Giả Ngoan

Chương 46




Nguyễn Tinh Loan cười nhẹ, dịu dàng nói: "Ừ, anh không có."

Nửa câu sau bị khuyết đi [ dù sao có anh cũng không thừa nhận ], Nguyễn Tinh Loan để trong lòng không có nói ra.

Chuyển đồ đã hoàn thành, Nguyễn Tinh Loan định cùng Hạ Húc ra ngoài ăn cơm, đột nhiên sau lưng cô, Lương Kha lớn tiếng gọi.

Lương Kha đi đến trước mặt cô, mở miệng nói: "Bạn học Tinh Loan, chúng mình trao đổi phương thức liên lạc đi, thuận tiện tớ đem cậu thêm vào group lớp."

Hạ Húc hừ nhẹ hai tiếng, lầm bầm một câu: "Anh xuống dưới lầu chờ em."

Nguyễn Tinh Loan cùng Lương Kha trao đổi phương thức liên lạc xong, vội vàng chạy xuống cầu thang, tìm Hạ Húc, đi đến góc rẽ, cánh tay liền bị người kéo lại.

Cô đứng không vững, anh nhanh tay ôm cô vào ngực.

"Em đi vội vã như vậy làm gì? Không sợ ngã à." Hạ Húc đem người đỡ lấy.

Nguyễn Tinh Loan nhỏ giọng giải thích: "Sợ anh sốt ruột chờ sẽ không vui."

Hạ Húc giật giật miệng, không biết là đang hỏi cô hay là hỏi chính mình: "Anh không biết lý lẽ như vậy sao?"

Nguyễn Tinh Loan không lên tiếng.

Hạ Húc biết mình lúc trước tính tình không tính là quá tốt, anh khoát tay áo, chột dạ giải thích: Anh tức giận với ai nhưng tuyệt đối sẽ không giận em."

Hạ Húc tự nhiên nắm lấy tay Nguyễn Tinh Loan, Nguyễn Tinh Loan nhắc nhở một câu: "Còn trong trường học đấy."

Hạ Húc liền tranh thủ lỏng tay ra.

Tuy anh hận không thể để toàn thế giới đều biết Nguyễn Tinh Loan là bạn gái của mình, nhưng dù sao cũng gây ảnh hưởng không tốt, cái này khắc chế vẫn là phải khắc chế.

Hai người bọn họ đứng ở phía sau đợi một hồi lâu, chờ đến lúc đám người Kỷ Tu Trạch đến đầy đủ, mọi người mới ra phía ngoài nhà hàng nhỏ ăn cơm.

...

Lúc bắt đầu buổi học, tất cả mọi người đột nhiên giống như tiến vào một trạng thái khác thường, ngay cả ban tám xưa nay đều không thèm nghe giảng, hôm nay hiếm khi lại nghiêm túc.

Nguyễn Tinh Loan chuyển lớp đến ban nhất, vị trí bên người Hạ Húc bỗng thật trống trãi, có đôi khi quá nhàm chán anh liền nhịn không được bắt chuyện cùng người bên cạnh.

Kỷ Tu Trạch luôn luôn cười anh: "Húc ca, hôm nay có không khí trò chuyện nha?"

Hạ Húc trừng mắt liếc hắn một cái.

Sau khi tựu trường qua mấy ngày, trường học tiến hành lễ khai giảng.

Hiệu trưởng ở phía trên lải nhải hơn nửa ngày, lúc xuống đài, người chủ trì tuyên bố cho mời học sinh đại diện lên đài diễn thuyết.

Lương Kha đồng phục, dáng người thanh tú hướng trên đài đi đến.

Thanh âm của hắn sạch sẽ, thanh lãnh, trên người có một cỗ khí chất không giống với người khác, đặc biệt khiến người khác không thể dời mắt.

Kỷ Tu Trạch ở sau lưng nói: "Húc ca, cậu nói xen người này bộ não cấu tạo như thế nào, sao có thể lần nào cũng đều thi tốt như vậy, trường học đều nói hắn có cơ hội rất cao đậu vào Thanh Hoa."

Hạ Húc lãnh đạm "A" một tiếng.

Trước kia anh không chú ý qua, cũng không biết trong trường học còn có một số nhân vật ưu tú như vậy.

