Giả Ngoan, Xấu Lắm Nha! - Hồng Khẩu Bạch Nha

Chương 26: C26: Tôi đã phạm quy tắc của triệu hành tôi ăn năn tôi sám hối




Triệu Hành bị đánh thức.

Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như hắn nghe thấy tiếng hai người đang tranh cãi.

Một người nói: “Mày giẫm lên chân tao!”

Một người khác nói: “Mắt mày bị chó ăn rồi hả? Tao đâu có giẫm!”

Mẹ kiếp, trú ôn trú ngục gì vậy trời? Đang yên đang lành chạy đến trước cửa phòng hắn cãi lộn? Quậy không có người khác ngủ hay gì?

Triệu Hành tức giận mở mắt ra, xỏ dép lê mở cửa ra định trút giận cơn gắt ngủ của mình. Nhưng vừa mở cửa, hành lang yên lặng trống rỗng, không có ai cả.

Triệu Hành sửng sốt.

Sao thế được?

Rõ ràng hắn nghe tiếng ồn gần sát bên mà, nếu không phải còn có lý trí, hắn còn nghĩ hai người kia đang cãi cọ bên tai mình nữa cơ.

Triệu Hành gãi tai phải không hiểu sao lại nóng ran cả lên.

Ảo giác? Hay nằm mơ thế?

Triệu Hành lắc đầu, cũng không xoắn quýt nữa mà thay quần áo ra ngoài.

Sáng nay có kiểm tra tư tưởng, Triệu Hành không thèm quan tâm, hắn cảm thấy có đi hay không cũng chẳng được gì, nhưng hắn rất có hứng thú với kết quả kiểm tra của Lạc Minh Sơn, dù sao cũng đáng giá 50 triệu đấy.

Đang đi thì bỗng nghe thông báo ở quảng trường Mặt Trời K13.

“Mười phút nữa sẽ bắt đầu kiểm tra tư tưởng. Mời tất cả nhân viên đến phòng học đúng giờ để làm kiểm tra.”

Thông báo ngắn gọn chỉ phát một lần, sau khi thông báo xong, có mấy nhân viên sắp trễ thi bỗng nhiên điên cuồng chạy.

Triệu Hành là ngoại lệ.

Hắn không đến phòng giáo dưỡng số 7, mà chậm rãi ung dung đi bộ đến văn phòng của Lương Tiểu Bàn.

Lương Tiểu Bàn là giáo viên thực tập, bình thường dạy thay người máy vẫn được, còn những việc như kiểm tra tư tưởng không liên quan gì đến anh ta. Khi Triệu Hành đến, Lương Tiểu Bàn đang theo dõi camera, màn hình giám sát được chia thành năm phần, là năm ‘nhân viên luồng xanh’ đã trả tiền.

Lúc Triệu Hành đến, Lương Tiểu Bàn cười xởi lởi, điều chỉnh màn hình của Lạc Minh Sơn ở mức tối đa, nhường ghế cho Triệu Hành và nói: “Đang làm bài kiểm tra viết, anh đừng lo lắng, miễn cậu ta không nộp giấy trắng thì chúng tôi sẽ cho cậu ta điểm cao.”

Màn hình độ nét rất cao, hiện chân thực đôi lông mày rũ xuống và đôi môi nhợt nhạt của Lạc Minh Sơn. Đang bị ốm hả? Sao mà môi má gì cũng trắng bệch thế kia?

Lạc Minh Sơn nhận bài thi, cậu nhìn xung quanh rồi viết tên và mã số của mình một cách ngay ngắn. Lạc Minh Sơn thi viết rất tốt, ngoại trừ nét chữ có hơi trẻ con, những câu khác gần như giống hệt với câu trả lời tiêu chuẩn.

Ngay cả Lương Tiểu Bàn cũng phải liên tục sợ hãi thán phục: “Giỏi thế trời! Cảm giác như cậu ta không cần đút lót cũng thi được điểm cao ngất ngưởng!”

Nói xong anh ta dòm Triệu Hành, ho nhẹ rồi thận trọng nói: “Ừm… tôi nói cho anh biết trước, dù cậu ta thi đạt điểm cao, chúng tôi cũng không hoàn tiền đâu.”

