Hai mắt Triệu Hành sáng rực, lập tức tới xem.
Vì lần trước quá gấp, Triệu Hành dùng Lá Chân Minh tìm ra người sinh học nhưng chưa được nhìn kỹ. Giờ hắn mới có cơ hội quan sát tỉ mỉ sinh vật nhỏ này.
Người sinh học chỉ dài khoảng 20cm, đôi cánh trong suốt, khi dang ra dài khoảng nửa thước trông giống con chuồn chuồn to. Lúc này nửa người nó bị Lạc Minh Sơn nắm trong tay, run rẩy sợ hãi như sắp khóc đến nơi.
Nếu Triệu Hành không tận mắt thấy dây điện và con chip trong não nó thì hắn sẽ không bao giờ tin thứ này là người sinh học. Thực sự quá kỳ diệu, so với những con robot dưới lòng đất kia thì đúng là bỏ xa ngàn cây số.
Triệu Hành thích thú quan sát một hồi, nhéo các xúc tu nhỏ của nó rồi hỏi: “Nói tao nghe, tại sao mày lại tấn công con người?”
B077 giật mình sợ hãi, giọng nghẹn ngào: “Tôi không cố ý, là Tô Diệp kia… Bọn họ bắt tôi bắn F078, tôi không muốn nhưng không còn cách nào khác…”
Triệu Hành: “Ai hỏi mày cái đó, ý tao là người sinh học không thể tấn công con người, còn mày sao lại làm được?”
B077: “Tôi… Tôi không biết anh đang nói gì nhưng tôi không phải là người sinh học, tôi chỉ là người Lam Tinh bình thường thôi, nhất định có hiểu lầm gì rồi, tôi cũng không biết nữa…”
Triệu Hành vốn cũng không trông cậy chỉ trong 2 3 câu đã moi ra được đáp án, nhưng bây giờ nhìn người sinh học không thừa nhận thân phận của mình, hắn lập tức mất kiên nhẫn: “Được thôi, thế thì giết vậy.”
Dù sao tìm ra lý do người sinh học tấn công con người và giết chết người sinh học đều được 300 điểm, cũng ổn.
Triệu Hành rút súng laser chĩa vào đầu B077.
B077 gào to: “Cứu mạng! Cứu mạng! Đừng giết tôi, đừng giết tôi. Tôi thực sự không phải là người sinh học, tôi là người Lam Tinh! Tôi là người của Vũ tộc, tên là Bạch Quang Vũ, năm nay 19 tuổi, tốt nghiệp Học viện Công nghệ Giao thông vận tải Đặc biệt của thành phố F, tôi có một người họ hàng trên đảo, anh ta tên là Tiểu Phi Vũ, tôi không phải người sinh học thật mà!”
Triệu Hành hơi chếch họng súng laser ra chỗ khác.
B077 thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn anh đã chịu tin tưởng tôi, tôi thật sự không…”
“Trói nó vào cái cây, đừng nắm bằng tay nữa, lát nữa mà nổ thì cậu bị thương mất.” Triệu Hành dặn Lạc Minh Sơn.
B077: “…”
Lạc Minh Sơn cong mắt cười: “Vâng ạ.”
Cậu cầm sợi dây thun công nghệ cao mà Triệu Hành đưa cho, trói chặt B077 vào một thân cây lớn.
“Đùng!” Triệu Hành bóp cò.
B077 tuyệt vọng nhắm mắt.
“Xẹt xẹt!”
Trong nháy mắt, một tia laze có khả năng cắt đôi tấm thép bắn vào trán B077, lủng ngay một lỗ.
Trong không khí bốc mùi da sinh học bị cháy khét, hộp sọ bằng kim loại cực bền màu đen lộ ra ngoài.
B077 đờ đẫn mở mắt.
Bình luận trên màn hình bên cạnh trở nên sôi nổi.
[Là người sinh học thật kìa…]
[Đậu má! Cái qq gì vậy?!!]
[Đây là kim loại gì ta? Đến súng laser Z35 cũng không xi nhê?]
[Có cách nào giết được hông ta?]
[Ê bây, dòm biểu cảm của B077 kìa…]
Lúc B077 phát hiện mình không hẹo thì mừng như điên, sau đó khiếp sợ.
