“Ông nội tới tìm con.” Đỗ Vân nói.
Thẩm Kha Từ nghe thấy thì ngẩn người, một giây sau đó gương mặt liền trầm xuống.
Đột nhiên một chiếc Bentley dừng lại ở bên cạnh bọn họ, sau đó cửa xe được mở ra, quản giả chậm rãi bước xuống, cung kính hành lễ với Thẩm Kha Từ: “Thiếu gia.”
Lục An An không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cái gì mà thiếu gia?
Lưu quản gia vẫn tiếp tục cung kính: “Lão gia ở Thẩm phủ chờ cậu đã lâu rồi.”
Thẩm phủ?
Lục An An đưa mắt nhìn Thẩm Kha Từ: “Cái gì mà Thẩm phủ?”
Thẩm Kha Từ nhìn chằm chằm cô một lúc rồi lắc đầu: “Không có gì, chúng ta đi thôi.”
“Tiểu Từ!” Đỗ Vân đột nhiên xông ra, khẩn cầu nói: “Ông con vất vả lắm mới tìm được con, chúng ta trở về đi có được không?”
Lưu quản gia tiếp tục nói: “Thiếu gia, bây giờ cậu là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Thẩm thị, cậu nên trở về rồi.”
“Câm miệng.” Thẩm Kha Từ nhắm mắt lại, khi mở ra thì đã khôi phục vẻ mặt lạnh như băng, kéo tay Lục An An mạnh đến nỗi tay cô như muốn đứt ra.
Sau đó một đám vệ sĩ mặc đồ đen không biết từ nơi nào xông ra, bao vây lấy bọn họ.
Lục An An vẫn còn chưa định thần, không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì.
Một chiếc Bentley dài hơn lại tiếp tục dừng lại bên cạnh bọn họ, một tên về sĩ mặc đồ đen mở cửa ra, theo sau đó là một ông lão đầu bạc chống gậy đi xuống.
Ông lão đầu bạc kia vừa nhìn thấy Thẩm Kha Từ thì đôi tay đột nhiên run rẩy, một âm thanh già nua mệt mỏi phát ra: “Con là Tiểu Từ?”
Đỗ Vân dành phần trả lời trước: “Đúng thế, đứa trẻ này chính là Tiểu Từ, cháu ruột của ông.”
Thẩm lão gia hình như không thích Đỗ Vân, ông lướt qua bà ta, tỉ mỉ đánh giá Thẩm Kha Từ: “Thật giống.”
Ánh mắt ông chuyển qua phần đùi của Thẩm Kha Từ, trong mắt hiện lên một tia thương tiếc.
“Tiểu Từ, con cùng ông trở về đi.”
Đỗ Vân sốt ruột bước lên phía trước: “Tiểu Từ, con cùng ông trở về đi được không?”
Thẩm Kha Từ siết chặt nắm đấm: “Không, tôi sẽ không trở về.”
Đỗ Vân tức giận: “Ngàn vạn lần sai đều là do mẹ, sao con có thể không trở về được chứ, đây chính là cơ hội thay đổi vận mệnh của chúng ta…”
“Cơ hội?” Thẩm Kha Từ lạnh lùng nhìn Đỗ Vân, “Mẹ có cho con cơ hội lựa chọn không?”
Lục An An cảm giác được Thẩm Kha Từ hình như đang không vui lắm, cô níu lấy áo anh: “Thẩm Kha Từ?”
Ông Thẩm nhìn thấy Lục An An thì cất tiếng hỏi: “Cháu là bạn của Tiểu Từ sao?”
Lục An An có chút khẩn trương, cô đứng che trước mặt Thẩm Kha Từ.
Thấy Lục An An che chở Thẩm Kha Từ như vậy, ông Thẩm bỗng bật cười: “Đừng sợ, ông không đem Tiểu Từ đi đâu.”
Ông cầm gậy gõ trên mặt đất, nói với vệ sĩ: “Chúng ta đi thôi.”
Sau khi mấy chiếc xe rời đi, Đỗ Vân đột nhiên trở nên tức giận: “Tiểu Từ, tại sao con lại không quay về? Chỉ cần chúng ta trở về thì có thể sống một cuộc sống tốt đẹp! Có phải con không muốn cho người mẹ này một cuộc sống yên ổn hay không hả?”
Thẩm Kha Từ dừng một chút, lạnh giọng chất vấn: “Mẹ thích tiền như vậy à? Muốn làm phu nhân nhà giàu đến thế sao?”