Triệu Hành phớt lờ anh ta, tiếp tục nhìn Lạc Minh Sơn trên màn hình. Bài thi viết có thời gian là hai giờ, Lạc Minh Sơn chỉ dùng nửa giờ đã giải xong các câu hỏi. Cuối bài thi là một câu hỏi trả lời ngắn để lấy điểm, có tiêu đề là ‘Nếu được làm lại từ đầu, bạn có còn phạm sai lầm tương tự và đến đây không? Hãy trả lời có hoặc không và giải thích lý do ngắn gọn.’

Lạc Minh Sơn nắm cây bút trong tay rồi viết xuống từng chữ từng chữ.

“Có, bởi vì tôi tới nơi này sẽ gặp được anh A Hành.”

Bởi vì làm xong bài cũng không thể nộp sớm, viết xong câu này, cậu bèn gác bút, xoa xoa tai phải, mệt mỏi nhắm mắt rồi nằm xuống bàn ngủ.


Lương Tiểu Bàn trợn mắt há mồm.

Anh ta quay đầu nhìn thì thấy Triệu Hành vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên màn hình, ánh mắt ảm đạm không rõ ý.

“Ờm, không sao đâu, cậu ta viết vậy chúng tôi sẽ sửa lại thành đáp án tiêu chuẩn. Dù có viết bậy thì chúng tôi cũng hô biến điểm cao, với cả mấy câu trước cậu ta làm rất tốt mà.”

Liếc trộm vẻ mặt Triệu Hành, Lương Tiểu Bàn cười gượng…

“Ha ha ha, Lạc Minh Sơn đúng là yêu đương đến mụ đầu, ở tình huống này dù có tự huỷ tương lai cũng không quên bày tỏ tình cảm với anh, ha ha ha.”

Cười xong, Lương Tiểu Bàn cũng không cười nổi nữa, sờ sờ mũi, quyết định im lặng.

Triệu Hành không nói gì, quen tay mở ngăn kéo lấy thuốc lá và bật lửa, dựa vào lưng ghế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt say ngủ nhợt nhạt mà xinh đẹp của Lạc Minh Sơn trong màn hình, hút hết điếu này đến điếu khác.

Thi viết xong sẽ đến phỏng vấn.

Lạc Minh Sơn bị người máy đẩy bả vai, từ trong mộng tỉnh lại, sau đó dụi mắt, chậm rãi đi đến phòng phỏng vấn để kiểm tra tư tưởng.

Lương Tiểu Bàn vừa chuyển màn hình giám sát vừa nói: “Người phỏng vấn Lạc Minh Sơn là người của chúng tôi, câu hỏi rất đơn giản nên sẽ không làm khó cậu ta…”

Triệu Hành nhìn thiếu niên quen thuộc trong trung tâm giám sát, nheo mắt: “Ý cậu là, ông ấy là người của cậu?”

Lương Tiểu Bàn nhìn đội trưởng Quan Bành Trình trong giám sát, sửng sốt giây lát.

Anh ta lập tức nhấc điện thoại và bắt đầu gọi.

Hai phút sau, vừa lau mồ hôi trên trán, anh ta vừa xấu hổ nhìn Triệu Hành: “Cái đó… hình như có gì đó không ổn, Quan Bành Trình này là đội trưởng, vốn có quyền phỏng vấn giám định tư tưởng. Mà hằng năm ông ấy có thể chỉ định một tội phạm, lúc đầu người ông ấy chỉ định chính là anh, nhưng anh thi trượt nên ông ấy tạm thời đổi thành Lạc Minh Sơn…”

Triệu Hành dập điếu thuốc trên bàn, lạnh lùng nhìn anh ta: “Cho nên? Các cậu có cách gì?”

Lương Tiểu Bàn gượng cười nói: “Không có chuyện gì đâu, sau này hẳn là có thể thay đổi…”

Triệu Hành cười mỉa: “Nên là?”

Lương Tiểu Bàn lặng lẽ cầm di động ra khỏi văn phòng, tiếp tục gọi điện.

Triệu Hành quay lại nhìn màn hình.

Cuộc phỏng vấn đã bắt đầu, Lạc Minh Sơn ngồi trên ghế phát hiện nói dối, hai chân và eo bị vòng sắt khóa lại, cậu nhìn Quan Bành Trình sau cửa kính.

Quan Bành Trình: “Xin chào, Lạc Minh Sơn.”

Lạc Minh Sơn: “Đội trưởng Quan.”

