Triệu Hành làm ồn trong lớp, giáo viên người máy đành dừng giảng, ánh mắt cả lớp cũng đổ dồn về hắn.
Vài người nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp sâu xa, ghen ghét đố kỵ, có người như ngộ ra điều gì, thậm chí một tên ốm nhom gầy gò còn che miệng cười trộm.
Triệu Hành nghi ngờ bọn họ dòm như vậy là do đã thấy cảnh thằng ngốc Lạc Minh Sơn thổi “phù phù” và “thơm” hắn một cái!
Chết tiệt!
Triệu Hành đá bàn, không muốn học nữa, quay lưng ra khỏi lớp.
Lạc Minh Sơn vội vàng chạy theo.
Thẻ điện tử vang hai lần, lẽ ra cả hai đều bị trừ 0,5 điểm vì về sớm nhưng Triệu Hành quá xúc động nên không nghe rõ.
Ra khỏi lớp, Triệu Hành vừa leo cầu thang vừa mắng mỏ: “Lạc Minh Sơn, cậu bị thiểu năng nên đầu óc đần độn phải không? Hay não cậu úng nước hả?”
“Cậu tới bệnh viện khám não chưa? Có phải lúc khám người ta nói não cậu bị chập mạch không?”
“Não của cậu chưa phát triển đầy đủ đúng không?”
“Cậu ngu thật hay giả ngu đấy? Tôi chưa từng thấy thằng nào mười bảy tuổi ngu si đần độn như cậu cả!”
“Hay cậu cố tính muốn chơi xỏ tôi? Làm chuyện đó giữa chốn đông người là muốn làm bẽ mặt tôi đúng không? Tôi không tin ai lại chơi ngu như vậy! Cậu đang đóng kịch phải không hả?”
Cả một đường từ phòng học đến cổng trường, Triệu Hành mắng không ngừng mỏ, còn Lạc Minh Sơn chỉ biết cúi đầu chịu trận, chẳng nói chẳng rằng, vẻ mặt nghiêm túc.
Triệu Hành chửi rủa mãi tới khi nhận ra người bên cạnh hình như chẳng nói câu nào nãy giờ.
Hắn quay đầu nhìn Lạc Minh Sơn, còn tưởng cậu đã biết mình sai, ăn năn hối lỗi im lặng không lên tiếng. Nào ngờ lúc nhìn kỹ lại, hắn nhận ra Lạc Minh Sơn chỉ cụp mắt, môi mím lại, vẻ mặt hết sức điềm nhiên.
Dường như chỉ có mình Triệu Hành la hét ầm ĩ, ồn ào giữa chốn công cộng.
Triệu Hành đột nhiên mất hứng.
Hắn nheo mắt, giơ ngón trỏ hung hăng chọc vào trán Lạc Minh Sơn khiến cậu lui về sau một bước.
Lạc Minh Sơn nhìn Triệu Hành, chớp mắt chậm rãi nói: “Nhưng chính anh đã nói với em, ai cũng làm như vậy.”
Triệu Hành: “…”
Được rồi.
Chuyện này quả thật là do Triệu Hành bày trò, bởi vì từ nhỏ hắn đã rất sợ đau nhưng rất hay bị thương, thỉnh thoảng hắn thấy những bà mẹ khác hay thổi “phù phù” khi bôi thuốc cho con nên đâm ra mê mẩn, muốn người khác cũng thổi “phù phù” cho mình.
Nhưng chuyện này quá ư là nhục nhã, ngay cả lúc Triệu Hành năm tuổi cũng đã cảm thấy mất mặt rồi. Hắn xấu hổ không dám nói với mẹ, thế là đành lừa gạt Lạc Minh Sơn ba tuổi, dụ cậu phải “phù phù” cho mình.
Đã thế còn ngang ngược nói với cậu rằng cả thế giới ai cũng làm vậy hết, thậm chí còn phải làm một cách nghiêm túc. Hắn thêm mắm dặm muối, bảo đây là quá trình cực kỳ quan trọng, quan trọng giống như chuyện đi ngủ phải nhắm mắt vậy.