Từ trên đài đi xuống, Lương Kha trở lại ban nhất, lúc đi ngang qua Nguyễn Tinh Loan, còn hướng cô cười cười, hai người nghiêng tai thì thầm không biết đang nói cái gì.

Hạ Húc rầm rì nhìn chằm chằm Lương Kha vài lần, ánh mắt kia hết sức rõ ràng nói: "Ngươi đặc biệt cách xa bạn gái của tôi xa một chút."

Lương Kha ngẩng đầu, hai người ánh mắt không hẹn mà bắt gặp, Lương Kha lễ phép cười một tiếng, Hạ Húc trong lòng đều muốn mắng chửi.

-

Thời gian trôi qua thật nhanh chóng, đủ loại kiểm tra khua chiêng gõ trống tiến hành.

Liên tiếp mấy lần thi tháng, Lương Kha ổn thỏa vị thứ thứ nhất, Nguyễn Tinh Loan một mực kém hắn mấy phần, Tống Sơ Dương cũng chặt chẽ theo đuôi ở vị thứ ba.

Ba người này mỗi lần đều chỉ kém nhau chỉ một chút.

Độ khó càng lúc càng lớn, bọn họ lập nhóm cùng một chỗ học hỏi lẫn nhau cùng thảo luận, một thời gian dài bên trong diễn đàn của trường học cũng bắt đầu xuất hiện nên CP Lương Kha cùng Nguyễn Tinh Loan.

Hai người dáng vẻ đặc biệt bắt mắt, thành tích lại cực ưu việt, không quản là tham gia cuộc thi nào, đều có sự đồng hành của hai người bọn họ.

Tại một lần diễn thuyết Tiếng Anh, Nguyễn Tinh Loan đứng thứ nhất, Lương Kha thứ hai, lúc hai người chụp ảnh chung, bức ảnh ấy được vinh quang treo tại bảng vàng của trường.

Hạ Húc mỗi lần từ nhà ăn cơm nước xong xuôi trở về, nhìn thấy tấm hình kia, sắc mặt đều không dễ nhìn.

Có một buổi tối tự học, Hạ Húc có chút đau đầu, liền đến phòng y tế xin thuốc.

Lúc đang truyền nước biển, có hai nữ sinh tiến đến mua thuốc.

Trong đó một cái nữ sinh nói: "Tớ nói cho cậu biết bí mật này, cậu đừng nói với người khác nhé, tớ hôm nay xế chiều đến phòng đọc tìm sách, nhìn thấy Lương Kha cùng Nguyễn Tinh Loan."

"Đây cũng xem là bí mật à, hai người bọn họ không phải mỗi ngày đều học chung mà?"

Hôm ấy trong phòng có bảng tin mới, cô nàng đến xem thì tình cờ bắt gặp được.

"Cậu hãy nghe tớ nói hết nha, tớ nhìn thấy Lương Kha đem Nguyễn Tinh Loan đối diện mà thổ lộ."

Một nữ sinh khác lộ ra ánh mắt kinh ngạc, cả kinh nói: "Mẹ a, tớ chèo thuyền này CP thành sự thật rồi sao? Tớ cảm thấy hai người bọn họ thật xứng, ông trời ơi."

Cô nàng tò mò hỏi: "Cái kia Nguyễn Tinh Loan có đáp ứng không?"

"Tớ cũng không biết, lúc nghe lén thì bị Lương Kha nhìn thấy, tớ liền bỏ chạy."

Nói xong, còn thở dài một hơi.

Bác sĩ đưa thuốc cho các cô xong, hai nữ sinh liền rời đi.

Hạ Húc nằm trên giường, lúc đầu đầu đã đau, nghe xong cái này, trong lòng càng không khỏi vang lên tiếng lộp bộp.

Vốn còn nghĩ thừa dịp ngã bệnh, nghỉ ngơi một hồi chơi game thư giãn một tí, kết quả hoàn toàn không có tâm tư.

Sau giờ học, Nguyễn Tinh Loan liền chạy đến.

Lo lắng hỏi anh: "Thế nào lại ngã bệnh?"

Hạ Húc mệt mỏi nói ra: "Anh không sao."

Nguyễn Tinh Loan cho rằng anh vì áp lực học mà ngã bệnh, Hạ Húc mấy lần muốn mở miệng hỏi cô chuyện kia, đến sau suy nghĩ một hồi lại càng im lặng.

Anh cảm thấy nếu mình làm vậy thì thật là hẹp hòi.