Quan Bành Trình kinh ngạc: “Cậu biết tôi?”

Trong vụ án Tô Cách, bọn họ đã ngắn ngủi gặp nhau trong nhà ăn, nhưng lúc đó Lạc Minh Sơn không để ý nên không nhớ rõ cho lắm.

Lạc Minh Sơn: “Nhớ chứ, ông đã khen Triệu Hành, khen anh ấy rất dũng cảm, rất đáng gờm, rất tuyệt vời. Anh ấy vui lắm.”

Bé Lạc Minh Sơn nghĩ rằng Triệu Hành rất thích kiểu khen này, vì vậy cậu cũng bắt chước đội trưởng Quan khen ngợi hắn nhưng Triệu Hành lại mỉm cười nhéo má cậu, bảo cậu đừng có bạ gì học nấy, rất kỳ cục.

Quan Bành Trình do dự rồi hỏi một câu không liên quan đến bài kiểm tra: “Triệu Hành vắng mặt trong cuộc kiểm tra tư tưởng hôm nay, cậu có biết tại sao không?”

“Tôi biết.” Lạc Minh Sơn nhàn nhạt nói: “Nhưng tôi không thể nói cho ông được.”


Quan Bành Trình: “…”

Quan Bành Trình hít sâu: “Giám định tư tưởng rất quan trọng, nhất là đối với tội phạm dự bị, nếu Triệu Hành ở lần giám định này đạt được điểm cao, cậu ta có thể rời đi ngay… Không biết Triệu Hành đang nghĩ gì, vì phạm lỗi mà muốn sa ngã luôn…”

“Phạm lỗi?” Lạc Minh Sơn cau mày đánh gãy ông ta: “Anh ấy không gây lỗi gì cả.”

Lạc Minh Sơn ngẩng đầu nhìn Quan Bành Trình, bình tĩnh nói: “Triệu Phi Vũ chết chìm ngoài ý muốn, hắn ta chết là đáng, so với sống thì hắn ta chết còn có ý nghĩa hơn.”

Không chỉ khiến anh A Hành vui hơn mà còn trở thành bàn đạp để anh A Hành đến nhà tù này, rồi đi lên mặt đất.

Mặc dù Lạc Minh Sơn cảm thấy thủ đoạn Triệu Hành đến nhà tù để được chọn lên mặt đất là quá mạo hiểm, nhưng cậu phải thừa nhận anh A Hành đã làm rất tốt.

Triệu Hành không làm gì sai cả.

Quan Bành Trình nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lạc Minh Sơn, gần như sửng sốt một lúc mới mở miệng: “… Sao cậu lại nói như thế? Những năm nay cậu đã trải qua chuyện gì?”

Sao cậu lại biến thành kẻ thờ ơ tàn nhẫn, xem một mạng người mất đi là điều đáng giá vậy?

Lạc Minh Sơn bật cười, sắc mặt tái nhợt, trong nụ cười lộ vẻ châm chọc: “Thật kỳ lạ, ông và ông Chu canh cửa kia đều nói tôi thay đổi, giống như tôi sinh ra đã là cậu bé ngoan vậy. Chỉ có Triệu Hành mới biết, bẩm sinh tôi đã là kẻ xấu rồi.”

Cậu nhìn vào mắt Quan Bành Trình, nụ cười trên mặt từng chút phai nhạt, dần trở nên vô cảm.

Giọng cậu đều đều không lên không xuống: “Đội trưởng Quan, ông biết không? Mười hai năm trước là tự tôi lăn xuống cầu thang, Triệu Hành không có đẩy tôi, là tôi vu khống anh ấy.”

Quan Bành Trình sửng sốt, nhìn ánh mắt lạnh lùng mà sắc xảo của Lạc Minh Sơn, ông ấy khó mà tin vào lỗ tai mình.

Giọng Lạc Minh Sơn vang từ dàn âm thanh của chiếc máy tính, giống như được bao phủ bởi hiệu ứng âm thanh điện tử. Nhưng Triệu Hành cảm thấy kỳ lạ rằng một giọng nói khác của cậu nặng nề vang lên từ xa rồi truyền vào tai phải của hắn, mang theo âm sắc thấp, mờ mịt và ưu tư.

Cậu khẽ nói…

“Tôi đã phạm quy tắc của Triệu Hành nên anh ấy không cần tôi nữa. Tôi ăn năn, tôi sám hối.”

