Lạc Minh Sơn phát hiện Triệu Hành mất tích, là khi hắn ra ngoài đã ba tiếng vẫn chưa thấy về.
Lạc Minh Sơn như phát điên khi không tìm thấy Triệu Hành. Cậu tự nói với bản thân, Triệu Hành sẽ không sao đâu, Triệu Hành là người lợi hại nhất mà cậu biết, không ai có thể làm hắn bị thương. Nhưng cậu cũng rất lo, lo rằng sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra với hắn.
Trên đường chạy đến khu trung tâm giám sát, Lạc Minh Sơn cố gắng sử dụng năng lực của mình, dỏng tai lên nghe, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm những tin tức có liên quan đến Triệu Hành, đột nhiên tầm nhìn của cậu mờ đi. Sau đó cậu thấy một hình ảnh chân thật y như bản thân đang ở trong đó.
Đó là căn phòng tối tăm âm u, xung quanh là tường sắt. Triệu Hành ngã trên đất, miếng gạc mà Lạc Minh Sơn băng bó cho hắn vào trưa hôm nay đã rơi ra, lần nữa dính đầy máu. Tay áo hắn rách bươm, quần áo loang lổ vết máu, đôi môi tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.
Tim của Lạc Minh Sơn như ngừng đập. Cậu bước lên một bước, định dang tay ra ôm lấy Triệu Hành nhưng cảnh tượng trước mắt đã biến mất.
Lạc Minh Sơn biết rõ bản thân đã nhìn thấy gì.
Đây không phải ảo giác.
Giống như tai cậu có thể nghe được âm thanh xa hơn người bình thường, mắt cậu cũng vừa thấy hình ảnh ở một nơi xa nào đó, chắc hẳn là một trong những năng lực vừa thức tỉnh của cậu. Như vậy cho thấy, Triệu Hành đang bị nhốt trong một không gian kín nào đó, trên người chồng chất vết thương. Lạc Minh Sơn không dằn được nôn nóng, cậu không đủ kiên nhẫn check từng camera giám sát nữa. Thế là cậu đi thẳng đến văn phòng trưởng ngục.
Và rồi, cậu nghe thấy tên Triệu Hành ở hành lang.
Trưởng ngục dùng hết sức siết chặt bàn, run bần bật: “Tôi… tôi nói… nói…”
Lạc Minh Sơn buông cổ gã ra, sau đó xách cổ áo gã ném mạnh xuống ghế: “Nói đi.”
“Triệu Hành… Triệu Hành đang ở trong phòng sám hối của nhà xưởng, chỗ đó khá khó tìm, để tôi gọi người máy đến đưa cậu đi!”
Nói xong, gã run tay nhấn nút gọi trợ lý người máy trên bàn. Cùng lúc đó, một tay khác của gã lặng lẽ thò xuống gầm bàn.
“Bộp!”
Cổ tay của gã bị tóm lấy, đồ trong tay cũng bị hai ngón tay trắng nõn moi ra. Lạc Minh Sơn nghịch cái nút nam châm hình bầu dục dưới bàn, nheo mắt: “Đây là gì?”
Nhìn thấy tia hy vọng cuối cùng tan thành mây khói, trưởng ngục run rẩy: “Đó là công cụ để khống chế… bạo động. Xin, xin lỗi, tại tôi sợ quá.”
“Khống chế như thế nào?”
“… Vòng tay thân phận trong vòng ba mét đổ lại sẽ phát ra dòng điện.”
Lạc Minh Sơn cười khẩy, nắm cằm trưởng ngục, mở miệng gã ra rồi nhét cái nút bấm vào, ép gã nuốt xuống.
Ngay khi trưởng ngục đang khom người ho khan, Lạc Minh Sơn lại xách gã lên: “Nếu không muốn gọi người máy thì ông tự dẫn đường đi.”
Trưởng ngục không còn sức phản kháng, đành im lặng dẫn đường cho Lạc Minh Sơn, mới bước ra cửa thì trưởng ngục bàng hoàng. Bên ngoài đã biến thành mớ hỗn độn, ba trạm kiểm soát dọc đường đều bị phá hủy, mấy quản giáo nằm la liệt trên đất.
Trưởng ngục kinh hãi, thở gấp, bước chân cũng chần chừ. Gã hít thật sâu, lấy hết can đảm nói nhỏ: “… Tôi có thể bí mật đưa cậu ra khỏi ngục giam, Triệu Hành cũng thế. Tôi sẽ xóa hết lý lịch hồ sơ phạm tội của cả hai cậu, cậu thấy vậy được không?”
