết máu giống như mới bị ám sát.
Cô ngồi bên họ, tươi cười nhìn họ.
Đó là kí ức từng mất của cô sao.
Đau đầu quá!
Đầu cô bây giờ rất đau!
Cô bất ngờ ngất xỉu.
Mắt cô từ từ nhắm lại, cô thấy anh mắt hốt hoảng của ba mẹ anh và còn có cả anh.
"Băng Băng con làm sao vậy? Băng Băngggg!"
"Băng Nhi em sao vậy?"
Trần Hoàng Yến thất thần với vẻ lo lắng, bà không biết chuyện gì đã xảy ra với cô.
Hoàng Minh nhanh chóng bế cô vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Anh vén những cọng tóc xòa trên mặt cô rồi lấy tay anh nắm lấy tay cô khẽ nói
"Em không cần thiết nhớ lại!
Hãy để anh tạo kí ức mới cho em, Tiểu Băng Nhi của anh!"
Phía ngoài khung cửa của căn phòng là Trần Hoàng Yến và chồng bà.
Nhìn thấy cảnh vừa rồi, trong bà hơi sợ hãi.
Bà nghĩ rằng nếu nói những lời ngày xưa từng nói thì không chừng cô sẽ nhớ lại.
Nào ngờ kết quả lại thành ra như vậy!
Đông Phương Quyền ôm bà, cất lời an ủi
"Con bé sẽ không sao đâu, đừng lo!
Nó là Băng Băng cơ mà!"