Triệu Hành vò tờ giấy thành cục, gân xanh nổi trên mu bàn tay: "Chu Minh, mấy giờ rồi?"Chu Minh: “Đã… đã 7h58 rồi ạ, thấy tờ giấy là tôi đã chạy tìm anh ngay! Anh Triệu, giờ làm sao đây?”
“Bây giờ tôi qua đó.”
Đôi chân dài của Triệu Hành lập tức phi nhanh về phía phòng giáo dưỡng số 7, Lạc Minh Sơn và Chu Minh vội vã chạy theo sau. Nhưng cho dù Triệu Hành có chạy nhanh thế nào, lúc đến đường hầm 9 ở phòng giáo dưỡng số 7 cũng đã 8h06’.
Đường hầm số 9 của phòng giáo dưỡng số 7 là một hơi bị bỏ hoang, tối om không đèn, không camera, bất kể làm gì cũng không bị người ta phát hiện. Triệu Hành bật đèn pin rẽ vào, sau lưng bỗng truyền đến tiếng bước chân. Quay đầu thì thấy Lạc Minh Sơn, còn Chu Minh mất dấu đâu rồi không biết.
“Cậu và Chu Minh chờ ở đây.” Ánh mắt Triệu Hành lóe lên tia tàn nhẫn, giọng âm trầm: “Lát nữa nghe tôi gọi điện thì cậu phải vào đấy, hôm nay tôi tập đá thêm cho cậu.”
Bố trí cho Lạc Minh Sơn xong, Triệu Hành không quay đầu mà cất bước đi thẳng.
Vài phút sau, Triệu Hành đã đến nơi. Hành lang nơi đây vẫn tối đen như mực, không khí nồng nặc mùi ẩm mốc, chỉ có phòng học bỏ hoang thứ hai ở bên trái là có tia sáng le lói qua khe cửa.
Triệu Hành thản nhiên bước tới đá tung cánh cửa. Cánh cửa sắt hỏng hóc lâu ngày không chịu được cú đá của hắn, ‘rầm’ một tiếng ngã xuống đất bụi bay mịt mù.
Triệu Hành phủi bụi trước mặt rồi nhìn tình hình trong phòng.
Bên trong tổng cộng 10 thằng, thằng nào cũng bự con cao khoảng mét tám, không thấy đứa trẻ nào. Mười thằng đang bu lại thì thầm chuyện gì đó, thấy Triệu Hành bước vào thì cả bọn hú vía nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Mà làm Triệu Hành ngạc nhiên chính là trong đám này lại có người quen. Đó là tên đàn em của thằng Tô Cách chết giẫm, hình như cũng họ Tô nhưng Tô gì thì Triệu Hành quên rồi.
“Đàn em số 1 của Tô Cách sao? Ra là khứa mày kiếm chuyện với tao à?” Triệu Hành nheo mắt.
“Bố mày tên Tô Đống An nhé.” Đôi mắt gã đỏ ngầu, khàn giọng quát.
Triệu Hành: “À tao nhớ mày, mày là cái thằng cầm ghế đập tao chứ gì.”
Cú đập đó rất ác, Triệu Hành còn tưởng gáy mình có sẹo nữa cơ. Nhưng không biết có phải do Lạc Minh Sơn mỗi ngày đều nhắc hắn bôi thuốc hay không mà sau một tháng, dấu vết trên cổ hắn đã biến mất.
Tuy Tô Đống An khiến hắn bị thương rất lâu mới lành nhưng Triệu Hành chưa từng nghĩ sẽ trả thù gã ta, dù sao gã cũng chỉ làm việc theo lệnh chủ thôi.
Tô Cách chết rồi, mọi chuyện coi như xong.
Trong mắt Triệu Hành hiện lên một tia lạnh lùng: “Tao không ngờ là tao còn chưa đụng gì tới mày, mà mày dám vác mặt tới gây sự với tao đó.”
Tô Đống An chợt cười gằn, đẩy đám người trước mặt sang một bên rồi bước ra ngoài, để lộ khuôn mặt. Cũng để lộ rõ vết thương gớm ghiếc dài 10 cm được khâu bằng chỉ đen trên cổ gã ta.