Nó lẩm bẩm: “Sao… sao lại vậy? Không, không thể nào, tôi không phải là người sinh học…”
Bỗng nó nổi điên, hét to về phía camera: “Mẹ! Mẹ ơi, con sai rồi, lẽ ra con không nên làm trái lời mẹ mà tham gia trò chơi này! Mẹ ơi! Con muốn ra ngoài, con không phải người sinh học, mẹ ơi cứu con! Con muốn ra ngoài!”
Triệu Hành thấy màn diễn xuất bùng nổ cũng ngạc nhiên trầm trồ: “Kỹ năng diễn xuất này đúng là ngang hàng với diễn viên chuyên nghiệp.”
Lạc Minh Sơn: “Phải thêm nước mắt nữa là tuyệt vời.”
Triệu Hành gật gù.
Đúng thật.
Mặc dù B077 khóc như xé lòng, mắt ngấn lệ nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy ‘nước mắt’ kia chỉ là phản chiếu ánh sáng từ nhãn cầu, chứ không có giọt nước mắt nào cả.
Ngoại trừ điểm này thì diễn xuất của B077 vô cùng trọn vẹn, dáng vẻ đau đớn điên cuồng mà tuyệt vọng đó xúc động đến mức Triệu Hành cũng không nỡ xuống tay.
Không nỡ thật, nhưng nhất định phải lấy 300 điểm thôi.
Khi B077 đang vật lộn trong đau đớn, Triệu Hành đã thử đủ combo lựu đạn, súng lục, dao găm và dao laser dài, và rồi phát hiện… ĐM cái thứ quỷ này không giết được!
Lúc quả lựu đạn thổi bay lớp da nhân tạo trên người B077 thì cơ thể nó xảy ra biến dị, đôi cánh và ‘lớp da’ của nó đã tróc sạch bách, thân thể cứng rắn đến súng laser cũng chẳng xi nhê, khối kim loại bắt đầu tự động xoay tròn biến dạng, cuối cùng hợp thành một quả cầu kim loại to cỡ nắm tay, không thể phá hủy.
Triệu Hành càng thử càng hoảng.
Nếu nó vùng dậy phản kháng, bằng cái thân thể đao thương bất nhập này sớm muộn gì Triệu Hành cũng bị nó hành cho ra bã. Cũng may nó đam mê diễn sâu, giờ đang tới khúc nó chấp nhận sự thật rằng mình là người sinh học, không trốn chạy cũng chẳng phản kháng, chỉ nằm vật ra đất khóc nức nở.
Giờ nó chỉ là một quả cầu sắt không có ngũ quan, khóc cũng chỉ làm phiền người khác chứ không vực dậy nổi lòng thương hại của ai.
Đánh mãi không chết, Triệu Hành đành cất vũ khí, ráng kiên nhẫn nghiên cứu xem rốt cuộc người sinh học này là sao.
Hắn đổi dây thun công nghệ cao thành túi lưới bao lấy B077: “Được rồi, nín đi.”
B077: “Huhuhu, thì ra tôi người sinh học chứ không phải người bình thường, tôi sống còn có ý nghĩa gì chứ? Anh giết tôi đi, tôi không thiết sống nữa… Cuộc đời tôi coi như vô nghĩa rồi…”
Triệu Hành: “…”
Tao cũng muốn giết mày lắm.
Nhưng có giết được đâu?
Lúc B077 sắp khóc khàn tiếng, Lạc Minh Sơn đột nhiên nói: “Cậu không muốn biết tại sao mình biến thành người sinh học à?”
Tiếng khóc của B077 bỗng ngưng bặt.
Giọng Lạc Minh Sơn bình tĩnh nhưng rất có sức thuyết phục: “Dựa theo lời cậu nói thì cậu là người Lam Tinh bình thường, có tên có tuổi, có quá khứ, có người thân nhưng hiện tại thân thể của cậu là người sinh học, không khớp với ký ức của cậu, cậu không muốn biết lý do sao?”
B077 nghẹn ngào nói: “Tôi… Tôi muốn biết.”
Triệu Hành nhìn Lạc Minh Sơn khen ngợi.
Lạc Minh Sơn vừa vui vừa ngượng, mỉm cười.
