Đầu Triệu Hành như mất kết nối, tâm trí không quá rõ ràng, nghe người khác gọi thì hắn theo bản năng xoay đầu nhìn, thấy Tô Cách kia không biết sao đã ngã xuống đất rồi, bảy thằng đàn em xúm lại quỳ ngay cạnh thử thăm dò động mạch cổ gã, sắc mặt cả đám trắng nhách.
Vậy mà chết rồi ư?
Triệu Hành ngỡ ngàng.
Hắn lắc đầu, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, lồm cồm bò dậy.
Vừa đứng lên, Triệu Hành mới hay mình vẫn đang ôm Lạc Minh Sơn trong ngực. Đầu ngón tay Lạc Minh Sơn run run, cậu sờ lên miệng vết thương trên cổ Triệu Hành, mặt trắng bệch dính đầy máu đỏ hết sức khó coi.
Triệu Hành thuận tay lau cổ mình, quả nhiên máu dính đầy cả bàn tay. Mắt thấy người trong lòng ngực sợ đến run cầm cập, Triệu Hành đột nhiên muốn ghẹo. Hắn dí bàn tay dính đầy máu tới trước mặt Lạc Minh Sơn, ngó đôi mắt đẫm nước mắt của cậu mà cười khùng khục: “Sao đấy, bị dọa rồi à?”
Lông mi Lạc Minh Sơn run run, giọng nhỏ như mất tiếng, lắp bắp nói: “… Anh A Hành ơi, anh lại bị thương rồi.”
“Không sao, chút này…” Giọng của Triệu Hành đột nhiên im bặt, hắn đã nhớ ra vì sao cổ mình bị thương.
Mẹ nó!
Là do hắn che chở cho thằng Lạc Minh Sơn báo đời kia!
Mặt Triệu Hành như đạp cứt chó. Lúc nãy đầu hắn bị úng nước à? Nếu không sao hắn lại đi làm chuyện ruồi bu kiến *** vậy?
Hắn – Triệu Hành, kẻ ngu dốt vô tri nhất trên đời!
Triệu Hành bực bội đẩy Lạc Minh Sơn ra, ghét ơi là ghét lườm cậu, hùng hổ nói: “Mẹ nó, vướng tay vướng chân, hại bố đây bị thương…”
Hắn chửi xong thì có quản giáo xách cáng xông đến hốt Tô Cách đi, sau đó dẫn đám người có mặt đi thẩm vấn.
Có lẽ trí tuệ nhân tạo theo dõi sau lưng đã tiến hành đo lường trận ẩu đà này rồi, nên thẻ điện tử của cả bọn *ting ting* liên tục.
…
Tô Đống An là thằng xách ghế phang Triệu Hành, gã cũng họ Tô, số dư trong thẻ cũng nhiều hơn người khác, chả biết là có quan hệ gì với Tô Cách không.
Triệu Hành nheo mắt.
Đúng lúc này, thẻ điện tử trên người Tô Cách cũng “ting” một tiếng.
Gã xài dao, tuy chưa đổ máu nhưng kiểu gì cũng bị trừ 50 điểm y như Triệu Hành đoán. Có điều số dư này…
Triệu Hành trộm nín thở, tính cả tiền xài cho bản thân cùng đàn em, Tô Cách đã hơn bốn mươi triệu.
Đại gia, đúng là đại gia mà…
Sau đó là đến Triệu Hành.
*Ting*
Một người, một trận đấu, một chọi tám, 240 điểm bay màu.
Nhà ăn lập tức ồn ào, ánh mắt dòm Triệu Hành cũng phức tạp. Ngay cả nhóm quản giáo đang dẫn đường cũng quay đầu ngó hắn mấy lượt.
Triệu Hành cúi đầu xoè tay thử tính. Hắn lăn lộn mấy bữa nay kiếm được có 60 điểm, mà giờ đầu bị đập, cổ bị thương, cộng cộng trừ trừ một hồi thấy lỗ chết mẹ.
Triệu Hành cau mày.
Hơn nữa… Hắn nhìn Tô Cách trên cáng cứu thương.
Thằng này tự dưng chết bất đắc kỳ tử, không biết có tính lên đầu hắn không, nếu hắn gánh thêm một mạng thì đúng là ăn thiệt lớn rồi.
Chỉ có mình Lạc Minh Sơn là không bị trừ điểm nhưng mặt bị Triệu Hành trét máu nhầy nhụa.
Có quản giáo trẻ tuổi đi bên cạnh thấy khuôn mặt cậu dù dính đầy máu tươi cũng xinh đẹp như vậy, vô thức dịu giọng nói: “Lạc Minh Sơn, cậu bị thương à? Nếu nghiêm trọng thì cứ xin đi khám trước.”