“… Nhưng đội trưởng Quan này, ông nói xem, tôi nên làm gì để chuộc lại những tội ác mà mình đã làm đây?”

Đầu ngón tay truyền đến cảm giác nóng như lửa đốt, Triệu Hành ném điếu thuốc cháy dở, lúc này hắn mới ý thức mình đã ngơ ngẩn hồi lâu.

Quan Bành Trình trong phòng giám sát vẫn còn bàng hoàng.

“Thật phiền phức.” Lạc Minh Sơn đột nhiên vươn tay bẻ vòng sắt trên eo cùng bụng ra, lông mày hiện lên vẻ mệt mỏi: “Tôi không muốn ở lại nơi này nữa.”

“Đừng nhúc nhích!”

Quan Bành Trình đột nhiên kích động đứng dậy khỏi ghế, vươn tay nhấn cái nút trước mặt.

Nhưng đã quá muộn.

Chú ý đến âm thanh cảnh báo chói tai từ chiếc ghế phát hiện nói dối, sau đó truyền một dòng điện xuyên qua toàn thân Lạc Minh Sơn.

Cơ thể Lạc Minh Sơn trên ghế co giật mạnh, sau đó hoàn toàn chết lặng, cậu cúi đầu nhắm mắt, hai tay yếu ớt buông thõng xuống.

Quan Bành Trình và Triệu Hành trong màn hình đồng thời kích động. Quan Bành Trình mở cửa kính rồi bước nhanh ra ngoài.

Triệu Hành đá tung cửa, lôi Lương Tiểu Bàn còn đang nghe điện thoại ở bên ngoài vào: “Cái ghế phỏng vấn giám định tư tưởng là cấp mấy?”


Lương Tiểu Bàn trả lời trong vô thức: “Ban đầu, nó mặc định là cấp thấp nhất trong 7 cấp, rồi sẽ được tăng lên khi câu hỏi càng sâu…”

Giọng Triệu Hành không giấu được tức giận: “Dòng điện cấp 7 làm sao có thể làm người ta choáng váng?”

Trong lúc phòng giám sát, Quan Bành Trình sờ trán và động mạch của Lạc Minh Sơn, sắc mặt khó coi, lập tức cầm máy nhắn tin lên: “Cấp cứu, có tội phạm ở đây bị sốc điện cần cấp cứu, xin hãy cử người qua đây ngay.”

Thấy vậy, Triệu Hành đạp đổ ghế, chửi thầm một tiếng, cũng không quay đầu lại mà chạy đến phòng y tế.

Triệu Hành có chạy nhanh đến đâu cũng không thể so sánh với xe của Quan Bành Trình, khi hắn chạy đến phòng y tế, Lạc Minh Sơn đã được đẩy vào phòng cấp cứu và đang được điều trị bằng điện.

Quan Bành Trình đứng trước cửa phòng cấp cứu với vẻ mặt thất thần, ngờ nghệch.

Triệu Hành nắm lấy cổ áo của ông ta: “Chú mở điện cấp mấy?”

“Cấp 7… là cấp thấp nhất theo mặc định, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra.” Quan Bành Trình không quan tâm đến hành vi vô lý của Triệu Hành, bởi vì ông ta cũng hoảng loạn.

Hai mươi phút sau, bác sĩ đi ra với vẻ mặt phiền muộn, nói với Quan Bành Trình: “Đội trưởng Quan, thân thể tội phạm này rất kỳ lạ, nhiệt độ trên người cậu ấy lên xuống thất thường, một hồi giảm xuống 31 độ, một hồi lại tăng lên 43 độ, bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh, cảm giác như mắc phải căn bệnh hiếm gặp …”

Triệu Hành vội vàng hỏi: “Có nguy hiểm đến tính mạng không?”

“Còn phải tiếp tục quan sát, nhưng chúng tôi không biết xử lý tình huống này thế nào nữa, truyền bình glucose cho cậu ấy rồi xem tình hình trước.”

Triệu Hành men theo góc tường chậm rãi ngồi xổm xuống đất, che mặt không nói nữa.

Lẽ ra hắn nên phát hiện sớm hơn.