Tiểu cô nương của anh có người theo đuổi, chứng minh ánh mắt của anh rất tốt, anh tự an ủi chính mình.

Lại qua nửa giờ, bác sĩ lại đến rút kim cho anh.

Nhổ xong sau, dặn dò: "Gần đây bệnh cảm cúm tương đối nghiêm trọng, các em lớp mười hai áp lực học rất lớn, phải chăm sóc thật tốt chính mình biết không."

Nguyễn Tinh Loan nói lời cảm tạ: "Đã biết, cảm ơn bác sĩ."

Từ trong phòng y tế đi ra, gió đêm có chút lạnh, nhìn thấy Nguyễn Tinh Loan chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, Hạ Húc đem áo khoác của mình cởi ra.

Nguyễn Tinh Loan lập tức từ chối, Hạ Húc nghiêm túc nhìn cô một lần, cô không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn mặc vào.

Hạ Húc chân thành nói: "Đầu thu, sớm muộn đều có chút lạnh, em mặc áo nhiều vào đừng để bị cảm."

Nguyễn Tinh Loan cụp mắt nhìn phía trước, gật gật đầu: "Ừ, vừa rồi bởi vì chạy quá gấp, nên mới để quên áo ở trong phòng học."

Hạ Húc vuốt vuốt đầu của cô.

Về đến nhà, Hạ Húc nhìn chằm chằm cô đem sữa bò uống hết, lúc đến cửa gian phòng, lại nhắc nhở: "Trước mười hai giờ nhất định phải đi ngủ, không cho phép em thức quá muộn biết không."

Nguyễn Tinh Loan nũng nịu, muốn tranh thủ thời gian nhiều để học tập, thoáng nhìn thấy anh không siêu lòng trước mình, đành ngoan ngoãn  đàng hoàng gật đầu.

Hạ Húc trở về phòng, trong phòng lăn qua lộn lại, rất lâu sau đó vẫn không ngủ được.

Đến khu trời vừa rạng sáng, anh thực tế không chịu nổi, từ trên giường đứng lên, rón rén đẩy cửa, đi đến hành lang.

Gần đây Hạ Nhân thường xuyên ở nhà, anh không dám náo ra động tĩnh quá lớn.

Tại cửa phòng Nguyễn Tinh Loan anh nhẹ nhàng gõ hai tiếng, nhẹ giọng hỏi: "Em đã ngủ chưa?"

Thấy bên trong không có trả lời, Hạ Húc nghĩ thầm hẳn là đã ngủ.

Đang muốn trở về, cửa bên trong đột nhiên mở ra, Nguyễn Tinh Loan mặc áo ngủ rộng rãi đứng trước mặt của anh.

Trong lòng Hạ Húc khẽ run lên, trở tay đem người đè tại cửa ra vào, ánh mắt cực nóng.

Thiếu niên đến cùng không giấu được tâm sự, anh khàn giọng hỏi: "Anh nghe nói tên đầu gỗ kia thổ lộ cùng em, em đồng ý hay không?"

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Loan ngẩn ra một hồi lâu.

Một lúc mới phản ứng ra, đầu gỗ kia mà anh nói là Lương Kha, lại kịp phản ứng anh là đang hỏi vấn đề gì, Nguyễn Tinh Loan ánh mắt chìm xuống.

Rõ ràng đã cùng một chỗ lâu như vậy, Hạ Húc lại đột nhiên hỏi ra vấn đề như vậy, Nguyễn Tinh Loan trong lòng cũng không phải là thật cao hứng.

Tránh ra khỏi vòng tay của anh, cô chạy đến ngồi trên giường một hồi.

Hạ Húc ngơ ngác đứng tại bên cạnh, không biết nên làm thế nào mới tốt, không biết phải làm gì.

Nửa ngày, Nguyễn Tinh Loan hít vào một hơi. Cô xưa nay không thích giải thích, chỉ có đối mặt với Hạ Húc, cô mới luôn luôn phá lệ có kiên nhẫn.

Cô đứng lên, đi đến bên cạnh anh, hai tay đột nhiên dang ra vòng qua lồng ngực anh, ôm lấy anh.

Đầu của cô dựa trên ngực Hạ Húc, nhàn nhạt mở miệng: "Em đã có bạn trai, anh quên rồi sao? Bạn trai của em rất tốt lại thật ưu tú, em cũng thật thích anh, cũng không có chút tâm tư dư thừa nào lại đi thích người khác."