Còn về chuyện “thơm thơm”, đơn thuần chỉ là tâm tư riêng của Triệu Hành thôi.
Hồi còn nhỏ, Lạc Minh Sơn vừa mềm mại vừa trắng trẻo, ngoan ngoãn lại rất biết nghe lời. Triệu Hành thích hôn cậu lắm, cũng thích được cậu hôn lại.
Nhìn Lạc Minh Sơn, đột nhiên lòng Triệu Hành dâng lên cảm giác lạ.
Dường như tất cả mọi người trên thế giới này đều bị thời gian đẩy về phía trước, chỉ có Lạc Minh Sơn vẫn ở đó và không bao giờ trưởng thành.
Triệu Hành chợt nghĩ đến điều gì, hắn híp mắt, giọng trở nên lạnh hơn: “Khoan đã, cậu cũng bôi thuốc cho người ta vậy hả?”
Lạc Minh Sơn lắc đầu: “Em chỉ bôi thuốc cho anh thôi.”
Triệu Hành thở phào.
Hắn bước tới gần, mắt cụp xuống rồi nói nghiêm nghị: “Sau này đừng làm vậy nữa, loại chuyện trẻ con này chỉ có tụi con nít mới làm.”
“Nhưng anh từng nói…”
“Hơn nữa.” Triệu Hành ngắt ngang lời Lạc Minh Sơn, nhìn thẳng vào mắt cậu, khóe môi cong trên khuôn mặt hiện vẻ khinh thường cùng châm chọc: “Cậu tưởng quan hệ của chúng ta vẫn như trước hả?”
Lạc Minh Sơn thoáng khựng, môi mấp máy nhưng không cất lời, chỉ đứng đó cúi gằm mặt.
Cậu cứ đứng đó không nói gì, sắc mặt dần dần tái đi. Như một bức tranh cũ bạc màu bị chủ nhân vứt bỏ vậy.
…
Nhà ăn ở đây nằm giữa Phòng giáo dưỡng và nhà máy, tổng cộng ba tầng gồm tầng hầm thứ nhất, thứ hai và thứ ba, cứ càng xuống thì đồ ăn càng mắc.
Triệu Hành lang thang đến tầng hầm rẻ nhất. Quả nhiên sau hơn mười năm, các món ăn ở đây không hề thay đổi chút nào.
Giá các suất ăn chênh nhau từ 0,1 đến 0,3 điểm, rẻ nhất là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng 0,1 điểm, còn lại toàn khoai lang nghiền và cơm.
Triệu Hành mua bát cơm và phần khoai tây nghiền. Vẫn giống như trước, dinh dính và nhơm nhớp, khó ăn chết đi được!
Triệu Hành đã không ăn loại thực phẩm này trong nhiều năm.
Lạc Minh Sơn cũng lấy một phần giống như Triệu Hành, lặng lẽ ngồi ăn bên cạnh hắn. Ngôn Tình Hay
…
Nhà ănrất lớn, mấy tên tội phạm là nam giới trú trong các tầng từ 1 đến 10 hay đến đây ăn uống. Tuy Triệu Hành bắt đầu nổi danh nhưng hắn mới tới có một ngày, vẫn còn nhiều người chưa biết hắn. Vì thế tình trạng bị người ta tránh né như rắn rết đã không xuất hiện trong suốt học kỳ.
Ngược lại là Lạc Minh Sơn, vẻ đẹp chết người của cậu thu hút vô số ánh mắt. Chưa đầy một giây, mấy chiếc ghế cạnh cậu đã lấp kín người. Nhưng vì Triệu Hành ngồi cạnh Lạc Minh Sơn đang cáu, nên không ai dám khùng điên đến quấy rầy.
Triệu Hành ăn được nửa chừng, cửa nhà ăn truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt.
Triệu Hành cắn đũa ngẩng đầu lên nhìn. thấy đám đông tản ra hai bên chừa một khoảng trống ở giữa.
Một người đàn ông cao lớn đi giữa khoảng trống đó, tuổi tác khoảng ngoài ba mươi, tóc cạo ngắn sắp lộ cả da đầu, da màu lúa mạch hiếm thấy, cơ bắp cực kỳ săn chắc.