“Có muốn con nhắc cho mẹ nhớ cái chân con tàn tật như thế nào không?”
Đỗ Vân ngây người, sau đó lập tức nói: “Mẹ xin lỗi con rất nhiều, nhưng chuyện đó là ngoài ý muốn mà, đã trôi qua bao nhiêu năm rồi…”
“Mẹ còn không chịu hiểu tình huống hôm nay sao, bọn họ đến đây tìm con, không phải tìm mẹ, mẹ cho rằng mẹ trở về thì sẽ được lên làm Thẩm phu nhân sao? Đừng quên Thẩm phu nhân thật còn chưa có chết!”
“Bốp!” Một bạt tai thật mạnh rơi xuống.
Thẩm Kha Từ bị đánh nghiên sang một bên, anh dùng lưỡi cạ hàm răng sau, trào phúng cười.
Đỗ Vân tức giận đến nỗi cả người đều run lên: “Chỉ cần con trở về, thì liền có cách đuổi bà ta đi! Đến lúc đó con mang mẹ về Thẩm gia không được sao?!”
Thẩm Kha Từ lạnh lùng nhìn Đỗ Vân: “Mẹ có nghĩ cũng đừng nghĩ, con sẽ không bao giờ quay về.”
Anh kéo tay Lục An An rời đi, để lại Đỗ Vân đang suy sụp ở lại.
“Thẩm Kha Từ, rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy?” Ý thức của Lục An An dần phục hồi, cô chất vấn Thẩm Kha Từ.
Thẩm Kha Từ kéo cô vào một con hẻm nhỏ, anh nhắm mắt lại.
Sau đó kể cho cô một câu chuyện xảy ra vào mười tám năm trước.
Vai chính của câu chuyện này là một người làm công của một quán bar, người làm công này vừa gặp đã yêu một doanh nhân trẻ tuổi, cũng biết anh ta đã kết hôn. Thân thế của doanh nhân này rất lớn, cùng một thiên kim của một tập đoàn khác kết hôn, hôn nhân của hai người họ rất hạnh phúc, cách đây không lâu đã có một đứa con.
Nhưng người làm công này rất muốn sống một cuộc sống xa hoa phú quý, vô lo vô nghĩ, vì thế người làm công thừa dịp doanh nhân không chú ý đã hạ thuốc vào rượu của anh ta.
Sau một đêm phong lưu, người làm công kia quả nhiên đã có thai, cô ta đợi một năm sinh ra một người con trai, người làm công liền đem chuyện này uy hiếp doanh nhân kia.
Như cô mong muốn, người doanh nhân cho cô một số tiền và một căn nhà, người làm công lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như vậy, cô ta cho rằng về sau sẽ không lo chuyện ăn mặc nữa nên mới tiêu xài vô cùng hoang phí, mang theo đứa con trai sống vài năm thì liền phát hiện không đủ tiền, cô ta giờ đây không chỉ muốn lấy tiền nữa, mà lại muốn trở thành vợ của người doanh nhân kia.
Vì thế cô ta đem theo đứa con trai năm tuổi tìm tới cửa nhà gặp phu nhân của doanh nhân, phu nhân thấy thế thì vô cùng tức giận, cùng doanh nhân cãi nhau một trận. Sự tình càng trở nên không thể cứu vãn, doanh nhân ra lệnh không cho người làm công tiếp cận bọn họ, còn thu hồi lại nhà của cô ta.
Vào một ngày nắng chói chang, người làm công lại không cam lòng, cô ta đem con trai mình tìm đến cửa Thẩm gia, giữa hai bên cũng vì thế mà nổ ra tranh chấp, đứa bé bị vệ sĩ ném xuống đường, không may có một chiếc xe không kịp thắng, liền nghiền phải đùi của đứa bé.
Mọi người không ai nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, đứa bé cũng vì thế mà cất tiếng khóc, người của Thẩm gia lập tức mang đứa bé đến bệnh viện.
May là đưa đến bệnh viện kịp lúc, tứ chi không bị hoại tử, nhưng chân của đứa bé cũng không thoát khỏi cảnh tàn tật.
Người làm công yêu cầu Thẩm gia phải chịu trách nhiệm với đứa bé, nhưng phu nhân của doanh nhân không chấp nhận, doanh nhân cũng rất tàn nhẫn, chỉ trả tiền thuốc men rồi rời đi, không tiếp tục trị liệu cho đứa bé.