Triệu Hành tiếp tục dẫn dắt: “Cậu nói Tiểu Phi Vũ là người thân của cậu, vậy chúng ta đi tìm anh ta trước, xem anh ta có biết gì không.”
Triệu Hành nhớ Tiểu Phi Vũ này.
Lần đầu tiên hắn đến đảo, chính cậu ta đã xách loa đi chơi xỏ tổ F rằng đây là ‘trò chơi ăn thịt người’, đến giờ Triệu Hành vẫn còn ghim.
B077 lầm bầm, có hơi kháng cự: “Tôi không muốn gặp anh ta, sau chuyện hôm qua tôi đi tìm anh ta ngay nhưng anh ta lại trở mặt muốn bắt tôi, trong đầu anh ta không còn tình thân nữa, chỉ còn điểm tích luỹ thôi.”
Triệu Hành: “Yên tâm, lần này là tôi đi bắt cậu ta.”
B077: “…”
B077 chợt nhận ra mình đã gặp phải hai tên côn đồ, nhỏ giọng hỏi: “Các anh sẽ không làm hại tôi chứ?”
Triệu Hành: “Làm ơn đi em trai người sinh học ơi, tôi từng giết cậu đấy, còn hại cậu kiểu gì nữa? Có giết cậu cũng chẳng chết được.”
Đúng ha.
B077 yên tâm.
Vốn dĩ nó rất trân trọng mạng sống của mình, nhưng từ khi nó biết mình là con quái vật sinh học bất tử thì nó không thiết sống nữa, chỉ muốn biết sự thật thôi.
Trên đường, Triệu Hành chĩa súng vào đầu mấy người qua đường hỏi vị trí của Tiểu Phi Vũ. Trên đường đi tìm Tiểu Phi Vũ, B077 đã kể cho Triệu Hành về lai lịch của mình. Nó tên là Bạch Quang Vũ, 19 tuổi, con một, mẹ nó làm vườn ở trang viên của nhà người ta, gia cảnh bình thường.
Từ nhỏ nó đã là khán giả trung thành của chương trình [F101], từng tưởng tượng rằng ngày nào đó nó sẽ càn quét bốn bề trong chương trình, giật được tiền thưởng hậu hĩnh rồi trở thành ngôi sao lớn, mẹ nó sẽ nghỉ việc và sống cuộc đời hạnh phúc giàu sang sung túc.
Vì vậy nó nhất quyết tham gia chương trình bất chấp sự can ngăn của mẹ. Ngay ngày đầu tiên nó đã chứng kiến được sự tàn khốc của thế giới này và sự kém cỏi của bản thân, thế là nó lặng lẽ cụp đuôi kiếm sống qua ngày.
Nhưng nó không ngờ mình lại trở thành cái đồ quỷ người sinh học kia.
“Tôi vẫn ăn cơm bình thường mà!”
B077 điều khiển thân thể hình cầu lăn lộn trong túi lưới, bực mình nói.
Triệu Hành nhấc túi lưới ra xa, ghé sát vào tai phải Lạc Minh Sơn, nhỏ giọng: “Lạc Lạc, cậu xem có phải nó đang diễn không?”
Bước chân của Lạc Minh Sơn dừng lại. Bỗng cậu đi vòng qua bên phải Triệu Hành, cầm túi lưới đựng B077 từ trong tay hắn, khẽ lắc đầu: “Không biết.”
Triệu Hành sờ cằm: “Tôi thấy nó không cần thiết phải diễn.”
Bây giờ bọn họ không có cách xử con người sinh học này, nó có thể chạy trốn nhưng lại vì tìm kiếm ‘sự thật’ mà đồng ý nhập bọn với Triệu Hành. Hơn nữa nếu người sinh học không thể tấn công con người đã là luật, vậy một người sinh học không biết mình là người sinh học có tính là phạm luật không?
Hai mắt Triệu Hành sáng rỡ.
Chẳng lẽ ‘người sinh học không biết rằng mình là người sinh học’ chính là đáp án sao?
Mặc dù đáp án này có vẻ qua loa nhưng Triệu Hành vẫn muốn thử một lần, để xem liệu mình có phải mèo mù vớ cá rán không. Nhưng trả lời sai sẽ bị trừ 10 điểm, Triệu Hành không hấp tấp hành động mà cày một số nhiệm vụ nhỏ ngẫu nhiên yêu cầu kiến thức địa phương dưới sự giúp đỡ của B077, tích lũy đủ 10 điểm rồi mới nói đáp án của mình trước ống kính.