Theo sau gã còn bảy tám người nữa. Phô trương quá đà, y hệt cảnh trong mấy bộ phim cũ rích.
Mẹ kiếp, ghen tị quá đi mất!
Cái thằng đó nhất định sẽ được chọn vào “101”!
Triệu Hành chua chát nghĩ.
Triệu Hành nhìn “đại ca” kia mà tự hỏi, chẳng lẽ mình đi nhầm đường rồi, đánh lộn một mình không được oanh liệt lắm. Chẳng lẽ hắn phải đi thu nhận đàn em giống như trước đây sao?
Nhưng lỡ nhận trúng một đám ngu thì phải làm sao?
Còn chưa nghĩ xong, Triệu Hành bỗng thấy “đại ca” đi thẳng về phía mình. Sau đó, “đại ca” đuổi những người khác trong bàn đi, hống hách ngang ngược ngồi đối diện Lạc Minh Sơn.
Gã nhìn thẳng vào mặt Lạc Minh Sơn, trầm giọng nói: “Tôi là Tô Cách, tên cậu là gì?”
Triệu Hành: “…”
Triệu Hành bực bội ném mạnh đũa.
Hắn quay sang Lạc Minh Sơn, nhéo mặt cậu cười nói: “Mẹ nó, cục cưng Lạc Lạc thật biết kiếm việc cho anh làm. Không ấy quẹt cái mặt này mấy vết sẹo đi, cho bớt việc?”
Lạc Minh Sơn run bần bật.
Lúc này Tô Cách mới để ý đến Triệu Hành ngồi cạnh Lạc Minh Sơn. Gã cau mày không vui, ra lệnh cho đàn em: “Mang thằng đó ra chỗ khác.”
Triệu Hành lại cười.
Đệt cụ, ngông quá nhể! Lâu lắm rồi Triệu Hành chưa thấy thằng nào láo như thằng này.
Hai thanh niên cao lớn ngồi trái phải của Tô Cách lập tức đứng dậy.
*Phập!*
Một con dao găm sắc lẹm không báo trước cắm xuống bàn gỗ, lưỡi dao bén tới mức đâm vào gỗ như cắt đậu phụ vậy.
Không khí xung quanh im ắng lạ thường.
Có điều Triệu Hành lại dễ dàng rút con dao ra, khéo léo chơi đùa mũi dao ngay đầu ngón tay. Hắn nhìn Tô Cách, cười nói: “Để tao coi thằng nào ngon dám ra tay trước.”
Tô Cách giơ tay, hai đàn em của gã đứng im tại chỗ.
Gã ngạc nhiên nhìn thanh niên trẻ tuổi non choẹt trước mặt, nhìn thế nào cũng chỉ mới hai mươi.
Nơi đây không cấm dùng dao, nhưng có được quy định rõ ràng. Chỉ cần xảy ra xung đột bằng dao, bất kể đổ máu hay không đều sẽ bị trừ 50 điểm.
Điều này mang nghĩa, hoặc là thanh niên trước mặt rất nhiều điểm hối cải nên chả sợ, hoặc hắn là kẻ mất trí không cần mạng nữa.
Bất kể ra sao, hắn rõ ràng không dễ chọc.
Ánh mắt Tô Cách liếc con dao trong tay Triệu Hành, sau đó dòm mặt hắn: “Người anh em, đánh nhau rồi bị lôi đến phòng sám hối chịu kích điện không đáng đâu, hay là chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau nhé?”
Triệu Hành dựa vào lưng ghế, nghịch con dao trong tay, tùy ý nói: “Được, chú nói trước đi.”
Tô Cách lại liếc Lạc Minh Sơn, nhưng ánh mắt không dừng trên người cậu quá lâu.
Gã hỏi: “Người bên cạnh cậu… là bồ nhí hay là người yêu của cậu vậy?”
Con dao trong tay Triệu Hành xém chút nữa khứa vào tay.
Hắn bất đắc dĩ nói: “Chú à, tôi nhìn giống “gay” lắm sao?”