Nguyễn Tinh Loan thậm chí cũng bắt đầu nghĩ lại, có phải chính mình quá dụng tâm học tập, không để ý đến người bạn trai này hay không, vì thế mới khiến anh lo lắng như

Trong mắt cô không tồn tại Lương Kha, ánh mắt bằng phẳng trong suốt.

Hạ Húc hoặc nhiều hoặc ít hiểu rõ tính tình tiểu cô nương nhà mình, cô không đề cập tới không phải là bởi vì chột dạ, mà là bởi vì không quan tâm.

"Hiện tại nhận sai còn kịp không?" Hạ Húc ngượng ngùng hỏi.

"Không còn kịp rồi."

Nguyễn Tinh Loan quay người muốn đi, Hạ Húc đem người ôm vào lòng càng thêm siết chặt.

Anh cúi người, hôn lên cánh môi của cô, một lần lại một lần nữa. Tựa hồ là đè nén quá gần, nụ hôn có vài phần cuồng nhiệt, Hạ Húc đem người ôm đến trên giường.

Theo từ trán đến cái mũi lại đến bờ môi, Hạ Húc mười ngón chặt chẽ chế trụ tiểu cô nương trong lòng, anh hôn không bỏ sót một tất nào, vừa dịu dàng lại vừa nóng bỏng, cuối cùng nụ hôn rũ xuống chiếc cổ mảnh khảnh nhỏ nhắn, vành tai xinh xắn, xương quai xanh đầy dụ hoặc...

Uất ức trong lòng đã lâu, Hạ Húc đột nhiên cắn tiểu cô nương một cái, Nguyễn Tinh Loan bị đau, thanh âm có chút khàn khàn nhắc nhở nói: "Sẽ lưu lại dấu vết."

Hạ Húc kịp thời thu hồi, hô hấp dồn dập, hai người mặt đỏ rần.

"Thật xin lỗi, cái kia anh..."

Nguyễn Tinh Loan sửa lại chăn mền cùng quần áo có chút xốc xếch, sau đó liền đem người đẩy đi ra.

Hạ Húc vừa đi, Nguyễn Tinh Loan mặt đỏ tim run, trở lại trong phòng tắm rửa mặt, thanh tỉnh một chút, mới khó khăn chìm vào giấc ngủ.

Ngày thứ hai buổi tối tự học kết thúc, Lương Kha bồi Nguyễn Tinh Loan cùng nhau từ trong phòng học ra ngoài, lúc đến lầu năm, Nguyễn Tinh Loan nói với Lương Kha: "Tôi đi tìm anh ấy."

Lương Kha cười yếu ớt hai tiếng, ý cười không chạm đáy mắt.

Lương Kha nói: "Tinh Loan, Hạ Húc ngây thơ như vậy, thật không thích hợp với cậu. Cậu tâm tư giấu kín, hắn khả năng cậu đang suy nghĩ cái gì cũng không biết."

Hạ Húc vừa vặn từ trong phòng học ra tới, nghe thấy lời này, xông lên liền muốn cùng Lương Kha đánh nhau, còn dám ở sau lưng anh châm ngòi ly gián, thực sự là ngứa đòn mà.

Nguyễn Tinh Loan kịp thời nắm lấy tay anh, ra hiệu anh không nên động thủ.

Hạ Húc nhịn lại nỗi tức giận trong lòng, lui về.

Nguyễn Tinh Loan nhìn thoáng qua, hạnh phúc nói: "Anh ấy rất tốt."

Hạ Húc cùng Lương Kha đều thấy được trong mắt của cô lấp lánh ánh sáng.

Từ nhỏ đến lớn, quyết định ở bên cạnh Hạ Húc là lựa chọn kiên định nhất của cô.

Nguyễn Tinh Loan nắm lấy tay Hạ Húc, cũng không quản chung quanh có bạn học nào thấy được hay không, cô cũng không sợ.

Hạ Húc còn cười nàng: "Lần này không sợ bị người nhìn thấy?"

Nguyễn Tinh Loan không nghĩ để ý đến anh.

Trên đường trở về, Hạ Húc đắc ý giống hệt Husky điên cuồng quẩy đuôi, càng không ngừng bước tới gần bên người tiểu cô nương cười ngây ngô.

- ---------------------------------------------------------