Lạc Minh Sơn lắc đầu, cậu quay sang nhìn Triệu Hành, giọng thoáng trầm: “Triệu Hành bị thương rất nặng, phải chữa trị gấp.”
Quản giáo chần chừ.
Lạc Minh Sơn không bị trừ điểm, đồng nghĩa trận ẩu đả này cậu không tham gia vào, có dẫn theo cũng chỉ hỏi vài câu là thả ra, chữa trị trước cũng không có vấn đề gì cả. Còn Triệu Hành thì khác, hắn là trung tâm của trận ẩu đả này…
Triệu Hành cười nhạo, lười biếng bảo: “Quản giáo này, thẻ của Lạc Lạc nhà tôi có kêu đâu mà sao anh biết tên cậu ta thế? Anh chịu để ý cậu ta ghê ha.”
Quản giáo trẻ mặt đỏ bừng.
Cậu ta xin thề mình không hề có cái ý nghĩ mạo phạm gì Lạc Minh Sơn cả.
Chỉ là…
Lạc Minh Sơn đẹp đến chẳng giống người thật, ngay cả minh tinh đang hot hiện nay cũng không sánh bằng, so ra thì người kia chẳng khác gì dung chi tục phấn cả. Lúc Lạc Minh Sơn xuất hiện trong trại giam, không chỉ bạn tù mà tới quản giáo cũng trộm thảo luận sau lưng.
Chuyện cậu bị đưa sang khu thẩm vấn điều tra khiến không ít quản giáo tiếc hận và thương hại.
Đây là chuyện ai cũng tự biết trong lòng, Triệu Hành nói toạc móng heo ra vậy sao bọn họ chịu cho nổi.
Quả nhiên, mặt quản giáo trưởng đang dẫn đội đen như đít nồi, ông ta lạnh lùng liếc quản giáo trẻ tuổi rồi gằn giọng quát: “Im lặng!”
Triệu Hành nhún vai, nín mỏ.
Hắn đút tay vào túi, bước chân lười nhác thong dong đi theo đám người phía trước.
Chín thằng bị nhốt vào chín căn phòng nhỏ chờ thẩm vấn. Khoảng chừng nửa tiếng, Triệu Hành bị gọi đi.
Hắn theo đuôi quản giáo đến căn phòng bằng thiết trông khá giống chỗ mà nãy giờ hắn bị nhốt, cũng có quản giáo, ghế thiết và người máy.
Quản giáo thẩm vấn chính là đội trưởng dẫn đội lúc nãy, tuổi chừng bốn mươi, thoạt nhìn đoan chính nghiêm túc nhưng nhìn kỹ thì có hơi quen mặt.
Triệu Hành bình tĩnh khách quan kể lại toàn bộ sự việc, cũng nhấn mạnh rằng sau khi mình ngã xuống đất thì không có bất cứ hành động công kích nào, hắn không biết tại sao Tô Cách lại chết.
Đội trưởng lật tài liệu, không nói gì. Triệu Hành hơi rướm người về phía trước, buột miệng hỏi: “Sao Tô Cách lại chết thế?”
Đội trưởng đáp: “Nhồi máu cơ tim, đột tử.”
Triệu Hành thở phào, cũng im lặng cảm khái là mình may mắn. Và để phòng ngừa lỡ như, hắn vẫn hỏi thêm một câu: “Vậy thì không dính dáng gì đến tôi đúng không?”
Đội trưởng cau mày, nhớ lại hình ảnh trong camera, các quản giáo phân tích là Lạc Minh Sơn ra tay trước, Tô Cách cũng từng có dấu hiệu phát bệnh, nếu không Lạc Minh Sơn đâu dễ gì cản được đòn tấn công toàn lực của Tô Cách như thế. Có điều Quan Bành Trình lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Camera không chụp được biểu cảm trên mặt Lạc Minh Sơn, nhưng lại thấy rõ biểu cảm của Tô Cách.
Giây phút gã bị Lạc Minh Sơn nắm cổ tay rồi rớt dao găm xuống, cảm xúc trong mắt rõ ràng khá kỳ lạ, như là… rất hoảng sợ. Mà Lạc Minh Sơn chỉ chộp cổ tay không cho gã đánh người, chứ không gây thương tổn gì cho Tô Cách cả. Trên tờ giấy chứng tử của bác sĩ cũng viết rõ, nguyên nhân cái chết là do đột tử, không dính dáng gì tới người khác.
Quan Bành Trình hồi hồn, đáp lời Triệu Hành: “Tuy Tô Cách đột tử, nhưng cũng một phần do cảm xúc anh ta dao động quá lớn. Sau khi thảo luận, bọn tôi quyết định trừ cậu thêm 50 điểm hối cải.”
Triệu Hành chửi thề trong bụng. Thẻ điện tử trên người hắn cũng vang lên thông báo.