Lạc Minh Sơn liếc gã, châm chọc: “Đây là cách giải quyết của trưởng ngục ông à?”
Trưởng ngục bị liếc mà hoảng vía, không dám thở mạnh.
Lạc Minh Sơn ngẩng đầu nhìn quanh, quyết định tăng tốc, vừa đi vừa nói: “Không cần đưa chúng tôi ra ngoài, chỉ cần đưa lên mặt đất là được rồi.”
Trưởng ngục khiếp sợ: “Cậu biết…” Gã lấy tay che miệng, nói nhỏ: “Làm sao cậu biết mặt đất? Chẳng lẽ cậu tới từ nơi đó ư?” Gã cẩn thận nghĩ, Lạc Minh Sơn không giống người bình thường nhưng nếu cậu là con người cấp cao trên mặt đất, có lẽ… cậu có thể làm được.
Lạc Minh Sơn không đáp lời gã, hỏi dò: “Người trên mặt đất yêu cầu các ông chuẩn bị đủ 101 người, mục đích là gì?”
Trưởng ngục: “… Tôi cũng không rõ nữa. Những người trên mặt đất bảo muốn tìm người, chứ không nói lý do. Tôi chưa từng lên đó bao giờ, người kia chỉ hứa hẹn năm năm sau sẽ đưa tôi lên, nhưng tôi từng nghe họ nói 101 người kia là ‘hàng dùng một lần’, chắc là đi làm việc nguy hiểm gì đó. Cậu thật sự muốn lên kia sao?”
Lạc Minh Sơn cảm thấy bản thân đi đâu không quan trọng, dù sao cậu cũng không trông chờ vào bất cứ điều gì ở trên kia, nhưng nếu Triệu Hành muốn đi thì đương nhiên cậu sẽ theo.
Với cả mười ba năm trước, Triệu Hành đã từng móc tay hứa với cậu là sau khi lớn lên sẽ đưa cậu đi “thám hiểm.”
Trời đã tối, công nhân trong nhà xưởng đỉnh cấp cũng tan làm, riêng người ở khu F vẫn miệt mài làm việc. Lạc Minh Sơn hết sức lo lắng, chỉ muốn xông thẳng vào cướp Triệu Hành về nhưng khi tay cậu chạm vào cửa sắt thì khựng lại.
Không được, cậu sẽ giải thích với anh A Hành thế nào đây? Nói sao cho phải bây giờ? Chẳng lẽ bịa rằng, trưởng ngục nói muốn thả hắn thì cậu phải làm con tin sao? Như vậy anh A Hành sẽ lo chết mất.
Lạc Minh Sơn dừng bước, quay sang nói với trưởng ngục: “Cho tôi xem camera giám sát, toàn bộ video quay lại quá trình từ lúc Triệu Hành ra ngoài cho đến khi bị nhốt ở đây.”
Người máy nhanh chóng mang máy tính bảng phát camera giám sát đến. Lạc Minh Sơn tua nhanh đến khúc cuối, tức giận đến muốn đập nát máy tính bảng.
Sắc mặt cậu lạnh lẽo, ném chiếc máy tính bảng cho người máy rồi hỏi trưởng ngục, có điều gã này lơ ngơ như bò đội nón, không biết thiết bị được cấy vào cơ thể là thứ gì, cũng không biết liệu thứ đó đặt bên ngoài cơ thể thì có bị mấy người trên mặt đất phát hiện không, càng không rõ khi nào người trên mặt đất tới lấy người. Lạc Minh Sơn dặn dò trưởng ngục thêm vài câu, sau đó mở cửa đi vào.
“Chờ đã.” Trưởng ngục do dự hỏi: “Cậu nói muốn lên trên nhưng họ chỉ cần 101 người thôi, tính sao đây?”
Cơ thể của 100 tù nhân kia đã được cấy ghép thiết bị đặc biệt, hơn nữa chúng đã biết đến khu F, 100% là không thể thả ra ngoài.
“Một đứa chết không phải xong rồi sao?” Lạc Minh Sơn liếc máy tính bảng mình vừa coi, giọng lạnh tanh.
Khi Lạc Minh Sơn bước vào khu F, tất cả người đang tăng ca đều quay lại nhìn.