Mới hơn có ba mươi mà đã bị gọi là chú, sắc mặt Tô Cách khó coi thấy rõ, nhưng gã vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Vậy cậu ấy là…”
“Ồ, cậu ấy là nô lệ của tôi, cậu mau mang trà nước lên đây cho tôi giải khát cái coi.” Triệu Hành sờ gáy Lạc Minh Sơn, cười nói: “Phải là Lạc Lạc mới đúng chứ nhỉ?”
Lạc Minh Sơn do dự, sau đó thận trọng gật đầu.
Tô Cách thở phào, cười thoải mái, tư thế cũng thả lỏng: “Thế này nhé, cậu giao cậu ấy cho tôi, tôi tặng cậu người khác.”
Triệu Hành nhiệt tình hỏi: “Chú có thể cho tôi cái gì?”
Nụ cười trên mặt Tô Cách ngày càng rõ ràng: “Cậu muốn thế nào thì tôi cho cậu thế ấy, thấy sao?”
Hắn hơi nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói: “Thuốc lá, rượu, đá quý, phụ nữ…”
Triệu Hành nhướng mày tỏ vẻ kinh ngạc: “Phụ nữ sao cho được? Chỗ này có chắc?”
Lạc Minh Sơn cau mày.
“Ha ha ha, người anh em, cậu thật thích đùa! Nơi này mặc dù không có phụ nữ, nhưng nếu cậu đi ra ngoài, tôi bảo đảm sẽ cho cậu một… “
“Thôi dẹp đi.” Triệu Hành bĩu môi ngắt lời gã: “Tương lai xảy ra chuyện gì ai dám đảm bảo đây?”
Tô Cách ngồi thẳng lưng, nói chắc nịch: “Vậy thì cho người anh em cái hữu dụng nhất, điểm hối cải, được không? 100 điểm nhé.”
Xung quanh bỗng truyền đến tiếng thở hổn hển, mọi người bắt đầu rì rầm bàn tán.
100 điểm hối cải, tức là 1 triệu lận đấy. Một tù nhân mỗi ngày ra ngoài làm việc, không vi phạm bất kỳ nội quy nào, ăn uống phải tiết kiệm và hạn chế phát sinh chi phí cả nửa năm mới được từng đó.
Triệu Hành cũng ngạc nhiên ra mặt.
Hào phóng thế!
Hấp dẫn nha!
Triệu Hành cân nhắc lời đề nghị.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Triệu Hành, trái tim Lạc Minh Sơn chùng xuống.
Như đã tính toán xong, sắc mặt Triệu Hành bỗng dịu dàng, hắn xoay đầu hai tay ôm lấy gò má Lạc Minh Sơn, kinh ngạc nói: “Lạc Lạc, cậu thật có giá trị, tôi cứ tưởng có thể bán cậu với giá 20 điểm, thật không ngờ lại tới 100 điểm lận.”
Hai má Lạc Minh Sơn tái nhợt, cậu không dám tin nhìn thẳng Triệu Hành, lông mi khẽ run, hốc mắt lập tức đỏ ửng. Khóe mắt cậu ươn ướt, xinh đẹp như nàng tiên cá tan nát cõi lòng, tuyệt vọng đến rơi lệ.
“Lạc Lạc khóc thật đẹp.” Triệu Hành lẩm bẩm, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Triệu Hành quay đầu nhìn Tô Cách: “Đẹp quá đi mất.”
Trái cổ Tô Cách trượt lên xuống, giọng gã cũng khàn: “Xinh đẹp thật.”
Triệu Hành cười: “Đẹp thì thêm tiền đê.”
Tô Cách: “…”
Tô Cách hít sâu, dời mắt khỏi khuôn mặt Lạc Minh Sơn: “Cậu muốn bao nhiêu?”
Triệu Hành: “Ba trăm.”
Tô Cách đã căng: “Cậu chào giá cao vậy, không sợ tôi cướp luôn à?”
Triệu Hành vừa nhìn Tô Cách vừa xoa đầu Lạc Minh Sơn: “Cướp gì mà cướp, vô duyên! Nếu anh cho tôi cái giá hợp lý, tôi sẽ để Lạc Lạc hầu hạ anh thật tốt, đúng không hả Lạc Lạc?”