“Triệu Hành.” Đội trưởng ngồi phía sau bức tường thủy tinh lần nữa lên tiếng: “Từ đầu cậu đã lên kế hoạch hết rồi đúng không? Cậu biết Tô Cách sẽ không bỏ qua cho Lạc Minh Sơn, nhưng nếu đánh nhau với đám người đó sẽ bị trừ rất nhiều điểm hối cải, nên cậu cố ý đưa ra giao dịch trị giá 300 điểm, như vậy sẽ bảo vệ Lạc Minh Sơn tốt hơn, đúng không?”
Triệu Hành: “…”
Triệu Hành nghe mà nổi da gà da vịt.
Hắn cười ruồi, giọng không giấu mỉa mai: “Cái quỷ gì vậy trời, tuy tôi rất muốn bán Lạc Minh Sơn nhưng tự dưng thấy 300 ít quá nên mới đổi ý thôi… Tôi mà biết trước lăn lộn một hồi sẽ bị trừ xuống còn có 10 điểm, còn bị thương thì tôi chẳng ngại thiếu 300 điểm này đâu.”
Đội trưởng hết sức phức tạp nhìn Triệu Hành. Còn Triệu Hành thì đắc ý lắm, cảm giác mình ngày càng gần “101 phạm nhân tàn ác không biết hối cải” rồi.
Không sai, Triệu Hành hắn là rác rưởi, là tên cặn bã, nhanh nhanh đuổi hắn đi đi!
Ghế thiết và người máy lần lượt phát ra tiếng.
Triệu Hành – kẻ cuồng vọng đệ nhất, lục thân không nhận, đang lạnh lùng cười ngạo nghễ bỗng sượng trân.
Điều duy nhất đáng mừng là ở đây không chơi trò giật điện.
Đội trưởng không bất ngờ trước kết quả này. Ông ta thở dài: “Triệu Hành, cậu không nhớ tôi sao?”
Triệu Hành sửng sốt, mở miệng: “Đúng là nhìn chú có hơi quen.”
“Tôi họ Quan, khi mấy cậu còn nhỏ thường gọi tôi là chú Quan.”
Chú Quan…
Triệu Hành nhớ ra rồi.
Năm đó khi hắn và Lạc Minh Sơn gặp phải chuyện kia, Triệu Hành bị thương nặng quá nên quản giáo cũng phát hiện. Triệu Hành nhân cơ hội kể lại hết mọi chuyện, do thằng biến thái kia là nam nên Triệu Hành đã phải khai báo với đội trưởng Quan. Gã biến thái bị xử phạt, trừ một số điểm hối cải khổng lồ, còn bị ném vào trong phòng giật điện, cuối cùng không chịu được mà bỏ mạng luôn.
Triệu Hành còn nhớ rõ sau khi mọi chuyện kết thúc, quản giáo Quan ấy đã xoa đầu hắn, nói: “Nhóc con thật dũng cảm, biết bảo vệ em trai, giỏi lắm, lợi hại lắm!”
Triệu Hành: “… Chú Quan.” Hắn hơi mím môi, bỗng nhớ đến ông Chu trong phòng bảo vệ kia.
Ông Chu cũng từng rất thích hắn, nhưng bây giờ ông ấy chẳng thèm nhìn hắn một cái, thậm chí trong ánh mắt còn ẩn chứa thất vọng cùng khinh ghét rõ ràng.
Triệu Hành nhìn Quan Bành Trình, cười như thể chẳng sao cả: “Chú Quan à, chú không ngờ khi gặp lại tôi đã biến thành thằng tội phạm đúng không?”
Quan Bành Trình nhìn Triệu Hành, sửa lại: “Cậu không phải là tội phạm, cậu chỉ là người dự bị mà thôi, chỉ cần cậu sửa đổi tốt, vượt qua được bài kiểm tra tư tưởng thì có thể rời khỏi đây.”
Triệu Hành cười nhạt thếch: “Không sửa được đâu chú Quan ạ. Chú nhìn sai người rồi, từ đầu tôi đã chẳng phải thứ tốt lành gì. Chú đừng quên năm tôi bảy tuổi đã vì giết người chưa thành mà bị đưa vào trung tâm trị liệu cho nhi đồng.”
“Chuyện kia nhất định có ẩn tình, tôi tin cậu…”
Không khí trong phòng như ngưng đọng, âm thanh nhè nhẹ của lỗ thông gió, tiếng máy móc điện tử vận hành, còn có cả tiếng bước chân bên ngoài hành lang,…
Tất cả như biến mất.
Triệu Hành cảm giác tiếng hít thở của mình cũng biến mất, hắn như bị cách ly khỏi tất cả mọi thứ có mặt ở đây. Thế giới thật tĩnh lặng, tai của hắn chỉ nghe được một âm thanh duy nhất – đó là giọng nói của Quan Bành Trình.