“… Ai thế? Người mới à?”
“Ngu vậy? Lạc Minh Sơn đó! Biểu tượng nhan sắc của khu K13!”
“Cậu ta tới tìm Triệu Hành à?”
Lạc Minh Sơn đi thẳng tới căn phòng sắt, nhưng trước khi cậu kịp mở cửa thì có người cản lại.
Là Trương Nhạc.
Trương Nhạc nhìn Lạc Minh Sơn, lo lắng hỏi: “Sao cậu lại ở đây? Cậu đi theo Triệu Hành hả?”
Lạc Minh Sơn nhìn anh ta từ trên xuống dưới rồi nói: “Trương Nhạc, chúng ta nói chuyện chút đi.”
Trương Nhạc vui như mở cờ trong bụng, anh ta xoa hai tay dòm xung quanh: “Cậu muốn nói ở đâu?”
Lạc Minh Sơn đi về phía trước, Trương Nhạc bám theo sau, được khoảng mười mét thì Lạc Minh Sơn dừng ở góc tường. Góc này khá khuất, bên cạnh có một cái vỏ người máy che chắn.
Đột nhiên Trương Nhạc thấy hơi căng thẳng. Anh ta đứng thẳng lưng, liếm môi nói: “Lạc… Lạc Minh Sơn, cậu muốn nói chuyện gì thế?”
Lạc Minh Sơn nhìn anh ta: “Tôi muốn nói chuyện về Triệu Hành.”
Ánh mắt Trương Nhạc sáng lên: “Cậu… cậu nghĩ thông rồi sao? Cuối cùng cậu đã có can đảm chống lại Triệu Hành rồi phải không? Tôi sẽ giúp cậu, tôi nhất định sẽ giúp cậu!”
Anh ta tiến lên một bước, muốn nắm tay Lạc Minh Sơn nhưng còn chưa đụng thì đã bị Lạc Minh Sơn hất ra. Trương Nhạc cũng hiểu bản thân có hơi đường đột, cười ngây ngô rồi lịch sự lùi lại. Anh ta gãi đầu, nét mặt nghiêm túc: “Lạc Minh Sơn, thật ra Triệu Hành chẳng có gì đáng sợ hết. Cậu không dám phản kháng chắc là do bị hình tượng của hắn đánh lừa thôi. Hôm nay hắn thê thảm như vậy, bị trăm người bao vây, cuối cùng bị người máy tống vào phòng tạm giam… Lạc Minh Sơn, hãy bước ra khỏi cái bóng của Triệu Hành đi, hắn chỉ là thằng ngu vô dụng thôi…”
“Câm miệng!” Lạc Minh Sơn lạnh lùng cắt ngang lời anh ta, trong mắt mang theo thù địch: “Triệu Hành là tốt nhất.”
Lạc Minh Sơn vốn định từ từ tính sổ Trương Nhạc nhưng không ngờ anh ta dám mắng anh A Hành.
Lạc Minh Sơn nuốt không được cục tức này.
Trương Nhạc sửng sốt: “… Cậu… thế mà thấy hắn tốt? Chẳng lẽ cậu thật sự thích hắn sao?”
Thích ư? Lạc Minh Sơn không rõ từ thích trong miệng của Trương Nhạc là theo nghĩa rộng hay nghĩa hẹp, nhưng điều đó quan trọng sao? Cậu chẳng quan tâm, bởi đã có quá nhiều người hiểu lầm rồi, giờ ngay cả Triệu Hành cũng không để ý nữa.
Vì thế cậu cười khẩy: “Tôi không thích anh ấy, lẽ nào đi thích anh sao? Anh là cái thá gì chứ?”
Trương Nhạc tổn thương, trợn tròn mắt: “… Lạc Minh Sơn.”
Lạc Minh Sơn nhìn anh ta, trong mắt ánh lên vẻ châm chọc. Cậu lạnh lùng đọc vanh vách lý lịch của Trương Nhạc lên: “Trương Nhạc, ba mươi sáu tuổi, tội phạm hình sự nghiêm trọng, lý do bị bắt giam là giết người hàng loạt. Có đam mê ra tay cứu vớt mấy cậu trai trẻ sa ngã, sau khi tắm rửa sạch sẽ cho họ thì biến họ thành tiêu bản. Cho đến nay đã gây ra 13 vụ, kết án tù chung thân, nhưng không bao giờ nghĩ bản thân sai nên vẫn luôn ở lại ban A.”
