Đường ngầm cách tầng trệt chỉ có mười bậc thang, giọng Triệu Hành rất vang, phòng học bỏ hoang kia lại không có cửa nên Lạc Minh Sơn và Chu Minh đang đợi ở lối vào có thể nghe rõ mồn một.
Chu Minh cười khẽ: “Chị dâu, rốt cuộc đại ca cũng thừa nhận cậu là vợ rồi.”
Cậu ta chả hiểu hai người này thế nào, rõ là một cặp thế mà cứ sống chết không chịu công khai. Lúc ở cùng nhau cũng lạ lắm, khi thì nồng nàn êm ấm, khi thì cắn nhau như chó với mèo, mà cũng do tính tình anh Triệu quá tệ, mắng chị dâu rất khó nghe…
Anh Triệu cũng vậy, cậu ta lỡ miệng gọi chị dâu là ảnh bực bội ngay, bây giờ không có ai lại í ới ‘vợ ơi vợ à’, cũng không biết mắc chứng gì nữa.
Lạc Minh Sơn lạnh lùng liếc Chu Minh: “Đừng gọi tôi vậy, anh ấy sẽ không vui.”
“Ò.” Chu Minh thôi cười.
Cậu ta vẫn luôn thấy chị dâu có chút… kỳ lạ.
Lúc có anh Triệu thì rất thân thiện dễ mến, không hề kiêu ngạo. Nhưng khi không có anh Triệu thì lập tức thay đổi 180 độ, mặt mày lạnh lùng xa cách, cả người toát ra khí thế ‘phắn, cút xa tao chút’, còn mang cảm giác rờn rợn khó giải thích được.
Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác hay không mà Chu Minh luôn cảm thấy chị dâu không ưa mình.
Đợi đã, mặt Chu Minh chợt đổi sắc: “Sao anh Triệu đột nhiên gào lên vậy? Có chuyện gì à?”
Gì mà ‘vợ tao còn đang chờ tao ở ngoài’?
Nghe xui thế? Giống như câu tiếp theo sẽ là… ‘Tao không thể chết được!’ vậy á.
Chu Minh càng nghĩ càng sợ, mặt tái mét. Đúng lúc này Lạc Minh Sơn chợt hành động, cậu cau mày giơ đèn pin rồi muốn bước xuống hầm. Chu Minh vội túm áo cậu: “Cậu làm gì đấy? Muốn đi đâu? Không phải anh Triệu bảo chúng ta chờ ở đây sao?”
“Bọn chúng có dao.”
Giọng Lạc Minh Sơn vừa trầm vừa lạnh.
Chu Minh sửng sốt, mặt càng trắng bệch, tay khẽ run: “Tôi… Tôi cũng đi. Tôi… Dù sao tôi cũng có ích hơn cậu! Chắc chắn giúp được anh Triệu!”
Lạc Minh Sơn chả đếm xỉa cậu ta, nháy mắt đã biến mất trong bóng tối. Chu Minh do dự rồi cũng bật đèn pin, thận trọng bước xuống hầm. Lúc Lạc Minh Sơn đến cửa phòng học thì thấy Triệu Hành đã đấm hai thằng ngã xuống đất và quần nhau với tám thằng khác. Trong tay tám thằng đó đang cầm dao găm, còn Triệu Hành thì xài nửa cái chân bàn. Bọn này quả thực lợi hại hơn nhiều so với lũ trong căn tin, chưa nói đến trong tay có thêm dao găm bén ngót, nên dù Triệu Hành mạnh đến đâu, gương mặt hắn cũng bị quẹt một đường.
Triệu Hành né rất nhanh nên chỉ quẹt được một đường máu vừa nhẹ vừa nông, nhưng vị trí đó khá nguy hiểm, sơ sẩy xíu là mù ngay.
Lạc Minh Sơn thấy mặt Triệu Hành bị thương thì suýt bóp nát khung cửa.Cậu nhìn chằm chằm kẻ làm Triệu Hành bị thương, đôi mắt tối sầm, bất chấp đi vào.
“Lạc Minh Sơn, cút ra ngoài!” Triệu Hành giận dữ hét to.