Tô Đống An cười hung ác, quát lớn: “Mày không đụng tới tao? Mày không đụng tới tao thì vết thương trên cổ tao làm sao mà có? Ngay sau bữa tao đập mày một cú, tao đã bị người ta cắt cổ trong nhà vệ sinh! Vậy mà mày còn dám mở mồm ra sủa là mày không đụng tới tao à?”
Tô Đống An nhớ lại còn ớn lạnh.
Hôm đó gã vừa vào nhà vệ sinh thì bị ai đó dùng vải đen bịt mắt, ép vào tường cắt cổ. Hung thủ cắt xong thì đi ngay, toàn bộ quá trình còn không đến 10 giây. Nhưng điều kỳ lạ là gã chảy nhiều máu như vậy, vết thương vừa dài vừa sâu, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc thế mà không ngất đi, gã chỉ cảm thấy đau đớn, đau đớn vô cùng tận.
Triệu Hành dòm vết thương trên cổ của gã. Bữa sau bị cắt cổ luôn à?
Vị trí vết thương còn đúng y như vết thương của hắn… Thật là trùng hợp.
Có điều…
“Rồi liên quan gì tao.” Triệu Hành lạnh lùng liếc gã, lơ đãng đánh giá đám người trong phòng, giọng cà lơ phất phơ: “Giờ mày kiếm chuyện với tao là vì chuyện đó hả?”
“Mày…” Tô Đống An bị thái độ cợt nhả của Triệu Hành chọc giận, mặt đen như gan lợn nhưng gã còn chưa kịp mở mồm đã bị đồng bọn ngăn lại. Một đứa thì thầm bên tai Tô Đống An vài câu, sau đó gã không manh động nữa.
Gã điên tiết nhìn Triệu Hành: “Đương nhiên không phải, hôm nay bọn tao trừng trị mày là vì đại ca Tô.”
“Tô Cách?” Triệu Hành nhướng mày.
Tô Đống An cười nhạo: “Xem ra mày còn chưa biết mày đã chọc tới ai, mày hại chết đại ca Tô mà còn nghĩ toàn mạng sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Triệu Hành: “Tao hại chết thằng đấy? Có lộn không vậy? Không phải thằng đấy đột tử à?”
“Quần què, nếu không phải do mày với thằng vợ của mày chơi khốn nạn, giở trò tống tình thì sao anh Tô tức chết được?”
Triệu Hành: “Ủa alo…”
Bây giờ cả thế giới đều tin hắn và Lạc Minh Sơn giở trò tống tình luôn hả?
Tô Đống An: “Triệu Hành, mày biết những người này là ai không? Đây đều là những đàn em cộm cán của anh Tô, chắc chắn những đứa rác rưởi mà mày đã đánh bại không có cửa để so rồi. Hôm nay bọn tao sẽ cho mày có mạng đến nhưng không có mạng về!”
“Ồ, hóa ra là chó nuôi trong nhà à?” Triệu Hành hơi mất kiên nhẫn: “Lũ chó dại bọn mày sao không sủa thẳng vấn đề luôn đi? Người của tao đâu? Tụi bây lần đầu đi bắt cóc hả? Sao con tin cũng không dẫn theo vậy?”
Tô Đống An sửng sốt, quay đầu dòm đồng bọn thì thấy cả đám nháy mắt ra hiệu với nhau, gã hơi yên tâm.
Tô Đống An kéo ghế ngồi xuống: “Đúng vậy, mày không nhắc thì tụi tao suýt quên con át chủ bài.”
Gã nhìn vào mắt Triệu Hành: “Người của mày đương nhiên đang bị nhốt ở phòng khác, anh em tao canh giữ. Muốn cứu nó thì mày phải đưa một cái giá xứng đáng. Giờ chuyển toàn bộ điểm của mày sang cái thẻ này.”
Tô Đống An ném cho hắn một cái thẻ điện tử có số dư bằng không. Triệu Hành liếc dáng vẻ dửng dưng của bọn chúng bỗng thấy kì kì: “Tao muốn gặp người trước.”
Tô Đống An nhìn hắn rồi nói với đồng bọn: “Được thôi, mày sang phòng kia chặt một ngón tay mang qua đây, để thằng họ Triệu này kiểm hàng trước.”
Tên kia bước ra ngoài không chút do dự.