Lạc Minh Sơn dừng lại, nhìn gương mặt Trương Nhạc tái nhợt đi, cười mỉa mai: “Loại cặn bã như anh mà cũng xứng nhắc tới tên Triệu Hành à?”
Bề ngoài Trương Nhạc trông rất thật thà đôn hậu, nhưng ánh mắt lại tối tăm: “Cậu biết từ lúc nào?”
Lạc Minh Sơn: “Trước khi vào ký túc xá, tôi đã xem qua hết sơ yếu lý lịch của từng người. Trương Nhạc, anh là loại kinh tởm nhất.”
Trương Nhạc nhìn thiếu niên xinh đẹp lạnh lùng đang ngạo nghễ nhìn mình, bỗng nhiên có cảm giác không quen biết người này. Trong khoảnh khắc, Trương Nhạc cảm thấy từng lời nói hành động, kể cả biểu cảm hay những động tác nhỏ nhất của thiếu niên đều giống Triệu Hành y đúc.
Như thể được đúc cùng một khuôn vậy. Khác ở chỗ là cậu tàn nhẫn lạnh lùng hơn Triệu Hành.
“Nhưng hôm nay tôi tới đây không phải nói chuyện này, cũng không muốn nghe anh bôi nhọ Triệu Hành.”
Lạc Minh Sơn cúi đầu, ung dung đeo đôi găng tay mỏng vào, kéo Trương Nhạc đến trước mặt, thò tay vào túi anh ta trước khi anh ta kịp phản ứng.
Cậu lấy ra một cây đinh dài bằng ngón tay.
Nhuốm đầy máu.
Sắc mặt của Trương Nhạc càng tối tăm, vươn tay ra muốn giật lại nhưng không thành.
Lạc Minh Sơn nhìn cây đinh trong tay, nói khẽ: “Nhân lúc người khác đang kéo bè kéo lũ đánh nhau, giở trò đánh lén sướng lắm phải không? Bởi vì việc bao vây Triệu Hành là mệnh lệnh của nhà tù nên dù anh có chơi chó cũng không bị trừ điểm, trong lòng đắc ý lắm phải không?”
Sao Lạc Minh Sơn biết được?! Rõ ràng anh ta giấu kĩ lắm mà, ngay cả Triệu Hành cũng không phát hiện… Trương Nhạc kinh hãi, vô thức lùi về sau một bước.
Lạc Minh Sơn tiến lên, nhìn vào mắt anh ta, chiếc đinh trong tay lướt qua nửa thân trên của Trương Nhạc: “Anh còn nhớ mình đã dùng cây đinh này đâm vào chỗ nào trên người Triệu Hành không?”
Trương Nhạc cảm thấy cây đinh lướt trên người mình giống như một con rắn độc lạnh như băng khiến anh ta rùng mình, vô thức lắc đầu: “Tôi không…”
“Phập…”
Nhưng Lạc Minh Sơn không muốn nghe anh ta lắm mồm, cây đinh rà bên eo rồi dứt khoát cắm sâu vào! Cây đinh cắm lút cán, ghim thẳng tới xương.
“Áaaaaa!”
Trương Nhạc đau đến suýt ngất đi. Anh ta ngã huỵch xuống đất, ôm vết thương rên rỉ. Lạc Minh Sơn lại thong thả rút chiếc đinh ra, máu bắn tung toé. Chiếc đinh trong tay Lạc Minh Sơn tiếp tục di chuyển xuống đến đầu gối anh ta: “Anh còn lén lút đá Triệu Hành một cái, đúng không nào? Vui chứ?”
Trương Nhạc lại bị đâm thêm lần nữa. Thậm chí anh ta còn nghe thấy tiếng xương mình nứt ra do bị đinh cắm vào. Trương Nhạc hét thảm, hai mắt trợn tròn, quần áo ướt đẫm mồ hôi. Trong cơn đau thấu tận xương tủy, sự hối hận cũng trào dâng mạnh mẽ…Chắc anh ta bị mù rồi, nếu không sao lại cho rằng thiếu niên như ác ma trước mắt chính là tiêu bản hoàn hảo cho sự lạnh lùng ngang bướng, là vẻ đẹp của sự kiên cường chứ?
Khi cơn đau dịu bớt, Lạc Minh Sơn rút cây đinh ra. Lần này, chiếc đinh để ngay huyệt thái dương của Trương Nhạc. Nỗi sợ hãi vô tận lướt dọc toàn thân anh ta.