Bảng điện tử: [Bíp! F101 trả lời không đầy đủ, trừ 2 điểm.]
Không phải sai mà là không đầy đủ. Chỉ bị trừ có hai điểm.
Triệu Hành rất hài lòng.
Ít nhất bây giờ hắn biết rằng tên người sinh học này không diễn kịch, mà thật sự cho rằng mình là người Lam Tinh.
Có vẻ như hướng tìm kiếm đáp án của hắn nên là…
‘Tại sao người sinh học này lại không biết rằng mình là người sinh học?’
Hoặc…
‘Quan hệ thật sự của người sinh học này và Bạch Quang Vũ là gì?’
Tuy Tiểu Phi Vũ là người thân của B077 nhưng có vẻ cậu ta sống sung sướng hơn B077, B077 nói Tiểu Phi Vũ hiện đang là thành viên cốt cán của đội Thiên Hách. Lúc Triệu Hành tìm thấy cậu ta thì cậu ta đang cầm cây roi dài bay ở giữa bảy nô lệ, giám sát đám nô lệ này cày nhiệm vụ trên thẻ để kiếm điểm tích lũy cùng với đồng đội.
Số điểm các nô lệ kiếm được sẽ chuyển qua Tiểu Phi Vũ ngay lập tức. Tất nhiên, những nhiệm vụ mà đám nô lệ làm không phải nhiệm vụ đơn giản. Có người trần truồng chạy rông, có người phải ăn đất, có người phải nằm dưới đất như xác chết bị những người khác giẫm lên để nhảy dây, còn là hai người cùng nhảy. Bọn họ bán rẻ thân thể, công sức và danh dự của mình chỉ để lấy 1-2 điểm tích lũy nhỏ nhoi trên thẻ. Nhưng tất cả số điểm lại chạy vào túi người khác, chẳng giữ được đồng nào cho mình.
Hóa ra đây là cách đội Thiên Hách hoạt động.
Triệu Hành quan sát một lúc, không nổ súng mà nhờ B077 dẫn dụ Tiểu Phi Vũ ra ngoài. B077 điều khiển cơ thể mình lăn ùng ục ra khỏi bụi cỏ, thẳng đến trước mặt Tiểu Phi Vũ.
Cậu ta quá nhỏ lại không bắt mắt, lăn quay như một cục đá. Tiểu Phi Vũ không để ý, vẫn đang nói chuyện rôm rả với người đồng đội Đinh Béo Bự ăn thịt người. Mãi cho đến khi B077 va vào đế giày của Đinh Béo Bự mới thu hút được sự chú ý của hai người. Đinh Béo Bự hung dữ mở to cái miệng, Tiểu Phi Vũ cảnh giác dựng cây roi dài của mình lên, nháy mắt cây roi mềm đó biến thành thanh trường kiếm nhỏ, chĩa thẳng vào B077: “Mày là ai?”
B077 mở miệng: “Anh Phi Vũ, em là Bạch Quang Vũ nè, em có chuyện muốn nói…”
B077 còn chưa dứt câu, Tiểu Phi Vũ đã hưng phấn giơ thanh trường kiếm lên đâm nó.
Thanh kiếm thoắt cái cong queo.
Tiểu Phi Vũ kinh ngạc, sau đó cũng thử nhiều loại vũ khí giống như Triệu Hành nhưng tất cả đều vô dụng. Thậm chí Đinh Béo Bự kia còn nuốt B077, nhưng lát sau hắn ta lại tái mét nhổ ra.
Sau đợt tấn công này, B077 chẳng những không thiệt hại mà còn sáng sủa hơn trước.
Tiểu Phi Vũ nghiến răng nói với Đinh Béo Bự: “Hay là anh đi gọi anh Tưởng đến đi, bảo là tìm được người sinh học rồi.”
Đinh Béo Bự gật đầu, di chuyển thân thể to lớn đi gọi người.
B077 theo lời Triệu Hành dạy, nói: “Anh Phi Vũ, anh có kêu ai đến cũng vô dụng thôi, không ai giết chết em được đâu, nhưng em xem anh như anh ruột thật mà. Em có chuyện muốn nói với anh, nhưng anh không muốn nghe thì thôi em đi.”