Lạc Minh Sơn cúi đầu lặng thinh.
Tô Cách thầm cân nhắc, dù thanh niên trước mặt không phải gay, cũng không thích bé đẹp bên cạnh nhưng mà… bé đẹp kia rõ ràng khoái thằng thẳng nam khốn nạn này.
Nếu mua được bé đẹp từ tay Triệu Hành, nói không chừng có thể chặt đứt tình cảm kia của cậu ta.
Hơn nữa, ba triệu so với mỹ nhan thịnh thế này tính ra đâu có lỗ.
Thật không ngờ nhà tù nhỏ này lại có hàng cao cấp như vậy, mấy minh tinh này nọ cũng chẳng có cửa do.
Tô Cách quyết định: “Thành giao.”
Triệu Hành móc thẻ điện tử, vẻ mặt chờ mong: “Quẹt nào.”
Tô Cách cũng móc thẻ nhưng không hành động ngay, gã nhìn chằm chằm người đẹp.
“Ồ, hiểu rồi.” Triệu Hành vỗ lưng Lạc Minh Sơn: “Qua đó đi, sau này khỏi theo tôi nữa, cứ theo đại ca Tô nhé!”
Lạc Minh Sơn cúi đầu, không nhúc nhích y hệt tượng đá.
Triệu Hành không kiên nhẫn đá ghế: “Xéo!”
Lạc Minh Sơn vẫn im ru.
Triệu Hành cười lạnh: “Lạc Minh Sơn, không phải cậu luôn muốn xin lỗi tôi sao? Giờ là lúc cậu chuộc lỗi đó.”
Lạc Minh Sơn chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đen như vực sâu thăm thẳm: “Nếu em làm vậy, anh A Hành sẽ tha thứ cho em chứ?”
Triệu Hành đột nhiên xoay đầu chỗ khác, không muốn nhìn vào mắt cậu: “Có thể tha thứ.”
Lạc Minh Sơn im lặng rồi từ từ đứng dậy, sang chỗ Tô Cách như một con rối.
Triệu Hành không kịp chờ đợi lắc lắc thẻ: “Lẹ lẹ lẹ!”
Ngón tay Tô Cách lướt thẻ rồi chuyển 300 điểm hối cải cho Triệu Hành.
Triệu Hành hài lòng bỏ thẻ vào túi, đứng dậy nói: “Cảm ơn.”
Hắn tính đi thì bỗng nhớ ra điều gì, xoay lại sáp đến gần Lạc Minh Sơn: “Lạc Lạc, tạm biệt nhé. Nhớ hầu hạ đại ca Tô chu đáo đó, đừng lãng phí tiền bạc của người ta.”
Lạc Minh Sơn cúi đầu không đáp.
Triệu Hành cau mày bất mãn: “Lạc Lạc, mau chào tạm biệt tôi.”
Lúc này Lạc Minh Sơn mới ngẩng đầu với vẻ mặt thất thần, vẫy tay sượng ngắt m: “Tạm biệt.”
Triệu Hành cười tủm tỉm vẫy tay: “Tạm biệt, Lạc Lạc.”
Ngay khi Triệu Hành bỏ tay trái xuống, biểu cảm trên mặt đột nhiên thay đổi. Hắn nắm cổ tay Lạc Minh Sơn, móc con dao găm trong ngực phóng lên đùi Tô Cách, kéo Lạc Minh Sơn bỏ chạy mất dạng.
Tô Cách như bị xịt keo, tỉnh hồn ra thì đau đớn ôm cái đùi chảy máu của mình, rống to: “Mau bắt tụi nó lại.”
Đám đàn em của Tô Cách cuống quít xử lý vết thương cho gã, sáu đứa khác thì đuổi theo Triệu Hành. Mắt thấy sắp bị đuổi kịp, Triệu Hành đẩy Lạc Minh Sơn đi trước, còn mình thì quay lại đánh lộn. Lũ đàn em biết Lạc Minh Sơn là của đại ca tụi nó nên cũng không dám xớ rớ.