Trương Nhạc run lẩy bẩy: “Không… đừng mà, xin cậu, cầu xin cậu, tôi chưa muốn chết… Xin hãy tha cho tôi, tôi sẽ không bao giờ chọc vào các cậu nữa, tôi sẽ lập tức dọn khỏi ký túc xá, tôi…”
Chiếc đinh xuyên qua da lần cuối, cắm thẳng vào hộp sọ.
Trương Nhạc chết không nhắm mắt.
…
Lạc Minh Sơn lấy thẻ đỏ trên người Trương Nhạc, tháo găng tay ném lên người anh ra rồi đi đến hồ nước, cẩn thận rửa sạch vết máu bắn lên ngón tay và sườn mặt.
Cả khu F tĩnh lặng như tờ.
Khi Lạc Minh Sơn quay đầu thì cả đám run bần bật, cúi đầu tiếp tục làm việc với tâm thế hãi hùng. Tuy Lạc Minh Sơn đã cố tình chọn chỗ kín để xử lý Trương Nhạc, nhưng ở khu F bị phong tỏa này lấy đâu ra chỗ bí mật? Tiếng hét thảm của Trương Nhạc càng không giấu nổi, buốt tai đến mức ai cũng sởn gai ốc.
Mà Lạc Minh Sơn đâu có bận tâm người khác sợ hay kiêng kỵ gì mình, cậu còn chả thèm để đám người này vào mắt.
Lạc Minh Sơn hít một hơi thật sâu, từ từ mở cửa.
Triệu Hành vẫn trong dáng vẻ Lạc Minh Sơn vừa nhìn thấy cách đây không lâu, sắc mặt tái nhợt, quần áo dính đầy máu, nằm cuộn tròn trên đất. Lạc Minh Sơn ngồi xổm bên cạnh, đưa tay vuốt ve từ mặt đến cổ tay hắn. Trên tay hắn đeo một chiếc vòng điện tử màu đen. Đây chính là thứ khiến Triệu Hành hôn mê bất tỉnh.
Lạc Minh Sơn nhìn chiếc vòng, kìm nén cơn tức giận của mình, từ bỏ ý định tác động vật lý lên chiếc vòng tay. Thay vào đó, cậu khéo léo rút toàn bộ điện bên trong, phá hủy chức năng tự động lưu trữ năng lượng, đến khi chắc rằng vòng tay không còn gây hại cho Triệu Hành nữa thì mới yên lòng. Sau đó, cậu lấy lọ thuốc mỡ mang theo ra, lặng lẽ bôi cho Triệu Hành. Hầu hết vết máu trên quần áo của Triệu Hành đều là của người khác, bản thân hắn bị thương không nhiều. Vết thương nghiêm trọng nhất chính là cái lỗ mà Trương Nhạc dùng đinh đâm lén, do trúng ngay eo nên miệng vết thương không ngừng chảy máu, cả vạt áo đỏ thẫm khiến người ta kinh hoàng.
Ngón tay bôi thuốc của Lạc Minh Sơn run bần bật, băng bó sạch sẽ xong, Lạc Minh Sơn cúi xuống nhẹ nhàng thổi như cái cách mà cậu đã làm trăm nghìn lần, an ủi: “Anh A Hành, không đau.”
Lạc Minh Sơn cúi đầu, hôn nhẹ lên eo Triệu Hành, cạnh miệng vết thương.
…
Triệu Hành bị giật điện đến thân tàn ma dại, không biết bản thân đã hôn mê bao lâu, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Người đầu tiên hắn thấy là Lạc Minh Sơn.
Triệu Hành cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
“Anh Triệu, anh tỉnh rồi sao?” Lạc Minh Sơn cúi đầu nhìn hắn, nom hết sức lo lắng.
Triệu Hành lắc đầu, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn. Sau đó, hắn nhận ra mình đang gối đầu lên đùi Lạc Minh Sơn. Triệu Hành chống tay ngồi dậy, giọng khàn đặc: “Sao cậu lại ở đây?”
Lạc Minh Sơn mỉm cười nhìn hắn nhưng khi mở miệng thì vành mắt đã đỏ ửng, giống như trong lúc Triệu Hành hôn mê, cậu bị ai đó bắt nạt dữ lắm.
“Em cũng bị bắt vào đây, em sẽ ở cùng với anh.”