Nói xong, cậu ta làm bộ muốn đi.
Quả nhiên, Tiêu Phi Vũ căng thẳng đi theo: “Cậu chờ chút.”
B077 tiếp tục lăn về phía trước: “Chúng ta đến chỗ cái cây phía trước rồi nói, ở đây nhiều người quá, em không muốn để người khác nghe thấy.”
Tiểu Phi Vũ do dự song vẫn đi theo, trước khi đi còn đưa dao găm cho một nô lệ, bảo gã tạm thời giám sát thay mình. Tên nô lệ trịnh trọng nhận dao găm, trên mặt tràn đầy sự vui mừng vì được chủ nhân coi trọng.
Ngay khi Tiểu Phi Vũ theo B077 đến phía sau gốc cây sâu trong rừng rậm thì bị Triệu Hành đang chực chờ xô ngã nhào xuống đất.
Đầu tiên Triệu Hành đấm Tiểu Phi Vũ tới tấp, thừa dịp cậu ta chưa phản ứng kịp đã cầm lấy dây thun trói vào thân cây. Tiểu Phi Vũ vùng vẫy dữ dội, ban đầu còn la hét chửi rửa ầm ĩ nhưng khi bị Triệu Hành đấm vào đầu vài cái mới chịu ngoan.
Tiểu Phi Vũ: “Anh… Anh định làm gì? F101, anh, anh là đồng bọn của đám người sinh học à?”
Triệu Hành: “Tôi hỏi cậu vài câu, nếu đáp án làm tôi hài lòng thì tôi sẽ để cậu đi, còn không thì tôi sẽ để người sinh học giết anh. Nhắc nhẹ, người sinh học giết người không bị trừ điểm.”
B077 nói nhỏ: “Nhưng mà ảnh là anh họ tôi…”
Triệu Hành sờ cái đầu nhỏ nhẵn nhụi của cậu ta: “Ngoan, bây giờ cậu là người sinh học, cậu không có anh họ.”
B077 nín họng.
Tiểu Phi Vũ cũng thức thời: “Tôi… Tôi hiểu rồi, tôi sẽ trả lời, anh hỏi gì tôi cũng khai hết.”
Triệu Hành hỏi mấy câu, Tiểu Phi Vũ đáp rành rọt.
Câu trả lời của cậu ta về thân phận và lai lịch của Bạch Quang Vũ cũng không khác mấy. Bạch Quang Vũ là em họ xa của cậu ta, bình thường không hay qua lại, chẳng qua là cùng đăng ký tham gia chương trình này, nhưng trước khi trò chơi chính thức bắt đầu thì bọn họ đã đường ai nấy đi.
Triệu Hành: “Nếu hai người là họ hàng thì chăm sóc lẫn nhau cũng tốt mà, sao mỗi người một ngả vậy?”
Tiểu Phi Vũ: “Tại nó ngu quá, vừa ngu vừa dốt, hái trái cây cũng bị thương, đi cùng chỉ tổ kéo chân tôi thôi…”
“Bị thương?” Triệu Hành bắt được điểm mấu chốt, theo bản năng liếc B077.
Trên đường tới đây hắn có hỏi B077, nếu không biết bản thân là người sinh học vậy chẳng lẽ cũng không chú ý việc mình không bị thương hay không khóc được à? B077 trả lời rằng sau khi vào trò chơi, cậu ta chẳng nhớ mình có bị thương hay không nữa.
Tiểu Phi Vũ gật đầu: “Ừ, đấy là nhiệm vụ làm nóng người trước khi bắt đầu trò chơi, yêu cầu là hái trái cây trên vách đá, nó chẳng những không hái được mà còn bị thương…”
Cậu ta nghĩ ngợi rồi nói: “Cho nên nó không phải em tôi, em tôi rõ ràng là người Lam Tinh, sẽ đổ máu, sẽ rơi lệ, sẽ đâm người ta khi bị uy hiếp. Tôi chắc mẩm em họ tôi bị người sinh học này đánh tráo rồi!”
Triệu Hành: “Thật sao? Cậu cho rằng em họ cậu bị người sinh học tráo sau khi bị đâm à?”