Lúc này Lạc Minh Sơn mới hoàn hồn. Sắc mặt cậu tái nhợt, không tự chủ lui về sau một bước. Tô Đống An bị Triệu Hành đá một cú chới với nằm nãy giờ chưa dậy nổi, nhác thấy Lạc Minh Sơn thì gã đột nhiên lồm cồm bò tới, loạng choạng cầm con dao lao về phía Lạc Minh Sơn!
Lạc Minh Sơn mặt không đổi sắc tung cú đá hôm nay Triệu Hành dạy, nhưng lần này, cậu không cố ý khống chế lực nữa.
“Ầm!”
Tô Đống An bị đá bay ra ngoài, đập mạnh vào bức tường phía rồi lại ngã xuống đất.
“Phụt.”
Tô Đống An không thể tin được, gã ta mở to hai mắt tuyệt vọng không cam tâm nhìn Lạc Minh Sơn, miệng không ngừng phun máu như thể muốn nôn hết máu trong người ra ngoài.
Lạc Minh Sơn ghê tởm lui về sau hai bước, cả người sạch sẽ không dính chút vết máu bẩn nào. Ngón tay mảnh khảnh vuốt ve góc áo hơi nhăn nhúm, ngẩng đầu thản nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt kinh hãi của Chu Minh.
Chu Minh vội cúi đầu dòm xuống đất, tim đập như trống.
Ánh mắt Lạc Minh Sơn lướt qua cậu ta nhìn Triệu Hành đang ở giữa vòng vây. Mặc dù Triệu Hành cực nhanh nhẹn, không nhìn ra chút mệt mỏi nào nhưng sự bực bội và hung ác trong mắt hắn đang ngày càng tăng lên.
Lạc Minh Sơn siết chặt nắm đấm rồi lại thả ra. Cậu cụp mắt lui về sau, đến khi lưng dựa vào tường, sau đó cậu giơ tay phải ấn vào tường. Một luồng điện không ai thấy từ trong tay Lạc Minh Sơn phát ra lan dọc theo bức tường, tràn xuống đất, cuối cùng dừng dưới chân bảy thằng đang cầm dao găm.
Triệu Hành đang đánh lộn hăng say bỗng thấy có gì đó không ổn, những tên đang đánh nhau với hắn tự nhiên ngáo ngơ, động tác cứng đờ chậm chạp lộ đầy sơ hở.
Triệu Hành nhanh chóng giải quyết hết tên này đến tên khác, lòng cũng nhẹ nhõm hơn, cười nhạo: “Đám chó tụi bây sao thế? Ăn cứt bậy ở đâu nên bị đau bụng hả?”
Khoảng mười phút sau, cả bọn đều bị Triệu Hành đánh cho nằm rên rỉ đau đớn. Triệu Hành dòm dòm, thấy ngứa mắt thằng nào là sút thêm một cú, vui như mở cờ. Có điều lúc hắn đến trước mặt Tô Đống An, nụ cười đắc ý bỗng đông cứng trên mặt.
Tô Đống An… khác với những tên kia.
Gã đã chết. Sắc mặt tái nhợt xanh mét, không còn thở nữa, máu tươi nhuộm đỏ nửa cái áo. Trên mặt gã còn in nguyên dấu chân mà Triệu Hành đạp ban nãy.
Mình… đá mạnh dữ vậy hả?
Lẽ nào đá trúng não rồi?
Mình đá chết gã thật luôn?
Triệu Hành hơi bối rối.
Tuy anh họ chết đuối và Tô Cách đột tử đều vì hắn mới chết… nhưng bọn họ không phải do hắn giết.
Còn bây giờ, hình như hắn giết người thật rồi.
Triệu Hành vốn tưởng mình không quan tâm vì hắn đánh lộn như cơm bữa, còn suýt hẻo mấy lần. Mà tên Tô Đống An này cũng là phường rác rưởi, muốn hại Triệu Hành nhưng bị nghiệp quật, chết cũng đáng lắm.
Chẳng qua… trái cổ Triệu Hành trượt nhẹ, thấy cổ họng mình khô khốc.
Hắn đã giết người.