“Đợi đã.” Triệu Hành nhắm mắt hít sâu, cúi đầu quẹt hết số điểm trong thẻ.
Tô Đống An nhìn con số trên thẻ thì cười nhạo: “Chỉ có nhiêu đấy thôi sao. Hai ngày nay mày phách lối lắm mà, còn tưởng mày giàu lắm. Hoá ra chỉ có như thế.”
Tô Đống An càng tự tin, lấy cái còng tay không biết có từ đâu ném cho Triệu Hành: “Biết xài không? Không biết thì sủa một tiếng để tao sai người đeo vào cho mày.”
Triệu Hành cầm chiếc còng tay nhưng không làm gì.
Ngu sao đeo.
Mới quẹt hết điểm, giờ đeo còng tay thì có mà quỳ mặc chúng đấm chết à. Hắn mà chết thì đứa nhỏ bị bắt cũng chẳng còn mạng, nhưng nếu liều mạng xử đẹp chúng rồi chạy đi tìm đứa nhỏ kia thì may ra còn đường sống.
Có điều, lỡ chúng có cách liên lạc với thằng canh giữ đứa trẻ thì phải làm sao đây? Triệu Hành trầm ngâm cân nhắc, tiến thoái lưỡng nan.
Trong lúc suy tư, trên thái dương hắn dần dần phủ lớp mồ hôi mỏng, cảm giác tim mình như bị ai đó siết chặt. Ngay cả lông mày cũng bị bao phủ bởi khí thế hung bạo.
Hắn bỗng hối hận, hối hận vì mình đã lôi lũ trẻ xuống nước chỉ để lấy điểm hối cải. Không có điểm hối cải thì có làm sao đâu? Hắn vẫn có thể đi gây sự tạo lập danh tiếng mà, vẫn đội trời đạp đất, cùng lắm bị giật điện thêm vài lần thôi.
Hắn rất khoẻ, khi còn nhỏ thường xuyên bị điện giật, sau vài lần bị điện giật cấp độ ‘tội phạm dự bị’ khiến hắn miễn nhiễm với giật điện rồi. Nếu lần này hắn có thể mang đứa trẻ an toàn trở ra… nếu hắn có thể…
“Sao? Rén rồi thì nói?”
Tô Đống An cười thâm hiểm: “Mày phải biết bé vợ nhà mày đẹp như yêu tinh vậy, thằng canh gác kia là đứa háo sắc, mày còn lề mà lề mề thì không chừng sẽ xảy ra chuyện đấy.”
Triệu Hành đang nghịch còng tay bỗng ngừng. Lòng thoáng hoảng nhưng giả đò bình tĩnh: “Bé vợ của tao?”
“Đúng rồi, mà xem ra mày không quan tâm đến vợ mày lắm. Vợ mày sáng nay tan học đã bị bọn tao bắt rồi, cả buổi chiều không thấy mày đi tìm vợ, còn tới muộn…”
“Đệt cụ mày.” Triệu Hành cười ra tiếng.
Cuối cùng hắn cũng hiểu, hiểu ra hết tất cả những cảm giác là lạ ngay từ lúc bước chân vào đây.
Sao bọn chúng giờ sủa một tràng nhưng không nhắc đến con tin? Sao khi hắn đề cập thì tụi nó càng đắc ý? Là do bọn chúng không bắt được con tin, ở đây tay không bắt sói!
Việc đứa trẻ mất tích chả liên quan gì bọn chúng cả, thậm chí chúng còn không biết mối quan hệ giữa hắn và những đứa trẻ kia.
Thật ra mấy ngày trước cũng có mấy đứa về muộn nhưng là do ham chơi, đưa thư xong thì chạy ra ngoài chơi, có đứa đến nhà xưởng giúp bố tăng ca.
Lần này cũng do bọn họ thấy tờ giấy nên lo quá hoá cuồng.
Triệu Hành bỗng quăng còng vào mặt thằng bên cạnh, sau đó tung một cước đạp vào bản mặt của Tô Đống An! Động tác hắn rất lưu loát, giọng nói mang theo ý cười như trút được gánh nặng xen lẫn hung ác.
“Vợ tao còn đang chờ tao ngoài kia kìa!”
Triệu Hành nói xong thì hơi khựng.
Đệt, Lạc Minh Sơn có phải là vợ mình đâu ta?!!