Tiểu Phi Vũ gật đầu, xấu hổ nói: “Nhưng tôi từng bị trừ 10 điểm khi trả lời như thế, lúc được hỏi lý do người sinh học tấn công con người.”
Triệu Hành nhìn B077: “Cậu có ấn tượng gì lúc bị thương khi hái trái cây không?”
B077 suy nghĩ rồi giọng trở nên kích động: “Có! Tôi nhớ ra rồi! Lúc hái trái cây tôi bị phiến đá quẹt đứt ngón tay!”
Sắc mặt Tiểu Phi Vũ phức tạp: “Cậu biết cả chuyện này nữa?”
Triệu Hành rơi vào trầm tư.
Từ đó có thể thấy người hái trái cây bị thương là Bạch Quang Vũ, mà người đâm người khác trong trò chơi lại là người sinh học. Như vậy thì Bạch Quang Vũ thực sự đã bị người sinh học đánh tráo, còn bị người sinh học kế thừa ký ức, nhưng bị tráo đổi từ khi nào nhỉ?
Triệu Hành: “Hái xong còn xảy ra chuyện gì không?”
Tiểu Phi Vũ: “Tôi không biết. Hái xong thì tôi thấy cậu ta ngu quá, không muốn đi chung nữa. Tự tôi hành động còn mạnh hơn cậu ta gấp 100 lần, tôi còn lấy được phần thưởng của trò chơi khởi động là chiếc micro đó…”
B077 khẽ lăn về phía trước. Giống như một người uể oải cúi đầu xuống.
Chỉ là một quả bóng nhưng Triệu Hành lại cảm nhận được tâm trạng chán nản của cậu ta.
Triệu Hành sờ đầu B077: “Cậu nói xem, hái trái cây xong thì chuyện gì xảy ra trên người cậu?”
B077 lăn hai vòng, ủ rũ nói: “Tôi không biết… Tôi, tôi không có ấn tượng gì hết, tôi không nhớ nổi.”
Triệu Hành nghĩ cậu ta không phải đang giả vờ.
Dẫu sao B077 chẳng nhớ bất cứ chuyện gì trước khi Tiểu Phi Vũ đề cập đến việc em họ của cậu ta bị thương khi hái trái cây, có vẻ người sinh học đã xóa đi những ‘ký ức’ có thể tiết lộ danh tính của nó.
Ủa khoan, vậy chuyện ‘hái trái cây’ cũng là một ký ức quan trọng liên quan danh tính của người sinh học chứ nhỉ?
Triệu Hành vội hỏi: “Các cậu hái trái cây ở đâu? Dẫn tôi đến đó đi!”
B077: “Ở rìa vách đá phía Nam gần đây thôi.”
Tiểu Phi Vũ thì thầm: “Vậy anh thả tôi ra được chưa?”
Triệu Hành gật đầu, cởi dây trói cho cậu ta.
Tuy rằng hắn không thích Tiểu Phi Vũ nhưng nói lời phải giữa lấy lời, cậu ta cũng chịu phối hợp, còn cho hắn manh mối quan trọng nữa mà.
Tiểu Phi Vũ vừa được thả là ‘vút’ bay đi mất, không dám nán lại thêm giây nào.
Triệu Hành, Lạc Minh Sơn và B077 đang tính đi thì nghe tiếng bước chân vang lên từ khắp bốn phía. Ngay lập tức bảy nô lệ vây quanh ba người bọn họ, một đứa cầm dao găm, sáu đứa còn lại thì không có vũ khí.
B077 khiếp sợ: “Xong rồi! Suýt chút nữa tôi quên mất! Anh họ tôi có dị năng thiên lý truyền âm, đây nhất định là do anh ta gọi đến.”
Cậu ta vừa dứt lời, Tiểu Phi Vũ đã bay trở lại, vác theo một cây gậy dài 30cm trên lưng, tách ra nó thành 6 đoạn chia cho 6 nô lệ.
Cậu ta nhìn Triệu Hành, giọng không còn sợ hãi khủng hoảng mà thay vào đó là nụ cười kích động, cay độc và uất hận…
“Bảy đứa tụi bây, ai có thể đánh hắn bị thương thì tao sẽ thăng cấp từ nô lệ cấp ba lên nô lệ cấp một, tặng thêm một cây đao.”