Trong bài thi viết, khuôn mặt của Lạc Minh Sơn tái nhợt đến khó tin nhưng hắn lại mặc kệ. Mãi đến khi cơ thể Lạc Minh Sơn không chịu đựng được nữa, bị sốc điện bởi dòng điện cấp bảy nhỏ nhất…

Giữa trung tâm y tế ồn ào, người đến người đi vội vã.

Âm thanh la hét ồn ào của tội phạm và tiếng dặn dò thiếu kiên nhẫn của bác sĩ đan xen vào nhau, nhưng Triệu Hành cảm thấy dường như mình đã bắt được hơi thở của Lạc Minh Sơn trong thế giới hỗn loạn này.

Yếu đuối và mệt mỏi, như thể có tỉnh dậy hay không cũng không quan trọng. Hơi thở yếu ớt mỏng manh như biến thành một sợi dây, nhẹ nhàng siết chặt trái tim Triệu Hành.

Cùng lúc đó, giọng nói lạc lõng và mờ mịt đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn.

… Tôi đã phạm quy tắc của Triệu Hành nên anh ấy không cần tôi nữa. Tôi ăn năn, tôi sám hối.

Một giờ sau, bác sĩ thông báo thân nhiệt của Lạc Minh Sơn đã ổn định, duy trì ở khoảng 40 độ, sốt cao trong phạm vi bình thường, tính mạng không còn nguy hiểm nhưng vẫn hôn mê.

Triệu Hành thở phào nhẹ nhõm, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.

Quan Bành Trình cũng thở phào như trút được gánh nặng.

Ông ấy quay đầu nhìn Triệu Hành, vẻ mặt phức tạp: “Hôm nay sao lại bỏ thi?”

Triệu Hành không muốn lừa ông ta, vì vậy hắn không nói gì cứ tiếp tục im lặng.

Quan Bành Trình thở dài rồi nói: “Tôi nghe Lạc Minh Sơn kể về những chuyện mười hai năm trước. Cậu ấy nói cậu bị oan. Cậu đã ở trong trung tâm thẩm vấn một thời gian… sao cậu không nói với tôi?”

Giọng Triệu Hành hàn khàn: “… Đã qua rồi.”

Quan Bành Trình không nói nữa.

Bỗng điện thoại Quan Bành Trình đổ chuông, người bên kia thúc giục ông ta mau chóng trở lại làm việc, ông ta mới giải thích vài câu với bác sĩ rồi chuẩn bị rời đi.

Lúc Quan Bành Trình đến trước mặt Triệu Hành, bước chân đột nhiên dừng lại. Ông ta do dự rồi đưa tay vỗ nhẹ vào bả vai Triệu Hành, thấp giọng nói…

“Xin lỗi.”

Nói xong, ông ta mất tự nhiên rút tay về, xoay người rời đi.

Triệu Hành ngẩng đầu nhìn, cảm thấy mũi mình hơi chua xót.


Lạc Minh Sơn hôn mê rất lâu, khi có kết quả giám định tư tưởng cậu vẫn chưa tỉnh lại.

Lương Tiểu Bàn thận trọng đi tới, vươn ngón trỏ chọc vào bả vai Triệu Hành: “Ừm, Lạc Minh Sơn hôn mê trong lúc phỏng vấn, tương đương với thi trượt. Hệ thống trực tiếp phán cậu ấy trượt, chúng tôi cũng hết cách sửa điểm…”

Triệu Hành biết chuyện này không thể trách anh ta.

Lương Tiểu Bàn lấy hết can đảm nói: “Ừm, tôi đã báo cáo lên cấp trên, 5000 điểm hối cải của anh vẫn có thể hoàn lại, anh có muốn hoàn lại không? Nếu không hoàn, tôi có thể cam đoan, chỉ cần Lạc Minh Sơn không trượt nữa, cậu ta nhất định đạt điểm cao trong hai kỳ kiểm tra tư tưởng tiếp theo, chậm nhất là một năm sau là có thể ra tù.”

Triệu Hành không nhiều lời, trực tiếp chuyển số điểm hối cải còn lại cho anh ta. Sau khi xem toàn bộ quá trình thi viết và phỏng vấn của Lạc Minh Sơn hôm nay, hắn đã hiểu.

Lạc Minh Sơn là nghiêm túc, cậu đến trường mỗi sáng và làm thêm vào buổi chiều, nhưng cậu không hề tích cực đi thi. Nếu Triệu Hành không cho cậu đi cửa sau, ai biết khi nào cậu mới có thể đi ra ngoài.