“… Là em giết.” Có tiếng run rẩy rụt rè vang lên từ bên cạnh.
Triệu Hành quay đầu, là Lạc Minh Sơn.
Sắc mặt cậu tái nhợt, vẻ mặt kinh hãi, vì sợ quá mà quên mất quy tắc ‘không được chủ động nói chuyện’, cậu nhìn vào mắt Triệu Hành và nói: “Anh Triệu, em giết người rồi.”
Triệu Hành sửng sốt: “… Sao có thể?”
Lạc Minh Sơn nắm chặt góc áo, giọng khàn khàn: “Em… Em dùng cách mà anh Triệu dạy, đá gã ta, sau đó gã đột nhiên bắt đầu nôn ra máu, sau đó… Sau đó…”
Triệu Hành vén áo Tô Đống An, phát hiện trên ngực gã ta có vết bầm to tướng.
Triệu Hành hoảng hốt. Hắn biết sức Lạc Minh Sơn rất mạnh, nhưng đến độ này thì cũng quá…
“Em giết người…” Lạc Minh Sơn lẩm bẩm.
“Câm miệng!” Triệu Hành cắt lời cậu.
Hắn kéo áo Tô Đống An xuống để che dấu vết. Sau đó nhìn Lạc Minh Sơn đang run lẩy bẩy, cười mỉa: “Cậu nghĩ mình là ai? Đá một cú là chết người được sao? Gã chết là vì bị tôi đạp nát xương sọ, cú đá kia của cậu chỉ như muỗi chích, giết người gì? Tự biết thân đi, có giỏi thì đá chết người khác cho tôi xem?”
Lạc Minh Sơn mở to đôi mắt tròn xoe, ánh mắt trong veo lấp lánh như ánh đèn, nghe Triệu Hành nói vậy cậu như nắm được cọng rơm cứu mạng, khó tin như thể mình được sống lại: “Thật… Thật sao ạ?”
Triệu Hành hơi mất kiên nhẫn: “Đương nhiên, cậu là cái quỷ gì mà tôi phải lừa? Chu Minh, thấy tôi nói có đúng không?”
Chu Minh bị điểm danh thì giật mình, bối rối đáp: “Á, đúng đúng đúng…”
Triệu Hành ghét bỏ nhìn Lạc Minh Sơn: “Giờ coi như tôi đã biết cậu không có khiếu học đánh lộn, dạy lâu vậy mà cậu chẳng làm được trò trống gì… Quều quào như mèo ba chân mà dám nói mình giết người, đm hề.”
Lạc Minh Sơn: “Anh… Anh Triệu…”
Triệu Hành: “Thôi đứng dậy, suốt ngày lải nhải khóc lóc ỉ ôi, mệt vcl.”
Trong phòng học chợt có tiếng rít của dòng điện. Ngay sau đó, một thiết bị hình tròn trên đầu bọn họ báo động: [Tích… Tích… Đã phát hiện bạo loạn… Tích… Bật biện pháp khẩn cấp.]
Mặt Triệu Hành tái mét: “Toang mẹ rồi!”
Hắn vội bịt mũi miệng Lạc Minh Sơn, một làn khói dày đặc bốc ra từ thiết bị hình tròn.
Tất cả phòng học, nhà máy và ký túc xá khu K13 đều lắp đặt thiết bị này, nó kiểm soát trạng thái căn phòng, khi có bạo loạn trên mười người thì sẽ phun khói thuốc mê dày đặc. Loại thuốc mê này vô dụng với Triệu Hành, nhưng Chu Minh và tụi du côn nằm rên rỉ dưới đất đều bất tỉnh rồi.
Triệu Hành chửi đổng trong bụng.
Đệt cụ nó, xui vãi đái.
Tòa nhà bỏ hoang hơn mười năm này đã bị cắt điện, sao cái thứ quỷ kia còn hoạt động vậy? Hễ nó kích hoạt là trừ việc phun thuốc mê, còn gọi cả quản giáo đến.
Triệu Hành phải rời đi càng sớm càng tốt.
Triệu Hành cõng Chu Minh mềm oặt trên lưng, quay đầu nhìn Lạc Minh Sơn: “Cậu còn đi được không?”