Triệu Hành nhanh chóng kéo Lạc Minh Sơn ra sau lưng mình.
Tiểu Phi Vũ: “Đúng rồi, đừng sợ, điểm tích luỹ của hắn không đủ giết tụi bây đâu, cứ xông lên cho tao.”
Tiểu Phi Vũ nói láo không ngượng mồm, nếu tính mạng gặp nguy hiểm thì ai còn quan tâm đến điểm số chi nữa?
Nhưng đám nô lệ kia mỗi ngày đều bị mắng ‘phế vật trị giá 10 điểm, ông đây búng tay thì bọn bây cũng chết’, giờ nghe Triệu Hành chả có 10 điểm giắt lưng thì hưng phấn ngay, chẳng sợ gì nữa hết.
Bọn họ nhấn cái nút trên dùi cui, hóa ra mỗi dùi cui là một con dao laser. Đây là loại vũ khí cao cấp nhất mà bọn họ từng được chạm vào, càng tăng thêm lòng tin cho bọn họ, cầm con dao laser lên, từng bước tiếp cận Triệu Hành.
Triệu Hành hô to: “Này, các người bị đàn áp đến mụ đầu rồi à? Trong tay các người có vũ khí sao không chạy hay chống cự, đánh lộn với tôi làm con mẹ gì?”
Đám nô lệ đó vẫn bỏ ngoài tai mà từng bước sấn tới.
Triệu Hành cắn răng, sờ ảo cảnh châu bên eo. Nhưng trước đây hắn chưa xài ảo cảnh châu bao giờ nên cũng không chắc mình có thể cầm chân được bọn họ, để dắt Lạc Minh Sơn chạy trốn hay không.
Hắn móc ảo cảnh châu rồi ngẩng đầu nhìn Tiểu Phi Vũ, đánh lạc hướng cậu ta: “Bé chim nhỏ, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Bên tôi có người sinh học, nó giết người không bị trừ điểm, cậu không sợ nó điên lên rồi bem chết cả lũ à?”
Tiểu Phi Vũ cười mỉa: “Nó á? Tính cách của nó y chang thằng em vô dụng của tôi, anh định trông cậy vào nó giết người à? Nằm mơ đi! Mẹ ruột bị người ta cưỡng hiếp nó chỉ biết trốn bên cửa sổ khóc lóc ỉ ôi, anh tính trông chờ vào nó…”
“… Anh câm miệng!!!” B077 đột nhiên điên cuồng hét to.
Ngay lập tức, quả cầu nhảy vút lên, kim loại trên thân nó không ngừng biến dạng, biến thành một con dao găm sắc bén, sau đó nhanh chóng đâm về phía Tiểu Phi Vũ!
Tiểu Phi Vũ sợ hãi bay đi nhưng tốc độ bay của B077 nhanh đến không ai sánh kịp, mà nó không tránh né bất kỳ vật cản nào.
Nó xuyên qua tảng đá, xuyên qua cây cối, xuyên qua bả vai của một nô lệ đứng trước mặt Tiểu Phi Vũ, cuối cùng hoàn toàn xuyên qua cổ họng của Tiểu Phi Vũ! Một cái lỗ lớn đột nhiên xuất hiện trên chiếc cổ mảnh khảnh của Tiểu Phi Vũ.
Cái lỗ trống hươ trống hoác, chỉ còn lớp da mỏng treo tòn ten hai bên.
Cậu ta không cam tâm trừng to mắt, bất lực rơi xuống giữa không trung. Khoảnh khắc cái xác rơi xuống đất đã bị gãy làm đôi. Một nửa là cơ thể, nửa còn lại là xương xẩu.
Khói bụi bay mịt mù.
Không khí bỗng lặng ngắt như tờ.
Lạc Minh Sơn cất khẩu súng cậu vừa lặng lẽ lấy ra.
Sáu tên nô lệ nhìn xác của Tiểu Phi Vũ, không dám nhúc nhích.
Triệu Hành cũng hoàn hồn sau cú sốc, hắn buông tay Lạc Minh Sơn, cười với đám nô lệ…
“Hay quá, chủ nhân các người chết rồi, giờ còn muốn đánh nữa không?”