“Làm phiền rồi.” Đây là lần đầu tiên Triệu Hành nói chuyện với Lương Tiểu Bàn ôn hoà như vậy.

Lương Tiểu Bàn mở to mắt, gật đầu lia lịa nói không phiền, sau đó đắc ý rời đi.

Lương Tiểu Bàn đi chưa lâu thì thẻ điện tử của Triệu Hành nhắc nhở hắn đã đến lúc tới nhà xưởng đỉnh cấp.

Triệu Hành nhìn Lạc Minh Sơn qua cửa sổ kính một lúc, rồi quay người bước mau. Triệu Hành đến muộn, khi hắn đến thì 100 người khác đã đến rồi, người máy mà hắn nhìn thấy ngày hôm qua cũng đang đứng thẳng trên bàn.

Người máy: “Có lẽ mọi người đều đã vượt qua kiểm tra tư tưởng, vậy trong số 101 người các anh, có ai vượt qua không?”

Mọi người nhìn nhau, nhưng không ai mở miệng.

Người máy: “Có vẻ là không rồi. Tôi có thể nói chắc với các anh, 101 người các anh cho dù thi năm lần, mười lần, một trăm lần cũng khó mà qua được. Kết cục duy nhất của các anh chính là chết già trong nhà tù này.”

Lời của người máy thật khó nghe, nhưng không ai phản bác cả.

Đại khái vì cuộc kiểm tra tư tưởng hôm nay đã khiến họ rất sốc và thất vọng, thậm chí họ cũng thấy kết cục của mình sẽ là chết già trong khu K13.

Người máy lại hỏi: “Vậy xin hỏi các anh muốn bị giam cầm ở đây như con thú bị mắc kẹt đến hết đời hay là muốn tham gia nhiệm vụ ba tháng để có được tự do, sự nghiệp, tài sản và quyền lực?”

Người máy dùng một đôi mắt màu đỏ quét qua từng người, sau đó trầm giọng nói: “Những người lựa chọn bỏ nhiệm vụ, mời đứng ở ngoài cùng bên trái.”

Câu hỏi nó đặt ra rất khéo léo, nó không yêu cầu người nhận nhiệm vụ đứng ra, mà yêu cầu người từ bỏ nhiệm vụ phải hành động.

Cứ như vậy, hầu hết mọi người chọn ở lại vị trí hiện tại của họ và quan sát lựa chọn của người khác.

Hai phút sau, không ai chọn đứng ra.

“Điều gì sẽ xảy ra với những người chọn bỏ nhiệm vụ?”

Một giọng nói xa xôi nhưng rất rõ ràng đột nhiên vang lên bên tai phải Triệu Hành.

Triệu Hành nhìn xung quanh, nhưng thấy không ai nói chuyện.

“Sẽ bị xử lý, sau đó sẽ có người mới tình nguyện thay thế người đó tham gia nhiệm vụ.” Một giọng nữ ngả ngớn xa lạ khác vang lên: “Dù sao thế giới trên mặt đất rất tôn trọng quyền con người, không ép buộc ai phải tham gia.”

Trong lòng Triệu Hành đột nhiên giật thót. Bởi vì giọng nữ thình lình này không thuộc về nhà tù nam, cuộc trò chuyện kỳ lạ đó rõ ràng chỉ có hắn nghe thấy, mà nội dung là nói về thế giới trên mặt đất.

Mặc dù trong lòng nổi sóng gió, Triệu Hành vẫn yên lặng nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Giọng nam: “Đám người cặn bã dưới lòng đất này mà cũng đòi quyền con người sao?”

Giọng nữ phát ra tiếng cười tựa như chuông bạc: “Dù bọn chúng là chuột cống dưới lòng đất, chúng cũng đội lốt người.”

Đã tìm ra nơi phát ra âm thanh.

Đằng sau tấm gương ở bồn rửa tay.

Sau khi tìm ra nguồn âm thanh, Triệu Hành nhanh chóng nhìn thấy một tia lazer màu từ khe hở của chiếc đèn tường cạnh gương. Đó là trang phục của ‘con người cấp cao’ trên mặt đất mà hắn đã nhìn thấy năm hắn sáu tuổi. Những người đó đang quan sát bọn họ đằng sau tấm gương.

… Giống như người mua đến kiểm tra hàng trước khi trả tiền vậy.