Lạc Minh Sơn liếc Chu Minh được Triệu Hành cõng, im lặng hai giây.
Sau đó cậu nhìn Triệu Hành, nom hết sức yếu ớt: “Hình như không được rồi anh Triệu… Em cũng hít ít khí gây mê, chân không còn chút sức nào cả.”
Triệu Hành cau mày vứt Chu Minh xuống đất. Giờ làm sao đây? Mình hắn đâu thể cõng một lúc hai người, cõng từng người thì không an toàn, ai biết khi nào quản giáo tới.
Triệu Hành cau mày nghĩ, bỗng thấy tấm thảm cũ trước cửa. Ba phút sau, Triệu Hành cõng Lạc Minh Sơn trên lưng, còn eo thì buộc sợi dây kéo Chu Minh bị trói vào tấm thảm, vội vã chạy khỏi phòng giáo dưỡng số 7.
Vừa ra ngoài Triệu Hành thở phào, sực nhớ ra một chuyện quan trọng.
“Mà này, đám đần kia hình như muốn bắt cóc cậu, sáng cậu có gặp chuyện gì lạ không?”
Sáng nay Lạc Minh Sơn đến phòng giáo dưỡng, nhưng Triệu Hành thì không.
Lạc Minh Sơn nghĩ một lúc, hình như là có.
Cậu cau mày nói: “Sáng nay em là người cuối cùng ra khỏi lớp, nhưng khi ra ngoài thì thấy cửa không mở được, em tưởng khóa bị hỏng nên phá cửa ra ngoài.”
Triệu Hành: “…”
Triệu Hành vỡ lẽ, đám ngu kia tưởng Lạc Minh Sơn đã là cá trong chậu nên mới hớn hở đến chỗ Chu Minh nhét giấy, ai dè Lạc Minh Sơn thoát ra dễ như trở bàn tay, còn quên khuấy luôn chuyện này.
Triệu Hành cười trầm thấp: “Xem ra Lạc Lạc chúng ta mặc dù không giỏi đánh nhau, nhưng khá mạnh.”
Giọng cười của Triệu Hành rất êm tai.
Lạc Minh Sơn thích lắm.
Trời đã khuya, đèn mặt trời trong quảng trường Mặt Trời đã tắt, chỉ còn ánh đèn hình ngôi sao chiếu sáng con đường tối tăm mờ ảo.
Lạc Minh Sơn nằm trên lưng Triệu Hành, đầu tựa vào vai Triệu Hành, lòng vui như trẩy hội.
Vui vì Triệu Hành để an ủi cậu mà nói dối rằng hắn giết người.
Vui vì Triệu Hành cõng cậu trên lưng, còn Chu Minh thì kéo lê dưới đất.
Vui vì ánh đèn đêm nay rất đẹp, đường cũng rất vắng vẻ.
Môi cậu cong lên, khi cậu khẽ cười phun hơi thở nóng bỏng phà vào lỗ tai của Triệu Hành khiến hắn ngứa ngáy.
Cõng Lạc Minh Sơn trên lưng, Triệu Hành không cách nào sờ tai mình, vì vậy hắn nghiêng đầu, cọ cọ lỗ tai gò má hơi lạnh của Lạc Minh Sơn, thuận miệng hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Nhưng hắn đợi 3-4 giây không nghe Lạc Minh Sơn trả lời. Triệu Hành nghi ngờ quay đầu thì thấy đôi tai đỏ bừng của Lạc Minh Sơn.
Triệu Hành: “Cậu sao thế? Bị choáng à?”
Lạc Minh Sơn không trả lời hắn.
Cậu chỉ chậm chạp quay đầu, chóp mũi chầm chậm cọ sát vào lỗ tai Triệu Hành.
“… Anh A Hành, em rất thích thế này.”
Giọng nói đầy ý cười của cậu vang bên tai hắn. Khi tiếng cười lắng xuống, vành tai lại bị cọ nhẹ lần nữa, chóp mũi hơi mát lạnh nhẹ nhàng cọ bên mặt Triệu Hành.
Giống như có chiếc lông vũ nhẹ nhàng cọ vào trái tim vậy.