Người làm công sau đó lại tới làm loạn, nhưng bị doanh nhân cảnh cáo rằng nếu lại tiếp tục thì sẽ đuổi cô ta ra khỏi nước.
Người làm công sợ hãi lời uy hiếp của doanh nhân, cô ta mang theo đứa bé rời đi, sau nhiều lần đắn đo thì quyết định tới Ninh Thành.
Sau đó thì quen biết một người đàn ông tên là Lý Đại Trung.
Lý Đại Trung dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt tình cảm của cô gái làm công, vì thế cô ta liền dùng số tài sản còn lại để kết hôn với hắn ta.
Nhưng không ngờ rằng sau khi kết hôn, bản tính của Lý Đại Trung liền bại lộ, bắt đầu uống say bạo hành gia đình. Cuộc sống của người làm công cũng vì thế mà vô cùng khó khăn, nhưng cô ta vẫn một mực không chịu ly hôn.
Bởi vì lúc trước việc cô chưa kết hôn đã có con đã bị không ít người xem thường, cô sợ rằng sau khi ly hôn lại bị mọi người cười nhạo vì thế mới quyết tâm không ly hôn.
Sau này, doanh nhân cùng với con trai anh ta không may gặp phải tai nạn xe cộ ở nước ngoài, cả hai đều vì thế mà qua đời. Tất cả cổ đông của tập đoàn Thẩm thị lúc này đều như hổ rình mồi, muốn nuốt trọn gia sản của nhà họ Thẩm. Tập đoàn nhà mẹ ruột của Thẩm phu nhân đã sớm không được như trước nữa, không thể nào cấp vốn duy trì tập đoàn Thẩm thị.
Mà nay đứa con ngoài giá thú kia lại thể hiện được tài năng tuyệt đỉnh tại Cuộc thi Máy tính cấp Quốc gia, được toàn bộ người dân trên cả nước chú ý đến, đồng thời cũng nhận được sự đánh giá cao của mọi người.
Thẩm phu nhân dưới sự lựa chọn thống khổ, không muốn công ty của gia đình và tập đoàn Thẩm thị rơi vào tay kẻ khác, cho nên mới quyết định nói cho Thẩm lão gia chuyện này, để ông đem đứa con riêng lưu lạc bên ngoài kia trở về, đích thân bồi dưỡng chăm sóc.
Trong câu chuyện này người làm công chính là Đỗ Vân, còn đứa con riêng kia là Thẩm Kha Từ.
Lục An An há hốc mồm, không biết nên nói gì: “Cho nên bọn họ muốn đón cậu trở về để nối nghiệp?”
Thẩm Kha Từ gật đầu.
“Cậu muốn trở về không?” Lục An An hỏi.
Thẩm Kha Từ nhìn cô: “Không muốn.”
“Vậy thì không quay về.” Lục An An nói: “Nếu dì ấy ép cậu thì cậu cứ bỏ nhà đi bụi đi! Dù sao hiện tại dì ấy cũng không biết cậu sống ở đây.”
Thẩm Kha Từ nghe thế thì bật cười, đưa tay xoa đầu cô: “Ừm.”
Lục An An ngoan ngoãn để cho anh sờ, không muốn Thẩm Kha Từ lại phiền lòng vì chuyện này, cô nói: “Thẩm Kha Từ, tuần sau là sinh nhật mình rồi, cậu nhớ phải tặng quà cho mình đó.”
Má cô hơi đỏ lên: “Mình 18 tuổi, cậu phải tặng cho mình quà trưởng thành!”
“Mười tám?” Thẩm Kha Từ ngẩn người, quay về ngữ khí ôn nhu: “Được.”
…
Lục An An cho rằng, chỉ cần Thẩm Kha Từ không đáp ứng, thì nhà họ Thẩm sẽ không mang anh đi được.
Ai ngờ một ngày nọ vào lúc tan học, nhà họ Thẩm lại cho người đến tìm cô.
“Các người đến tìm tôi làm gì?” Lục An An khó hiểu.
Mấy tên vệ sĩ đeo kính râm liếc nhìn nhau, sau đó tách ra, nhường đường cho đôi cao gót bước ra từ trong xe.
Tầm mắt cô hướng lên trên, là một người phụ nữ có khí chất bất phàm.
Vẻ mặt người này lạnh lùng, khiến người ta nhìn vào sẽ cảm thấy áp bách.