Hắn nhìn chằm chằm môi của Quan Bành Trình, ông ấy nói…
“Tôi tin cậu không cố ý đẩy Lạc Minh Sơn.”
Tiếng ồn ào của thế giới bỗng nhiên quay trở về, chẳng sót thứ gì. Triệu Hành nhắm mắt, môi cong cong, nụ cười đong đầy chế nhạo.
A…
Hắn đang chờ mong cái gì cơ chứ?
Vớ vẩn thật!
Triệu Hành ngồi trên ghế nói dối, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng. Loại ghế này không thể dùng cho trẻ con nhưng bây giờ hắn trưởng thành rồi, hắn có thể nói ra sự thật đúng không?
Chỉ cần hắn nói ra sự thật.
Sự yếu đuối và lời nói dối trắng trợn kia của Lạc Minh Sơn sẽ bị phô bày trước mặt mọi người.
Trái tim Triệu Hành bỗng đập thật nhanh, năm ngón tay bấu vào thành ghế điện, môi run run nhìn Quan Bành Trình: “Tôi…”
Bỗng nhiên hắn dừng lại.
“Tôi có thể đi được chưa?” Triệu Hành cúi đầu.
Quan Bành Trình sửng sốt rồi bảo: “Được.”
Triệu Hành đứng dậy, rũ mắt cười mỉa mai.
Thôi.
Bản án này đã chấm dứt, còn nhắc đến nó làm gì? Nói ra chân tướng thì khoảng thời gian một năm “bị giáo dục” ấy của hắn hủy bỏ được sao? Nói ra chân tướng, Lạc Minh Sơn có trả lại hết những thứ mà hắn từng gánh chịu không?
Không bao giờ.
‘Muốn mọi người tin tưởng mình trong sạch’ là nguyện vọng thuộc về Triệu Hành năm bảy tuổi, không thuộc về Triệu Hành năm mười chín tuổi.
Triệu Hành năm mười chín tuổi chỉ muốn sống theo ý mình, trở thành một kẻ tồi tệ kiêu ngạo tàn ác mà ai cũng muốn né. Sau đó được chọn đưa lên “trên mặt đất”.
Còn Lạc Minh Sơn thì… Lạc Minh Sơn ti tiện thế nào, một mình hắn biết là được. Chế tài mà Lạc Minh Sơn phải chịu, một mình hắn cho là được.
Để cho người khác trừng phạt cậu làm sao sung sướng bằng việc hắn tự mình ra tay.
Triệu Hành bỗng nhớ tới đôi mắt đẫm lệ của Lạc Minh Sơn khi nãy. Ngay khi Lạc Minh Sơn cho rằng mình bị bán đi thì khuôn mặt nhỏ đó trắng bệch, khóe mắt hồng hồng, lông mi ướt đẫm, xinh đẹp hệt như viên pha lê ẩn sau lớp thủy tinh.
… Khiến lòng người ta ngứa ngáy.
Triệu Hành vươn tay sờ vết thương ở cổ, nheo mắt.
Ha.
Hôm nay hắn bị thương vì Lạc Minh Sơn, có phải nên đòi chút lợi không nhỉ?
Triệu Hành vừa ra cửa đã thấy Lạc Minh Sơn đứng chờ cuối hành lang, xoay lưng về phía mình. Bên cạnh là quản giáo trẻ lúc sáng, hai người đang nói chuyện phiếm.
Quản giáo trẻ: “Triệu Hành kia… cậu ta quá hung tàn, tôi vào đây lâu vậy mà vẫn là lần đầu tiên thấy có người bị trừ hơn 200 điểm, cậu không sợ à?”
Triệu Hành đắc ý cong khóe môi. Đúng rồi, hung tàn đáng sợ lắm đấy, hết thuốc chữa rồi. Nom dáng vẻ quản giáo thì e thanh danh của hắn đã nổi như cồn, ít nhất trong lòng đám quản giáo trẻ này hắn đã ở vị trí số một.
Thấy Lạc Minh Sơn im lặng, quản giáo trẻ cũng không thấy lúng túng mà tự biên tự diễn: “Cũng phải, cậu là vợ cậu ta cơ mà, sao lại sợ cậu ta được?”
Triệu Hành: “???”
Quản giáo trẻ ngưng một chốc như đang suy nghĩ gì đó: “Mấy đồng nghiệp của tôi bảo mặc dù Triệu Hành rất dữ, nhưng cậu ta cũng vì bảo vệ vợ nên mới tranh chấp với người khác thôi, chưa tới mức hết cứu. So với lũ giết người trộm cướp, không chuyện ác nào không làm như Tô Cách thì tốt hơn ti tỷ lần…”
Triệu Hành: “???”
Mẹ nó, tứcccc!!!