Tiếp sau đó Tô Cách và đám người xung quanh kinh hoàng nhận ra Triệu Hành này không phải người thường.
Đối mặt với sáu thằng côn đồ thứ thiệt mà hắn chẳng gặp tý bất lợi nào, thậm chí còn trên cơ nữa.
Triệu Hành mới đi vài đường quyền đã hạ đẹp hai trong sáu thằng. Bỏ qua chuyện khác, riêng nghề đấm nhau Triệu Hành chưa ngán ai bao giờ.
Hồi nhỏ hắn đã cầm đầu cả đám bạn. Mười tuổi hắn mời thầy Taekwondo về dạy cho mình, mười bảy tuổi hắn đến ở trong võ đài quyền anh ngầm ở Thành phố C thời gian. Mười tám tuổi hắn tham gia thi đấu giải quyền anh ở thành phố C, không có đối thủ.
Có thể nói, Triệu Hành chưa từng thua trận nào kể từ năm 18 tuổi.
Dòm 6 thằng đệ bị đánh mềm thây, Tô Cách tức đến nổi gân xanh, đi cà nhắc từng bước về phía đám đàn em. Nhưng gã không động vào Triệu Hành mà siết con dao găm dính máu, đôi mắt đục ngầu với lấy Lạc Minh Sơn đứng gần đó.
Triệu Hành giật mình, vội đấm nốt thằng cuối cùng sau đó đá rớt con dao găm trong tay Tô Cách, kéo Lạc Minh Sơn ra sau lưng.
Thằng côn đồ thứ bảy không tham gia đánh hội đồng, vớ lấy cái ghế đẩu muốn đập đầu Lạc Minh Sơn.
Con chó này!
Đầu óc Triệu Hành trống rỗng, hắn ôm chặt Lạc Minh Sơn khuỵu gối xuống.
“Bang!” Chiếc ghế đẩu bằng gỗ rắn chắc đập vào vai và đầu của Triệu Hành, mùn cưa đâm lủng cổ đổ máu đầm đìa.
Đầu bị va chạm mạnh khiến Triệu Hành choáng váng. Sau lưng có đứa đá mạnh vào hõm chân, Triệu Hành lảo đảo, cuối cùng chống đỡ hết nổi mà ngã xuống đất.
Trước khi té xuống, mặt mũi Triệu Hành tối sầm nhưng vẫn vô thức đưa tay ra đỡ lấy gáy Lạc Minh Sơn.
Thấy bọn họ hết khả năng chống cự ngã xuống đất, Tô Cách cười lạnh, ôm cái đùi chảy máu khom lưng nhặt lấy con dao găm, gã khập khiễng đi tới chỗ hai người.
Đến cạnh Triệu Hành thì gã quỳ một bên gối, giơ dao lên cao, vẻ mặt hiểm ác nhắm vào gáy Triệu Hành đâm xuống.
“Rắc!” Bỗng cổ tay gã bị một bàn tay trắng như ngọc siết chặt.
Ngay sau đó, gã thấy khuôn mặt điên đảo chúng sinh khiến gã mê mẩn nhô ra từ vai Triệu Hành.
Khuôn mặt trắng như tuyết nhuốm vài giọt máu nhưng không còn vẻ yếu đuối tuyệt vọng, đôi mắt sắc lẹm như dao nhọn khiến người ta ớn lạnh.
Khoảnh khắc cổ tay bị siết Tô Cách cảm thấy có một lực lượng gì đó chui vào cơ thể, răng va vào lập cập, tinh thần hoảng loạn như thể bị thứ gì đó nuốt chửng vậy.
Tất cả điều này chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi. Thiếu niên xinh đẹp lạnh lùng đẩy nhẹ gã ra.
Tô Cách thở phào, nỗi sợ dần tiêu tan, gã cười thả lỏng…
Chẳng qua sau đó đồng tử gã co rút, cơn đau đớn cực độ tràn ngập cơ thể, gã run rẩy té xuống đất, hơi thở tắt ngấm.
“Chết người rồi!”
Có người kinh hãi la to.