“Tôi là Tả Tình.” Người phụ nữ tháo mắt kính xuống, “Phu nhân của chủ tịch tập đoàn Thẩm thị.”
Phu nhân của chủ tịch? Chẳng lẽ là vợ của ba Thẩm Kha Từ sao?
Lục An An: “Chào dì, nhưng không phải dì nên tìm Thẩm Kha Từ sao? Cháu...”
“Tôi đến để tìm cháu.” Tả Tình mất đi con trai và chồng, trong ánh mắt tràn đầy sự thống khổ và lạnh nhạt, bà nói với Lục An An, “Chúng ta tìm một nơi để trò chuyện đi.”
Lục An An bị đưa đến phòng bao của một tiệm cơm Tây.
Trước đây cô chưa từng đến nơi xa hoa như thế này lần nào cả, nơi này rất xa hoa, lộng lẫy tráng lệ khỏi bàn.
Người bên cạnh đang kéo đàn violin, âm thanh phát ra réo rắt thảm thiết.
“Thẩm phu nhân, dì đến tìm cháu có việc gì không?” Lục An An hiện tại đang mặc đồng phục, không hoà hợp với không khí nơi này lắm.
Cô siết chặt quần áo mình.
Tả Tình uống một ngụm trà: “Tôi có điều tra qua, biết được cháu là người bạn duy nhất của Thẩm Kha Từ.”
“Hay nói cách khác đi, quan hệ giữa hai cháu không bình thường, thằng bé rất ỷ lại vào cháu.”
“Cậu ấy ỷ lại cháu?” Lục An An hỏi.
“Mục đích hôm nay tôi tới đây là hy vọng cháu có thể giúp tôi khuyên Thẩm Kha Từ trở về nhà họ Thẩm.” Tả Tình đi thẳng vào vấn đề, cách nói chuyện không vòng vo, đánh đố.
Lục An An lắc đầu: “Thẩm Kha Từ, cậu ấy có thể tự đưa ra quyết định được, không cần đến cháu.”
“Nếu Thẩm Kha Từ trở về nhà họ Thẩm, chúng tôi sẽ mời đội ngũ y tế có uy tín nhất Vân Kinh để điều trị chân của thằng bé, 90% chân thằng bé có thể khôi phục lại như bình thường.” Tả Tình nói.
Lục An An sửng sốt, điều trị chân?
“Hiện tại Thẩm Kha Từ chỉ mới 18 tuổi, việc trị chân này cũng coi như là không quá muộn.”
Lục An An trực tiếp từ chối: “Không cần.”
“Trước kia các người không cần Thẩm Kha Từ, biến chân cậu ấy thành như vậy, hiện tại lại nói như vậy không phải là quá muộn rồi sao?” Lục An An nhíu mày: “Thẩm Kha Từ không cần các người bố thí, hơn nữa…”
Cô siết chặt nắm tay: “Hơn nữa không phải chỉ là trị chân thôi sao, tôi có thể kiếm tiền cho cậu ấy trị, không cần các người!”
Tả Tình trào phúng cười: “Cháu cũng ngây thơ thật đấy.”
“Cháu có biết muốn chữa khỏi cái chân đó phải tốn bao nhiêu nhân lực và tài lực không? Phải mất bao nhiêu năm cháu mới kiếm đủ chứ? Ngoài ra, cháu có chắc chắn chân của Thẩm Kha Từ có thể đợi được đến lúc đó không?”
Lục An An nghẹn lời.
Cô cảm thấy điều Tả Tình nói rất có lý, hoàn toàn không thể phản bác được gì.
Từ trước đến giờ Thẩm Kha Từ chưa từng nói về chuyện trị chân trước mặt cô, nhưng cô hiểu rõ, Thẩm Kha Từ rất muốn khỏi bệnh.
Cô từng thấy ở trên bàn sách của Thẩm Kha Từ có tư liệu y học khoa chỉnh hình, còn có tư liệu của một số bệnh viện lớn.
Tả Tình: “Cháu hãy suy nghĩ kỹ lại đi.”
Bà đứng lên: “À còn nữa, tôi hy vọng cháu không chỉ khuyên mỗi Thẩm Kha Từ.”
Lục An An ngẩng đầu.
Tả Tình: “Cách tốt nhất chính là để cho thằng bé không còn vướng bận, cam tâm tình nguyện bỏ lại Ninh Thành và mọi chuyện còn lại để trở về nhà họ Thẩm, cháu hiểu chứ?”